Hắn độc âm trong miệng, vương tay đầy máu dần tiến đến, cô gái nhỏ ở trước mặt không khóc nữa, giận đến run người, không trốn chạy khi hắn sắp chạm vào, chỉ lườm mắt phẫn nộ vào người hắn.
Ngón tay đỏ đặt cách ngực cô gái một gang sẽ chạm vào lại đột ngột chửng lại, Huân Bạc không còn nhìn thấy vẻ sợ sệt, phục tùng hắn như mọi khi, chốc chốc làm hắn dâng lên lo lắng, sợ rằng việc lần này sẽ khiến cô gái nhỏ thật sự cả đời không nói chuyện với hắn.
- Xin lỗi em...tôi sai rồi...
Nghĩ như thế lại chẳng nói ra được, hắn khó chịu đứng đó giữ nguyên tư thế sắp chạm vào cô gái nhỏ.
Khuôn ngực liên tục phập phồng theo nhịp thở của cô, nâng lên hạ xuống dồn dập, cô sợ hắn chạm bàn tay đầy dơ bẩn đó vào mình, nhưng lại chẳng muốn né tránh, muốn kháng cự lại những thay đổi thất thường của hắn. Đam Mỹ H Văn
Còn Huân Bạc bản thân đang phải đối kháng với tính cách kiêu ngạo của mình để bộc bạch ra tiếng nói. Còn chưa kịp định thần bất ngờ cánh cửa sau lưng Hoa Ly đột ngột mở.
Cô gái hoảng hốt né sang một bên, người ở ngoài chạy xộc vào trong, một người phụ nữ khoác trên mình bộ đồ cao quý, đùng đùng thẳng tới chỗ người đàn ông, phía sau còn có người hầu và quản gia theo chân bà.
"Mẹ?"
Làn môi bạc mấp máy, Trịnh Ý từ đâu xuất hiện đúng lúc, Huân Bạc còn chưa kịp tiếp thu thì một bên má lãnh ngay cái tát bất ngờ.
*Bốp*
Cái tát uy lực không khác gì cú đấm của Hoa Ly, gò má vốn đã đỏ tím giờ lại được thêm phần lan rộng, cả hàm của hắn có chút ê buốt, nộ khí dâng lên tức thì, không kiềm chế được lửa giận trong người quay sang chất vấn Trịnh Ý.
"Mẹ! Tại sao lại đánh con?"
"Huân Bạc, con còn dám hỏi nữa sao?"
Thanh âm gắt gỏng, Trịnh Ý nhíu mày uy nghiêm muốn đàn áp luồng sát khí đang xâm lược.
Huân Bạc làm sao không biết lí do bản thân bị đánh, cơn giận lập tức lắng xuống, hắn lườm mắt vào người ở phía sau liền hiểu, việc hắn giết sói lấy máu đã làm cho Hưu An phải lo lắng, bắt buộc cấp báo tình hình cho mẹ hắn.
Đến thì cũng đã đến, hắn biết giờ có đuổi Trịnh Ý thì bà cũng nhất quyết không rời đi, miễn cưỡng đương đầu với chuyện sắp xảy ra.
Người phụ nữ nhìn con trai mình lấm lem đầy máu thật sự tức điên, còn trông cô gái xinh đẹp hai mắt ướm lệ, người cũng dính máu be bét trên thân mà nổi máu nóng.
"Huân Bạc, rốt cuộc con đang làm cái trò gì vậy?
Sao con có thể làm như vậy trước mặt một cô gái chứ?"
Bà chỉ tay vào người Hoa Ly hùng hổ lớn tiếng với Huân Bạc làm cho cô gái hết giật mình lại đến hồi hộp lo sợ.
Đột nhiên có người xuất hiện, còn dám mắng mỏ người đàn ông đó khiến Hoa Ly nhát gan không dám lên tiếng.
Cô cẩn thận quan sát, ý thức dần thanh tỉnh, trông nét mặt nghiêm túc có vài phần quen thuộc của người phụ nữ Hoa Ly sực nhớ lại diện mạo khi xưa, còn có cả tiếng gọi "mẹ" khi nãy của Huân Bạc. Cô biết được đó là mẹ ruột của hắn, người đã làm cả nhà cô thua kiện chốc chốc hai chân bủn rủn đứng không vững, ngã người vào thành tường.
"Thống Đốc phu nhân."
Người hầu ngay lập tức đỡ cô gái nhỏ, Trịnh Ý chứng kiến ngầm đoán cô đang ám ảnh chuyện cũ, gấp gáp sai bảo người đưa cô về phòng.
"Đứng lại đó!"
Người đàn ông tức thì hắng giọng, người hầu rùng mình không dám trái ý, cả Hoa Ly cũng sợ hãi không kém, bao nhiêu mạnh mẽ khi nãy tự dưng biến mất hết không còn xót lấy một tí nào. Cô chẳng những sợ bá khí của người đàn ông, còn sợ cả ám ảnh của người phụ nữ kia.
Hắn bước đến đẩy người hầu ra một bên, giữ chặt chẽ cổ tay của Hoa Ly, trước mặt Trịnh Ý chẳng thèm kiêng nể, xấc xược nói.
"Chuyện riêng của con không cần mẹ quản! Mẹ đừng có xen vào!"
Trạng thái nghiêm túc cao lãnh trở lại, giọng sắc lạnh như lưỡi dao kề vào cổ người khác, Hoa Ly bị hắn siết đến đau nhói, cứ như hắn đang trút giận lên cổ tay bé nhỏ của cô.
Trịnh Ý không nhìn nổi cách con trai hống hách, mặc xác không quan tâm lời nói ngông cuồng của hắn, trực tiếp kéo cô gái nhỏ rời khỏi tay hắn, ngón tay hằn học chỉ mặt hắn, ra lệnh.
"Con dẹp hết những thứ này cho mẹ, rồi tắm rửa sạch sẽ đến phòng khách gặp mẹ!"
Dứt lời, bà cứ thế mà cư nhiên dẫn cô gái nhỏ rời khỏi căn phòng kinh hoàng.
Mặc dù, người phụ nữ kia đã không còn là nữ chủ nhân của dinh thự, nhưng quyền hành của đối với người khác vẫn còn, Huân Bạc cũng không ngoại lệ, hắn là con, chuyện lần này là do hắn làm sai, Trịnh Ý quở trách hắn là lẽ đương nhiên.
Hắn nhanh chóng bình tâm lại, ảm đạm nhắc nhở người xử lý chiến trường do hắn gây ra, còn bản thân thật sự ngoan ngoãn làm theo lời Trịnh Ý.
Hoa Ly vừa sợ vừa giận, không tình nguyện được người phụ nữ kéo đến phòng khách, Trịnh Ý chủ động dìu cô ngồi, còn ân cần lấy khăn lau đi vết máu dính trên người và tóc tai.
Mùi tanh còn ám trên người khiến cô buồn nôn, không nhịn được mà ọe trước mặt người phụ nữ.
"Pha một ly chanh nóng tới cho Thống Đốc phu nhân!"
Trịnh Ý nhỏ nhẹ sai người làm, bàn tay dịu dàng vuốt tấm lưng nhỏ bé, cử chỉ dịu dàng không giống với người đang sắp hành hạ Hoa Ly.
Ý thức hỗn loạn thanh tỉnh phần nhỏ, Hoa Ly bấy giờ mới để ý, vị phu nhân cao quý này trước kia còn hăm he gia đình cô đủ điều, sao bây giờ lại dịu dàng thế kia?
Trong trí nhớ của cô, Trịnh Ý khi xưa vì để thắng kiện mà dùng đủ chiêu trò, còn gặp cô để đánh tâm lý khiến cô thua kiện mất hết tất cả.
Cho nên, thời điểm này đầu óc của Hoa Ly chỉ toàn ý nghĩ xấu xa dành cho người phụ nữ ấy.
Thế nhưng, rất nhanh những phòng bị của cô lại vơi đi một cách kì lạ, Trịnh Ý từ đầu đến cuối không hề có lời nói hay hành động nào làm hại cô, bà kiên nhẫn xoa lưng, còn nhỏ nhẹ trấn an.
"Đừng sợ, con gái đừng sợ!
Qua rồi, cháu yên tâm, ta đảm bảo sẽ không để Huân Bạc làm như vậy với cháu nữa đâu!"
"Phu nhân?..."
Môi mọng mấp máy chẳng thể thốt thành lời, căn bản đầu óc đang mông lung, khó khăn lắm Hoa Ly mới trấn tĩnh trở lại, kiêng dè hỏi.
"Phu nhân...sao người lại giúp tôi?"
"Đừng ngạc nhiên, ta giúp cháu vì không muốn nhìn Huân Bạc làm tổn thương cháu, hoàn toàn không có ý gì đâu!
Tên cháu là Hoa Ly đúng không?"
Trịnh Ý kiên nhẫn giải bày, người cười lên hiền dịu vô cùng, một tia ác ý cũng không có.