"Nếu tôi nói, tôi muốn mạng của Lăng Mạt Ân thì sao?"
Trình Khải im lặng ngồi kế bên, anh ta đang chăm chú thì chợt nghe được tiếng thở đầy lạnh toát của Lăng Tĩnh Thiên phát ra.
Phía bên kia lúc này Mục Giai Châu lại phát ra tiếng cười đầy chói tai.
"Quả thật ngay lúc đầu là tôi muốn mạng của cô ta thật đấy, nhưng mà..."
Tiếng cười của Mục Giai Châu dần dần tắt đi, lại biến hóa lên thành giọng điệu châm biếm.
"Không nghĩ đến anh lại chẳng cho tôi cơ hội, bức tôi đến đường cùng như thế này"
"Nói đi! Cô cứ ra điều kiện đi, tôi sẽ đáp ứng"
Lăng Tĩnh Thiên lạnh lùng hỏi lại một lần nữa.
"Được rồi, biết anh chẳng thích vòng vo nên tôi sẽ nói thẳng. Hiện tại tôi cần một ngàn vạn, đừng đưa chi phiếu, tất cả số tiền đó đều phải là tiền mặt cho tôi!"
"Có thể"
Giọng Lăng Tĩnh Thiên lạnh nhạt, anh thoải mái đáp ứng.
"Vậy khi nào giao tiền?"
"Đến 9 giờ anh phải chuẩn bị đầy đủ tiền cho tôi, lúc đó tôi sẽ gọi lại cho anh báo địa điểm"
"Được! Tôi có thể nghe giọng của cô ấy không?"
Lăng Tĩnh Thiên bồn chồn dò hỏi, đến cả mày kiếm của anh cũng nhíu chặt.
"Cô ta vẫn còn hôn mê, nếu anh muốn nghe giọng cô ta đến thế thì để tôi đạp cô ta một cái cho tỉnh nhé?"
"Không cần"
Anh thở dốc vội vàng lên tiếng ngăn cản.
"Tôi sẽ cố gắng góp đủ số tiền mà cô yêu cầu"
"Được, một lát nữa chúng ta sẽ gặp lại..."
Mục Giai Châu kéo âm điệu cuối dài ra. Cuối cùng còn cảnh cáo, giọng cô ta cao ngất, ngữ điệu rõ vẻ vênh váo nắm quyền sai khiến kẻ khác.
"Nếu anh muốn cứu lấy cái mạng của Lăng Mạt Ân thì tốt nhất là đừng có giở trò"
Cô ta nói xong liền tắt điện thoại. Lăng Tĩnh Thiên chỉ nghe thấy tiếng tút kéo dài ngắt quãng vang bên tai.
"Sao rồi? Mục Giai Châu cô ta nói gì?"
Lăng Viễn cùng mọi người ở bên lên tiếng dò hỏi.
"Cô ta muốn có một ngàn vạn tiền mặt. Đúng 9 giờ sẽ điện thoại báo địa điểm giao tiền"
"Cô ta đúng là thông minh thật, rõ ràng biết hiện tại công ty chúng ta không hề đủ số tiền mặt mà cô ta yêu cầu..."
Từ Hiểu Nhi tức giận nói, hơn nữa cô ta lại còn yêu cầu một số tiền lớn như thế.
"Không những thế, nếu cô ta chọn chi phiếu thì nhất định phải đến ngân hàng để đổi tiền, như vậy sẽ để lại đầu mối làm cảnh sát chú ý. Giữa tiền mặt và chi phiếu thì đương nhiên cô ta sẽ chọn tiền mặt rồi"
Đông Kỷ Nam từ tốn giải thích, sau đó anh ta lại nói tiếp.
"Về vấn đề tiền, tôi cũng sẽ điều động bên công ty của mình xem đủ không"
"Tôi cũng sẽ gọi về công ty của mình"
Trình Khải nói rồi liền đứng dậy đi ra ngoài gọi điện thoại.
Sau đó cả Lăng Lâm và Từ Kiến Minh cũng đi đến công ty để xem xét, dù tiền mặt còn bao nhiêu thì cũng lấy bấy nhiêu.
Tất cả mọi người đều chia ra mà làm.
Lăng Tĩnh Thiên nhìn qua cửa sổ, phía bên ngoài trời đang mưa. Hạt nặng hạt nhỏ thi nhau rớt xuống, cơn gió lạnh nhẹ thổi qua, bầu trời âm u hệt như lòng của anh hiện tại vậy.
Vùng ngoại ô ở phía Tây.
Bầu trời nơi đây đầy mịt mưa bụi, hạt mưa rơi lả tả, giống như đang đan thành một tấm lưới.
Từ chân trời màu xám bị phủ đầy mây đen nặng trịch, không ngừng dày lên, làm lòng người có loại cảm giác đang bị thứ gì đó áp bức vướng víu.
Mưa bụi rơi từng giọt tí tách không ngừng, không khí cũng có vẻ ướt đẫm.
Tại một công trường cũ rách bị bỏ hoang, nóc nhà làm bằng ngói vụn bị tàn phá tới mức không chịu nổi, căn bản không cách nào ngăn trở màn mưa bụi kia.
Mục Giai Châu tắt điện thoại đi, ánh mắt quay về cái tin tức mà lúc nảy cô ta đã đọc được.
Tin tức từ phía cảnh sát tung ra là đang cố gắng truy bắt tội phạm Mục Giai Châu.
Bây giờ ở khắp Tây Châu ai ai cũng đều biết cô là tội phạm đang bị truy nã.
Nghĩ đến đây, đáy mắt của Mục Giai Châu lóe lên tia lạnh lẽo pha một chút căm giận.
Không nghĩ đến Lăng Tĩnh Thiên lại dồn cô ta đến bước đường thế này.
"Tách, tách..."
Một giọt rồi lại một giọt rớt xuống từ trên mái nhà thật cao.
"Này! Anh tìm địa điểm như vậy hả? Xem đi, chỗ của tôi lại bị dột rồi, ở đây so với ổ chuột cũng không bằng."
Giọng nói chua chát của Mục Giai Châu vang lên. Cô ta thừa dịp tóm lấy một cái dù để che, vênh mặt nhìn người đàn ông mặc áo sơ mi mà quát.
"Mẹ kiếp!"
Người đàn ông kia phun ra một ngụm đàm. Trên cánh tay tráng kiện xăm hình một con rồng đen đang uốn lượn, mái tóc dài xốc xếch, cả người lộ vẻ thô lỗ.
"Cô còn tưởng mình là thiên kim tiểu thư? Là một tên tội phạm đang bị truy nã mà còn vênh váo"
"Ưm..."
Cô ta đang muốn nói tiếp thì bị tiếng rên khẽ thu hút, quay đầu thì đôi môi cong lên thành nụ cười lạnh.
"Xem đi, một ngàn vạn của chúng ta đã tỉnh rồi kìa"
Trình Khải im lặng ngồi kế bên, anh ta đang chăm chú thì chợt nghe được tiếng thở đầy lạnh toát của Lăng Tĩnh Thiên phát ra.
Phía bên kia lúc này Mục Giai Châu lại phát ra tiếng cười đầy chói tai.
"Quả thật ngay lúc đầu là tôi muốn mạng của cô ta thật đấy, nhưng mà..."
Tiếng cười của Mục Giai Châu dần dần tắt đi, lại biến hóa lên thành giọng điệu châm biếm.
"Không nghĩ đến anh lại chẳng cho tôi cơ hội, bức tôi đến đường cùng như thế này"
"Nói đi! Cô cứ ra điều kiện đi, tôi sẽ đáp ứng"
Lăng Tĩnh Thiên lạnh lùng hỏi lại một lần nữa.
"Được rồi, biết anh chẳng thích vòng vo nên tôi sẽ nói thẳng. Hiện tại tôi cần một ngàn vạn, đừng đưa chi phiếu, tất cả số tiền đó đều phải là tiền mặt cho tôi!"
"Có thể"
Giọng Lăng Tĩnh Thiên lạnh nhạt, anh thoải mái đáp ứng.
"Vậy khi nào giao tiền?"
"Đến 9 giờ anh phải chuẩn bị đầy đủ tiền cho tôi, lúc đó tôi sẽ gọi lại cho anh báo địa điểm"
"Được! Tôi có thể nghe giọng của cô ấy không?"
Lăng Tĩnh Thiên bồn chồn dò hỏi, đến cả mày kiếm của anh cũng nhíu chặt.
"Cô ta vẫn còn hôn mê, nếu anh muốn nghe giọng cô ta đến thế thì để tôi đạp cô ta một cái cho tỉnh nhé?"
"Không cần"
Anh thở dốc vội vàng lên tiếng ngăn cản.
"Tôi sẽ cố gắng góp đủ số tiền mà cô yêu cầu"
"Được, một lát nữa chúng ta sẽ gặp lại..."
Mục Giai Châu kéo âm điệu cuối dài ra. Cuối cùng còn cảnh cáo, giọng cô ta cao ngất, ngữ điệu rõ vẻ vênh váo nắm quyền sai khiến kẻ khác.
"Nếu anh muốn cứu lấy cái mạng của Lăng Mạt Ân thì tốt nhất là đừng có giở trò"
Cô ta nói xong liền tắt điện thoại. Lăng Tĩnh Thiên chỉ nghe thấy tiếng tút kéo dài ngắt quãng vang bên tai.
"Sao rồi? Mục Giai Châu cô ta nói gì?"
Lăng Viễn cùng mọi người ở bên lên tiếng dò hỏi.
"Cô ta muốn có một ngàn vạn tiền mặt. Đúng 9 giờ sẽ điện thoại báo địa điểm giao tiền"
"Cô ta đúng là thông minh thật, rõ ràng biết hiện tại công ty chúng ta không hề đủ số tiền mặt mà cô ta yêu cầu..."
Từ Hiểu Nhi tức giận nói, hơn nữa cô ta lại còn yêu cầu một số tiền lớn như thế.
"Không những thế, nếu cô ta chọn chi phiếu thì nhất định phải đến ngân hàng để đổi tiền, như vậy sẽ để lại đầu mối làm cảnh sát chú ý. Giữa tiền mặt và chi phiếu thì đương nhiên cô ta sẽ chọn tiền mặt rồi"
Đông Kỷ Nam từ tốn giải thích, sau đó anh ta lại nói tiếp.
"Về vấn đề tiền, tôi cũng sẽ điều động bên công ty của mình xem đủ không"
"Tôi cũng sẽ gọi về công ty của mình"
Trình Khải nói rồi liền đứng dậy đi ra ngoài gọi điện thoại.
Sau đó cả Lăng Lâm và Từ Kiến Minh cũng đi đến công ty để xem xét, dù tiền mặt còn bao nhiêu thì cũng lấy bấy nhiêu.
Tất cả mọi người đều chia ra mà làm.
Lăng Tĩnh Thiên nhìn qua cửa sổ, phía bên ngoài trời đang mưa. Hạt nặng hạt nhỏ thi nhau rớt xuống, cơn gió lạnh nhẹ thổi qua, bầu trời âm u hệt như lòng của anh hiện tại vậy.
Vùng ngoại ô ở phía Tây.
Bầu trời nơi đây đầy mịt mưa bụi, hạt mưa rơi lả tả, giống như đang đan thành một tấm lưới.
Từ chân trời màu xám bị phủ đầy mây đen nặng trịch, không ngừng dày lên, làm lòng người có loại cảm giác đang bị thứ gì đó áp bức vướng víu.
Mưa bụi rơi từng giọt tí tách không ngừng, không khí cũng có vẻ ướt đẫm.
Tại một công trường cũ rách bị bỏ hoang, nóc nhà làm bằng ngói vụn bị tàn phá tới mức không chịu nổi, căn bản không cách nào ngăn trở màn mưa bụi kia.
Mục Giai Châu tắt điện thoại đi, ánh mắt quay về cái tin tức mà lúc nảy cô ta đã đọc được.
Tin tức từ phía cảnh sát tung ra là đang cố gắng truy bắt tội phạm Mục Giai Châu.
Bây giờ ở khắp Tây Châu ai ai cũng đều biết cô là tội phạm đang bị truy nã.
Nghĩ đến đây, đáy mắt của Mục Giai Châu lóe lên tia lạnh lẽo pha một chút căm giận.
Không nghĩ đến Lăng Tĩnh Thiên lại dồn cô ta đến bước đường thế này.
"Tách, tách..."
Một giọt rồi lại một giọt rớt xuống từ trên mái nhà thật cao.
"Này! Anh tìm địa điểm như vậy hả? Xem đi, chỗ của tôi lại bị dột rồi, ở đây so với ổ chuột cũng không bằng."
Giọng nói chua chát của Mục Giai Châu vang lên. Cô ta thừa dịp tóm lấy một cái dù để che, vênh mặt nhìn người đàn ông mặc áo sơ mi mà quát.
"Mẹ kiếp!"
Người đàn ông kia phun ra một ngụm đàm. Trên cánh tay tráng kiện xăm hình một con rồng đen đang uốn lượn, mái tóc dài xốc xếch, cả người lộ vẻ thô lỗ.
"Cô còn tưởng mình là thiên kim tiểu thư? Là một tên tội phạm đang bị truy nã mà còn vênh váo"
"Ưm..."
Cô ta đang muốn nói tiếp thì bị tiếng rên khẽ thu hút, quay đầu thì đôi môi cong lên thành nụ cười lạnh.
"Xem đi, một ngàn vạn của chúng ta đã tỉnh rồi kìa"