Huân Bạc theo dõi từ nãy giờ, đứng ngoài tối ngó vào căn nhà nhỏ đơn sơ, lòng cứ bồn chồn khó tả, hắn cảm thấy sự xuất hiện của Tư Nhi như điềm báo bất an. Mà, hắn lại chẳng thể lộ diện nhún tay vào, miễn cưỡng cho người theo dõi hành tung của người phụ nữ kia.
Tư Nhi có chỗ ăn có cái mặc, không còn phải lang thang, mấy ngày tiếp theo bà ta rất yên phận, hoàn toàn biến thành một người khác, còn rất quan tâm chồng con.
Cơm nước dọn dẹp trong nhà cửa bà ta đều đỡ đần cho Hoa Ly, thời gian thư thả cho bản thân cô cũng dần nhiều hơn một chút.
Hoa Ly cũng cảm nhận được tình thương của mẹ ruột, thứ tình cảm mà bấy lâu nay cô không có được. Nó đột nhiên tìm đến, ngọt ngào của mùi vị socola xen lẫn một chút vị đắng của muộn màng, lại khiến cô hoàn toàn trầm mê, tuyệt nhiên không chút nghi ngờ, yêu thương Tư Nhi bằng cả tấm lòng.
Lắm lúc, Hoa Ly tan làm về còn bỏ công đi mua món ăn bà thích nhất chỉ để đổi lấy nụ cười hiền dịu, và cái vuốt tóc hời hợt.
Tháng ngày Hoa Ly sống bình yên trôi qua một cách lặng lẽ, chưa gì đã vỏn vẹn 4 tháng, trong phòng trà hôm nay tổ chức tiệc mừng doanh thu của quán đạt hạng cao ngất ngưởng.
Ông chủ dẫn họ đến nhà hàng ăn thả ga, còn gọi rất nhiều bia rượu, ai cũng tham gia chỉ có duy nhất người nghệ sĩ dương cầm lại không xuất hiện, Hoa Ly cũng không mấy để ý. Dẫu gì cô và người đó chưa từng nói chuyện với nhau lấy một câu, không thân thiết thì không cần phải bận tâm.
Cô cùng những đồng nghiệp khác ăn uống rất vui vẻ, từ ngày rời khỏi Huân Bạc, mặc dù nỗi đau buồn thêm chồng chất, nhưng ở nơi này có bạn bè, có người thân giúp cô vượt qua ngày tháng buồn tẻ, trong lòng ít nhiều cũng nhẹ nhõm, dần hòa nhập, cởi mở hơn, không còn nhút nhát sợ người lạ như trước.
Nhất là, với đàn ông cô cũng không còn ám ảnh lớn, đồng nghiệp là nam cô cũng tiếp chuyện một cách thoải mái hơn.
Tiệc tưng bừng chưa tan mà đầu óc Hoa Ly đã có chút quay cuồn, cô bị những người kia liên tục chuốt rượu. Hết rượu lại đến bia, say mèm đến nằm sải ra mặt bàn, hai mắt long lanh lim dim mơ hồ.
Ai cũng biết cô không còn đủ tỉnh táo để về nhà, vậy mà không có lấy một người bỏ lòng giúp cô. Bởi, cô là người phụ nữ của kẻ mà họ không dám đụng tới, mặc cô nằm đó, họ tự dìu dắt nhau rời đi.
Chẳng mấy chốc, nơi nhốn nháo yên tĩnh tức thì, Hoa Ly nằm la liệt trên chiếc bàn dài, mơ màng nói làu bàu cho đến khi có bóng người xuất hiện.
"Hoa Ly."
Âm thanh khá quen thuộc, Hoa Ly mơ hồ mở mắt, nhìn thấy trước mặt là người đàn ông cô thương nhớ, bất giác nở nụ cười phức tạp.
Đôi tay mềm mại quờ quạng, người đang đứng cạnh cô quả thật là Huân Bạc, lúc nào hắn cũng theo sát cô. Do, hắn vẫn còn ngụy trang thành nghệ sĩ dương cầm, nên Hoa Ly có căng mắt nhìn thế nào cũng không nhận ra. Cộng thêm, đầu óc đang bị rượu làm cho mụ mị, đôi ngươi dần nhòe nhoẹt chẳng nhìn rõ thứ gì.
Huân Bạc thấy cô say khướt có lòng tốt muốn đưa cô về, cô lại kì kèo la ó lên, tay chân đá tán loạn, không cho ai chạm vào.
"Đồ chết bầm...cắn chết..."
Nói cắn là cắn, cô há miệng cắn người trong cơn say, may mà Huân Bạc né kịp không thì sớm đã lãnh trọn hàm răng sắc bén của cô vào bắp tay.
"Hoa Ly, em say rồi, để tôi đưa em về."
Hắn đỡ lấy cơ thể ưỡn ẹo của cô đứng lên, cô cứ như dây leo quằn quại trong gió to, ngã nghiêng hết bên này đến bên khác, không cho hắn chạm vào còn la lên như đứa trẻ.
"Aaaaa..."
- Đúng là đừng để con gái say...
Người đàn ông khó chịu không khỏi mắng thầm những người kia, một cô gái yếu đuối thế này họ lại tàn ác chuốt say.
"Hoa Ly, về nhà nhé?
Ngoan nào, tôi đưa em về!"
Huân Bạc bòng ngay cô gái nhỏ ra khỏi nhà hàng, đi chưa được bao xa cô đã ói lên người hắn và người mình, khiến hắn không trở tay kịp, mùi chua từ những thứ dơ bẩn làm hắn muốn nôn.
Còn chưa kịp phản ứng cô lại há miệng nôn tiếp, miễn cưỡng hắn phải bỏ cô xuống, kéo cô vào một góc tối cho cô nôn.
Âm thanh *ọe ợ* phát ra to rõ, trời cũng đã rất khuya, vào giờ này trên đường sớm không còn bóng người nên tiếng có to đến mấy cũng sợ không ảnh hưởng.
Hoa Ly ói đến xây xẩm mặt mày, vừa nhỏm người đã suýt té, Huân Bạc phải gấp gáp bòng cô lên lần nữa. Còn chưa bước được bước chân nào, cuộn tay yếu mềm liên tục đấm vào trước ngực hắn, cô há miệng luyên thuyên nói linh tinh.
"Huân Bạc, đồ đáng ghét, ai cho anh bòng tôi vậy hả?
Thả tôi xuống!"
Tiếng hét đến chói tai, Hoa Ly mất tự chủ kéo ngay khẩu trang của hắn xuống, làm cho hắn giật mình, hoảng hồn vội quay mặt đi.
"Huân Bạc...Huân Bạc..."
May cho hắn, cô gái nhỏ đang say khướt không rõ thực hư, trong mắt cô hiện giờ mọi thứ đều là mơ, cứ ngỡ mình đang được gặp lại người thương, cô cười lên ngây ngốc, ngón tay chỉ trỏ vào trước ngực hắn, làu bàu.
"Huân Bạc, anh đến rồi sao?
Nhìn em, nhìn em đi!"
Vành tai lạnh lẽo khẽ động, nghe câu nói thốt ra Huân Bạc liền cảm thấy có điều không đúng, hắn hít lấy một hơi can đảm đối mặt với cô gái.
Đôi mắt anh đào tuyệt đẹp long lanh lên, Hoa Ly mỉm cười có chút khổ tâm, Huân Bạc bấy giờ mới rõ cô đã quá say, mất đi hoàn toàn ý thức.
Hắn cũng thôi không né tránh nữa, bòng chắc cô gái trong tay, thấp giọng nói.
"Hoa Ly, anh đưa em về nhé?"
"Nhà?..."
Cô gái nhỏ dật dựa, ngó nghiêng khắp nơi, hết la lói rồi lại cười, sau đó vùng vằng rời khỏi tay người đàn ông, loạng choạng bước.
Huân Bạc theo sát cô, hễ hắn muốn bế cô lên người lại đánh hắn, làm đủ mọi cách rời khỏi vòng tay hắn.
Đi được một đoạn Hoa Ly liền gục ra đất, làm Huân Bạc sốt sắng đỡ cô ngồi dậy, lúc này người đã nửa tỉnh nửa mê, tự nhiên choàng tay lên cổ hắn.
"Huân Bạc..."
"Anh đây!"
Hắn đáp ngay sau tiếng gọi ngọt ngào, chưa bao giờ được Hoa Ly dịu dàng như vậy, có lẽ vì cô say nên hắn mới được hưởng phúc phần đó.
"Huân Bạc, nóng."
Hoa Ly không làm chủ được hành động, người cô nóng ran, đầu óc thì quay cuồng, đột nhiên rời khỏi người hắn, lồm cồm bước vào ngay khách sạn gần đó.
"Hoa Ly!"
Người đàn ông phản ứng rất nhanh, cánh tay rắn chắc hữu lực đem cô kéo lại, giam cầm eo nhỏ thu yếu chặt chẽ.
"Hoa Ly, đó là khách sạn, không phải nhà em!"