• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cũng đã đến lúc anh phải đi rồi..."

Trình Khải cười tủm tỉm, cúi đầu khẽ hôn lên trán cô một cái, tặng cô lời chúc.

"Anh tin có ngày Lăng Tĩnh Thiên sẽ tỉnh dậy, rồi cả hai nhất định sẽ hạnh phúc đến răng long đầu bạc"

Lăng Mạt Ân mỉm cười đón nhận lời chúc, đôi mắt dõi theo bóng lưng của anh ta. Trình Khải mà cô quen biết, cuối cùng cũng buông bỏ được chấp niệm rồi.

Hai năm lại trôi đi...

Bốn mùa liên tục thay phiên nhau, vẫn là căn phòng bệnh quen thuộc.

Lúc này, trên giường bệnh. Như là nghe thấy tiếng một âm thanh thật quen thuộc vang bên tai.

Đột nhiên ánh mắt lờ đờ khẽ run run, ngón tay của anh khẽ nhúc nhích.

Đôi mắt chầm chậm mở ra, luồng sáng chói mắt dần dần ngập đầy hốc mắt.

Tầm mắt của Lăng Tĩnh Thiên một màu trắng xám. Chỉ có hình ảnh về bóng lưng mờ mờ của cô đang dần biến mất.

Tim của anh đột nhiên co rút, giống như bị thứ gì đó siết chặt. Loại đau đớn kịch liệt làm Lăng Tĩnh Thiên tỉnh táo lại ngay trong khoảnh khắc.

"Ân... Ân Ân..."

Anh lập tức đứng lên, nhưng hai chân đã chết lặng. Căn bản không chống đỡ được thân thể cao to của bản thân, lập tức té ngã xuống.

Nghe tiếng động mạnh, Lăng Mạt Ân vội vàng từ nhà vệ sinh đi ra. Không nghĩ đến lại thấy một màn như thế này.

"Anh...."

Anh đã tỉnh...

"Anh thật sự đã tỉnh, anh thật sự đã tỉnh rồi. Em không nằm mơ có đúng không?"

Cô kích động, nhất thời không biết nói gì. Liền vội vàng bước đến đỡ thân thể anh trở lại giường.

"Anh... anh thật sự đã tỉnh rồi..."

Ánh mắt anh hiện tại đã có tiêu điểm rồi. Bên trong phát ra luồng sáng nhạt dịu dàng, tham lam mà chăm chú nhìn cô thật kĩ.

Đôi môi mỏng trắng bệch của Lăng Tĩnh Thiên hé mở.

"Ân Ân..."

Giọng anh khàn khàn như cơn gió thổi qua sa mạc lại mang theo chút khó khăn.

"Ừm, em đây..."

Hai mắt cô nhất thời tràn ra lệ nóng, cô ôm thật chặt lấy anh nói.

"Em tin mà, cuối cùng thì em cũng chờ được ngày này rồi..."

Anh chầm chậm đưa ra bàn tay cứng đờ, đặt trên mặt cô.

"Thật xin lỗi! Anh đã làm khổ em như thế..."

Lần đầu tiên cảm thấy âm thanh khàn đục lại êm tai dễ nghe đến thế. Cô lắc đầu, vùi mặt vào ngực của anh, lắng nghe từng tiếng tim đập mạnh mẽ có lực.

Trên gương mặt đầy nước mắt nhưng môi thì lộ ra nụ cười sáng chói.

"Không sao... tỉnh lại là tốt, anh tỉnh lại là tốt rồi..."

Nghe tin Lăng Tĩnh Thiên đã tỉnh, mọi người đều bỏ tất cả công việc, cùng nhau tiến đến phòng bệnh.

"Nó... Tĩnh Thiên nó tỉnh lại rồi sao?"

Lăng Viễn vui mừng hỏi cô, trong hai năm này tóc của ông cũng đã bạc đi gần hết đầu rồi...

Hứa Diệu Triết cũng vừa đến phòng bệnh, anh ta vui mừng mà làm vài kiểm tra sức khỏe cho Lăng Tĩnh Thiên.



Bởi vì anh hôn mê quá lâu, nếu muốn tay chân cử động linh hoạt như trước, thì cần phải luyện tập nhiều hơn.

Cô nhìn anh như thế thì trên môi không ngừng cười được. Cô đã chờ ngày này cũng đã lâu rồi.

Khoảng thời gian anh luyện tập gân cốt, cô kể lại cho anh nghe mọi chuyện. Những gì xảy ra trong suốt hai năm qua, kể cả chuyện thân phận của cô cũng đã được lộ ra ánh sáng.

Khắp Tây Châu hiện tại đều biết cô chỉ là con nuôi của Lăng gia.

Cũng dưới sự chăm sóc của Lăng Mạt Ân mà anh đã hồi phục rất mau. Chẳng mấy chốc đã trở lại là một người đàn ông phong độ, tuấn tú và lạnh lùng như trước kia.

Sau đó, qua cuộc hợp mặt với bạn bè của Lăng Tĩnh Thiên thì cô mới biết được. Những tên bắt cóc năm đó là thuộc hạ của một bang phái nào đó ở bên Anh và đang bị truy sát nên tìm cách trốn về bên đây.

Nào ngờ người truy sát bọn chúng lại là anh trai của Bạch Nhược Hy.

Tuy bọn chúng đã bị cảnh sát bắt và kết án tù.

Nhưng vào đêm đó cũng không khỏi khuôn khổ, bị giết chết ngay khi ở trong tù.

Chuyện phức tạp như thế, cô nghe xong rồi cũng cho qua mau đi, chẳng muốn lưu gì vào đầu những chuyện quá khứ thế nữa.

Tiếp đến là một tháng sau...

Vào ngày đẹp trời, cuối cùng cô và anh cũng có một đám cưới thật là đẹp và lãng mạng nhất.

Một đám cưới mà cô đã ao ước từ rất lâu.

Sau này sẽ có một cuộc sống vợ chồng hạnh phúc. Như lời chúc của Trình khải vào hai năm trước.

Đương nhiên, đám cưới thì phải có động phòng rồi...

Cho nên vào buổi tối hôm đó, Lăng Tĩnh Thiên ngồi trên giường nhìn vợ mình với vẻ mặt buồn bực.

"Không phải là anh lại đói nữa rồi chứ..."

Cô đang loay hoay với các ảnh cưới mà cô đã nhờ Từ Hiểu Nhi dùng điện thoại chụp lại.

Thấy khuôn mặt như thế của Lăng Tĩnh Thiên cô liền nheo mắt lại nhìn anh nói.

Nói xong cô liền như có cảm giác như cái eo của mình đang kêu đau.

Lăng Tĩnh Thiên mỉm cười nhìn cô.

"Ân Ân, từ trước đến nay, em luôn là người hiểu anh nhất"

"Thôi đi..."

Nếu cô thật sự hiểu anh, thì ngay từ đầu cô cũng đã không hiểu nhầm rằng anh yêu Mục Giai Châu rồi.

Trong lúc cô đang suy nghĩ, thì người chồng nào đó đã nhanh chóng kéo cô lên giường.

Lăng Tĩnh Thiên vội cúi mặt, bờ môi mềm mại của anh phủ xuống môi. Trong lúc cô kinh ngạc hé răng, đầu lưỡi của anh đã đưa vào một cách quyết đoán.

Hôn đến kinh hồn, hôn đến khi đáy mắt Lăng Tĩnh Thiên trở nên hỗn độn, anh mới buông cô ra.

Dưới tấm chăn mỏng, ngón tay lạnh giá của anh dừng lại ở cúc áo trên cổ của cô.

Lăng Mạt Ân hé mắt, bắt gặp đôi mắt đen lấp lánh của anh nhìn chằm chằm vào ngực cô.

"Này... anh lại muốn hành hạ em nữa sao..."

Lăng Tĩnh Thiên rất nhanh lật người đè cô xuống dưới, khóe miệng tràn đầy ý cười của anh áp sát.

"Anh chỉ đang làm nhiệm vụ của mình thôi"

Lăng Mạt Ân vòng tay ra sau gáy, cô cong môi lên thì thầm lại với anh.

"Anh trai động phòng nào!"

"Hửm?"



Anh nhướng mi nhìn xuống cô gái xinh đẹp nằm dưới thân của mình. Đáy mắt loang tỏa ra sự cưng chìu vô hạn dành cho cô, anh dung túng cho cô tất cả.

"Tiểu yêu tinh nhà em, để anh xem một lát nữa em còn nói thế được nữa không"

Lăng Tĩnh Thiên kéo khóe miệng lên, cúi đầu áp xuống. Giơ một tay đỡ lấy gáy, một tay ôm eo cô rồi phủ môi lên.

Đã rất lâu rồi cô và anh không trao nhau nụ hôn nồng nàn như vậy. Đầu lưỡi của anh tiến sâu vào, hơi ấm mang theo ý tứ chọc ghẹo.

Trong sự dục vọng mạnh mẽ của anh ẩn hiện sự kìm nén và thương yêu, đốt cháy ngọn lửa đam mê, khiến lý trí của cô sụp đổ hoàn toàn.

Cô đắm chìm vào, cả người cũng mềm nhũn. Lại để mặc anh trao cho mình cảm giác như ảo mộng, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.

Nụ hôn nồng nàn như giọt mưa rơi trên vành tai nhạy cảm của cô, rồi dần dần rơi xuống cổ trắng noãn.

Hơi thở của anh nặng nề nhưng cũng rất nhẹ nhàng, nó phả vào làn da như một ngọn lửa cháy bỏng. Một đường từ trên xuống dưới, rồi dừng lại ở trái chín căng mọng trước ngực tôi.

Lăng Tĩnh Thiên há miệng ra ngậm lấy. Đầu lưỡi và hàm răng anh lúc nặng lúc nhẹ, cọ sát vào nó khiến vô số sợi dây thần kinh nhạy cảm làm người cô run rẩy.

"Ưm... ưm..."

Cô bậc ra tiếng rên rỉ yêu kiều, ngón tay cô vùi sâu vào mái tóc của Lăng Tĩnh Thiên.

Toàn thân cô như được đốt cháy, cảm giác ướt át, nóng bỏng dâng tràn trong chốc lát. Chỉ muốn, cô chỉ muốn lập tức được anh lấp đầy, được nở rộ dưới thân của anh.

Ước muốn hối thúc, bao trùm lấy lí trí. Thế là cô đưa tay cởi áo ngủ của Lăng Tĩnh Thiên.

Nhưng lại bị một tay của anh bắt lấy. Tay anh nắm bàn tay đang cởi áo của cô, một tay khác thì tiến vào nơi đã ướt át giữa hai đùi.

Thần kinh nhạy cảm của Lăng Mạt Ân liền không chịu nổi sự tiếp xúc đó. Cô cong người lên biểu hiện sự khao khát mong anh tiếp tục thăm dò sâu hơn.

Thế nhưng Lăng Tĩnh Thiên đã rút ngón tay đưa đến trước mặt cô, sau đó đem khuôn mặt anh tuấn nhìn cô.

"Nhìn xem..."

Tận đáy mắt của anh đều đầy ý cười trêu chọc.

"Ra rất là nhiều..."

"Anh..."

Lăng Mạt Ân vì tức giận mà cả khuôn mặt đều đã đỏ bừng.

"Đồ đáng ghét nhà anh!"

Đáp lại lời nói của cô là tiếng cười khẽ trầm thấp của anh. Và những động tác khiến cô cảm nhận được đâu là địa ngục đâu là thiên đường.

Lăng Tĩnh Thiên mạnh mẽ tiến thẳng vào tận sâu bên trong cô, khiến cả người mềm nhũn.

Anh khuấy động tất cả, từ bên ngoài lẫn đến tận sâu bên trong. Hai thân thể của cô và anh cứ thao quấn vào nhau đầy kịch liệt.

Cô rên rỉ, anh thở dốc. Một loạt hơi thở hòa vào nhau càng làm kích thích khao khát của cả hai.

Cô cứ thể để mặc anh trao cho cô một cảm giác như ảo như mộng.

Sau một hồi bị người chồng hành hạ đến chết lên chết xuống thì Lăng Mạt Ân cũng mệt mỏi đến cạn kiệt mà ngủ thiếp đi.

Anh mỉm cười vén tóc trên trán của cô, nghiêng người xuống, khẽ hôn lên đó.

Không mang theo bất kỳ ham muốn nào, môi mỏng khắc lên, liền rời đi.

Làn gió thổi qua, mang theo mùi hương hoa cúc nhàn nhạt, dịu dàng như bàn tay người mẹ.

Anh nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, cảm giác mềm mại nhất liền truyền đến.

Lăng Tĩnh Thiên nắm chặt tay, kiên định không rời. Anh cúi đầu xuống nói nhỏ vào bên tai của cô.

"Nhất định chúng ta sẽ hạnh phúc đến đầu bạc răng long..."

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_ Hoàn Chính Văn \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang