Ông lão cứ mãi ngập ngừng không chịu nói, Hoa Ly như nhận ra nỗi lo lắng của Hưu An, mất kiên nhẫn định mở cửa vào trong thì đột ngột bị ông ngăn cản.
"Thống Đốc phu nhân..."
"Bên trong..."
Hưu An nhất thời không thể nói ra được trọn vẹn, ẩn ý từ trong đôi mắt phức tạp của ông khiến Hoa Ly sinh nghi ngờ.
"Có gì trong đó sao?"
"Dạ...là...."
Người đàn ông nửa cúi đầu, đôi mắt dáng chặt vào căn phòng, Hoa Ly sực nhớ Huân Bạc đêm nay không đến tìm cô...có lẽ là ở trong căn phòng này.
Nhìn thái độ sốt ruột rõ rệt của Hưu An, cô càng chắc chắn suy đoán của mình là đúng, trong lòng tự dưng cũng bồn chồn chẳng kém Hưu An, có linh cảm Huân Bạc lại xảy ra chuyện.
"Huân Bạc ở trong đó phải không?"
Cô hướng mắt vào cánh cửa vững chắc, thẳng thừng hỏi.
Hưu An không lên tiếng, chỉ khẽ nhẹ nhàng gật đầu thầm thừa nhận.
Chưa bao giờ Hoa Ly thấy Hưu An lo lắng đến mức này, làm cho cô bất chợt phun phí chút lòng lo lắng dư thừa theo.
Cô đứng ở cửa có chút do dự, nửa muốn vào tìm hiểu, nửa lại sợ người kia điên loạn giống như lần trước. Nhớ đến căn phòng đầy mùi tanh, còn có cả bể máu kinh hoàng thì từng tấc da thịt trên người lập tức phản ứng mãnh liệt, ớn lạnh từ xương tủy đi ra.
Từ chuyện lần trước tới giờ Huân Bạc thay đổi rất nhiều, thay đổi một cách khó hiểu, hắn không có lời xin lỗi nào với cô, người cứ bí ẩn khiến Hoa Ly thật sự phải sinh lòng dè chừng.
- Nên vào không? Hoa Ly lỡ lần này là xác động vật hay xác...
- Không...
Bước chân theo dòng suy nghĩ lùi ra sau, cánh tay yếu mềm áp chặt chẽ vào ngực, sắc mặt của Hoa Ly một mảng trắng bệch, tự hù chính bản thân.
Hưu An tuy không dám nhìn thẳng, nhưng cũng đoán được cô gái đang sợ hãi, ông càng im lặng hơn, thậm chí không nhúc nhích.
Rõ ràng, ông là người biết rõ sự tình bên trong, không hẳn như những gì Hoa Ly nghĩ, ấy thế mà ông lại không đủ can đảm cầu cô vào, người đứng đờ như khúc củi cúi đầu im thinh thích.
Hoa Ly đã lùi gần đến vách tường phía sau, chỉ còn một đoạn nhỏ sẽ chạm lưng liền bất ngờ dừng lại.
"Huân Bạc khi còn nhỏ cô độc và nhút nhát..."
Câu nói của Trịnh Ý bỗng dưng ong ong trong đầu, không tài nào vứt nó ra khỏi bộ não, Hoa Ly nhăn mặt nhăn mày khó chịu, ý thức xáo trộn lạ thường.
- Vào đi! Người bên trong có khi đang gặp rắc rối đấy!
- Không, đừng vào, sẽ gặp nguy hiểm đó!
Đầu óc hình thành 2 luồng suy nghĩ, cứ như giữa thiên thần và ác quỷ đấu khẩu, làm Hoa Ly chửng lại trước căn phòng rất lâu.
Sau một hồi đấu tranh tâm lý, Hoa Ly chịu thua cho lương thiện của bản thân, cô mạnh dạn mở cửa đi vào.
Nét mặt của Hưu An lập tức thản bớt sự căng thẳng, nhưng ông vẫn lo, vẫn đứng ở bên ngoài trông ngóng.
Căn phòng lạnh lẽo đến rợn người, bên trong tối om như mực được rọi sáng bởi sấm chớp bên ngoài nhấp nháy.
Hoa Ly chưa thích nghi kịp với khung cảnh, mất vài giây để nhìn rõ mọi thứ, tiếng sấm lớn không ngừng phát ra làm cô không ít lần giật mình. Vốn là người nhát gan còn vào chỗ tối, đầu óc của cô lập tức hoang tưởng hàng tá tình tiết đáng sợ trong phim kinh dị.
Bước chân cẩn trọng dè dặt, dưới ánh sáng nhấp nháy của tia chớp Hoa Ly cố gắng nhìn thật kĩ mọi thứ trong bóng đêm, tìm kiếm người đàn ông kia.
Tiếng thở thô nặng hòa lẫn trong tiếng sấm phát ra kịch liệt, tựa như ma sói gầm lên làm Hoa Ly rùng mình không biết bao nhiêu lần.
- Hoa Ly, mày sợ cái gì chứ? Huân Bạc là con người, không phải quỷ cũng không phải ma!
- Hắn là chồng sắp cưới của mày đấy! Không được sợ....
Cô phải luôn tự trấn tĩnh tinh thần liên tục, tú chân mảnh khảnh dù bước nhưng vẫn cứ run, người lom khom chẳng khác nào đi kẻ rình mò người khác.
Hoa Ly lần mò theo tiếng thở thô nặng kia vào tận sau vách tường ngăn cách, trong đây còn tối hơn ở ngoài, bởi không có cửa sổ, ánh sáng không đủ soi rõ mọi thứ. Hoa Ly có gắng mở to mắt hết cỡ tìm kiếm, nhịp thở nặng nề rất gần, một bóng đen to lớn xuất hiện ở cạnh giường, Hoa Ly liền lập tức nhận ra bóng đen ấy là Huân Bạc.
Người ngồi gục đầu vào gối, hai tay ôm chặt chẽ thêm thể co ro như một chú cún tội nghiệp, nhìn kĩ toàn thân hắn chỉ mặc duy nhất chiếc quần tây, thân hình vạm vỡ mờ nhạt trong bóng tối hơi run rẩy khiến người ta phải kinh ngạc.
Cô gái nhỏ chưa từng nhìn thấy dáng vẻ sợ sệt này của hắn, hình tượng Thống Đốc cao cao tại thượng, lãnh khốc vô tình trong một khắc đều bị đá đỗ, chỉ lưu giữ bóng dáng của kẻ hèn mọn, sợ hãi như một cô gái vừa gặp chuyện.
- Hắn cũng có lúc yếu đuối thế này sao?
Hoa Ly chết chân há hốc mồm, nhất thời không tin vào những gì bản thân chứng kiến, cô liên tục dụi mắt, còn tự nhéo vào mặt mình, khi cảm giác được cơn đâu đầu óc mới khôi phục lại ý thức.
Cô bình tĩnh chậm rãi mở miệng, nhỏ nhẹ cất giọng gọi.
"Huân Bạc..."
- Hoa Ly?
Người đàn ông tức thì có phản ứng, ngẩng đầu lên nhìn chòng chọc vào cô gái đứng cách khá xa, sắc mặt lập tức tối sầm, to giọng quát tháo.
"Em về phòng ngay cho tôi! Đi!"
Thanh âm lanh lảnh chói tai, khí thế uy nghiêm dọa người khác phát lạnh, Hoa Ly không hiểu sao hắn lại nổi giận, nhưng nhìn dáng vẻ trốn tránh kia cô lại chợt nhớ đến lời kể của Trịnh Ý.
Huân Bạc rất cô độc, lúc nhỏ lại rất nhát gan, không hề mạnh mẽ như giờ, mỗi lần hắn gặp chuyện đều trốn một góc âm thầm chịu đựng.
Hoa Ly thông minh quan sát rất kĩ động thái của hắn, người nói xong lại gục đầu ôm hai chân, lúc này hắn không run nữa, giống như đang cố tỏ ra mạnh mẽ không cho cô nhìn thấu được con người hắn.
Nhưng, Hoa Ly thấy rồi, cũng nhìn thấu tới tận tâm can, hắn lấy gì để che đậy sự yếu đuối kia?
Tia sấm sét bất thình lình nổi lên, to lớn như muốn đánh vỡ căn phòng, Hoa Ly giật mình đã đành, nhưng kẻ ở cũng giật mình là sao chứ?
Cô chú ý mỗi lần một tia sét đánh trúng cơ thể hắn sẽ giật nảy một cái....hóa ra...kẻ này sợ sấm sét.
- Thống Đốc ác ma mà sợ sấm sét sao?
Điệu bộ này đâu giống với một Thống Đốc kiêu ngạo, quá giống với một cô gái yếu đuối rồi, cảnh này mà để người khác trông thấy đúng là một sỉ nhục lớn.
Thảo nào, cô vừa gọi hắn liền nổi giận đuổi cô đi, bởi đâu ai muốn kẻ khác nhìn thấy mặt yếu đuối của bản thân.