"Hoa Ly, cuối cùng mẹ cũng gặp được con."
Giọng nghẹn ngào, Tư Nhi ôm rất chặt chẽ, cái ôm này từ nhỏ đến lớn Hoa Ly chưa từng có lấy một lần. Nó đột ngột xuất hiện làm cho cả người cô như bị ai điểm huyệt, cứng đờ không nhúc nhích, hành động của Tư Nhi khiến đầu óc cô rối tinh rối mù lên, chẳng thể nào phản ứng.
Cô nghe tiếng khóc nghẹn lòng, thứ tiếng mà cô chưa bao giờ dám nghĩ đến, người phụ nữ mạnh mẽ và nhẫn tâm này cũng có lúc rơi lệ.
"Mẹ?...Sao mẹ lại ở đây chứ?"
Môi mọng mấp máy, tay chân Hoa Ly căng thẳng đẩy người phụ nữ ra, Tư Nhi như sợ mất của không chịu buông, ríu rít miệng làu bàu.
"Hoa Ly, cuối cùng mẹ cũng tìm ra con.
Mấy ngày trước mẹ đến dinh thự của Thống Đốc tìm con, nhưng người ở đó nói con và Thống Đốc đã ly hôn rồi.
Họ cho mẹ biết con đã đến tỉnh khác sống, mẹ tìm mấy lâu nay mới ra!
May quá! Ông trời đã cho mẹ gặp được con."
Nói đến đây, thanh âm gấp gáp bỗng ngừng, vòng tay cũng dần buông lỏng, Tư Nhi khóc xướt mướt như một đứa trẻ, lóng ngóng cầm tay con gái lên, bày ra vẻ mặt thành khẩn, cúi đầu trước Hoa Ly.
"Con gái của mẹ, là mẹ không tốt, để con chịu khổ rồi."
"Hoa Ly, mẹ xin lỗi, tất cả là lỗi tại mẹ."
Như sét đánh ngang tai, Hoa Ly thất thần nhìn chòng chọc Tư Nhi, há miệng khó tin chẳng thể ngậm chặt. Người phụ nữ này lại đột nhiên nói xin lỗi, từ mị thái cho đến hành động đều thay đổi một cách chóng mặt, làm cho Hoa Ly đang rối bời càng thêm nhiễu loạn, chẳng tài nào tiếp thu kịp chuyện đang diễn ra.
Huân Bạc núp ở góc tối, u ám nhìn vào Tư Nhi, linh cảm mách bảo hắn chuyện xấu, dường như Tư Nhi tiếp cận Hoa Ly là có dụng ý.
Mà, Hoa Ly cũng quá hiểu tính mẹ ruột, từ bé đến lớn bà ta không có lấy một tình cảm nào dành cho con cái, còn bán Hoa Ly như một món đồ, bỏ chồng bỏ con ôm tiền mất tích lâu nay, trở về thì thành con người khác, cư nhiên xin lỗi ắt hẳn không đơn giản.
Ý thức dần không phục, Hoa Ly vẫn còn ghi nhớ chuyện cũ, tùy tiện hỏi thẳng.
"Mẹ à, có chuyện gì xảy ra với mẹ sao?
Mẹ đến tìm con để làm gì?"
"Mẹ..."
Tư Nhi ấp úng, nét mặt u buồn đậm bị thương, nước mắt nhạt nhòa không ngừng thi nhau chảy như thác đổ, làm người khác nhìn vào cũng có chút động lòng.
"Hoa Ly, mẹ biết con hận mẹ lắm...
Mẹ chỉ đến đây để thăm con thôi, con sống ổn là được rồi."
Tay rời đi mất mát lưu luyến, Tư Nhi xoay người trông bộ dáng cực kì đáng thương, thành công khiến Hoa Ly nổi lòng trắc ẩn, cô trước giờ là đứa con hiếu thảo, lại luôn lo lắng cho mẹ mình, có oán giận người phụ nữ này đến mấy cũng không nỡ đành đoạn bỏ mặc.
Không một chút chần chừ, cô níu ngăn cổ tay lạnh lẽo của Tư Nhi, biết bà ta có chuyện xảy ra, cô bèn quan tâm hỏi cho ra lẽ.
"Mẹ à, đã có chuyện xảy ra sao?
Mẹ nói cho con biết đi! Mẹ đã tìm đến đây rồi thì cần gì phải giấu giếm."
Sau tiếng nói ấy, chỉ chờ có thế, Tư Nhi lộ ra diễn xuất khôn ngoan của mình, bà ta khóc ướt đẫm mặt, tay nắm chặt thành thật kể lể với Hoa Ly.
Sau khi bán Hoa Ly cho Huân Bạc, có được số tiền lớn, Tư Nhi dùng số tiền đó để trả hết nợ nần, vì không yêu Hoa Ưu nên quyết định nhẫn tâm rời bỏ người tìm kiếm cuộc sống riêng cho mình.
Bà ta dùng số tiền còn lại đến một tỉnh khác lập nghiệp, nào ngờ bị kẻ gian lừa đảo, tất cả số tiền có được đều bị chúng lấy đi hết. Sau một ngày, Tư Nhi từ người có tiền trở thành ăn mày, không còn một đồng xu dính túi, lang thang mãi suốt mấy tháng trời.
Đến khi tìm được dinh thự của Thống Đốc, tưởng chừng Hoa Ly giờ là Thống Đốc phu nhân, có cuộc sống sung sướng, muốn nhờ cậy cô một bữa ăn lại hay tin cô và Huân Bạc sớm đã ly hôn.
Tư Nhi đành tiếp tục lang thang tìm người, mãi đến tận hôm nay mới gặp được Hoa Ly.
Câu chuyện cũng kết thúc, Tư Nhi cúi đầu trông ăn năn hối lỗi, thút thít không ngừng, vẻ tiều tụy và tả tơi của bà ta khiến Hoa Ly không kiềm được cảm xúc xót thương, ửng lên hơi nước trong mắt phiếm hồng.
Xem ra, ông trời đã trừng phạt những tội ác của người phụ nữ này, Hoa Ly lại quá đổi lương thiện, không nhẫn tâm nhìn mẹ chịu đói chịu khát, sẵn cô vừa mua mì liền đưa cho bà ta.
"Mẹ ăn tạm đi, con cũng vừa mới mua, vẫn còn nóng."
"Hoa Ly..."
Tư Nhi đột nhiên lắc đầu không nhận, tỏ ra kiên cường quẹt đi nước, mỉm cười một cách miễn cưỡng làm người ta cảm thấy khó hiểu.
Bà ta chỉ nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay có phần lạnh lẽo của Hoa Ly, nói vài câu.
"Hoa Ly, mẹ biết con rất giận mẹ, thậm chí là hận mẹ.
Những việc mẹ làm chắc chắn đã để lại tổn thương cho con, hiện giờ mẹ cũng đã bị ông trời trừng phạt, chẳng còn gì cả.
Hôm nay mẹ đến không phải để xin chút thức ăn từ con, cũng không phải cầu sự tha thứ.
Mẹ chỉ muốn thấy con sống bình an, dù sau này mẹ chết ở đâu đó cũng thấy yên lòng!"
Hai mắt rơm rớm, Tư Nhi moi móc hết lệ chua chát khóc thành tiếng, biểu hiện thành khẩn hối lỗi của bà ta làm Hoa Ly lương thiện không nỡ oán hận.
Thêm việc, dù gì người cũng là mẹ ruột, cô không muốn mang tội bất hiếu khi người biết lỗi mà bản thân ích kỷ không tha thứ, nhẹ dạ cả tin miễn cưỡng bỏ qua lỗi lầm.
"Mẹ à, mẹ đừng nói vậy.
Phận làm con, công ơn sinh thành con không có cách nào trả hết, sao lại có thể hận mẹ chứ?
Nếu mẹ đã nói vậy...chuyện cũ bỏ qua đi, từ giờ hãy ở đây với con!
Có rau ăn rau, có cháo ăn cháo, được không?"
"Nhưng...còn bố của con..."
Đúng như ý muốn trong lòng của Tư Nhi, thực tế bà ta đến tìm còn có mục đích khác, tỏ ra đáng thương cũng bởi quá hiểu bản chất hiền lành, ngây thơ của Hoa Ly. Chỉ cần dùng chút tâm ý thì đã dễ dàng qua mặt cô gái nhỏ, còn lấy được lòng tin.
Thế nhưng, Tư Nhi vẫn còn e sợ Hoa Ưu, vì khi đến tìm người bà ta đã bị ông hất hủi. Cho nên, mới có cảnh Tư Nhi ngồi trước cổng nhà chờ đợi.
Hiện giờ, Hoa Ly bỏ qua nhưng chưa chắc người đàn ông bên trong giống với Hoa Ly, vì thế Tư Nhi lại lợi dụng cô gái nhỏ làm người giảng hòa.
Hoa Ly lại ngu dốt vẫn còn chưa sáng mắt, dẫn rắn vào nhà. Cô dựa vào mình hiểu tính hiểu nết của bố mình, ngoài mặt giận nhưng trong lòng không ích kỷ nhỏ nhen, dùng hết bọt mềm cứng năn nỉ.