• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cút! Các người mau cút đi"

Cô cố gắng dịch người về chỗ khác, nhìn tên đại ca kia lạnh lùng nói.

"Đừng động vào tôi"

"Mày bảo tao không động thì tao sẽ không động sao? Mày là mẹ tao à?"

Hắn ta nhìn cô cười nham nhở, bàn tay thô lỗ bóp chặt lấy càm của cô sau đó thả ra khiến cả người cô ngã xuống nền đất.

Một tia rồi một tia nước mưa văng lên người Lăng Mạt Ân. Thân thể yếu ớt nay lại càng yếu ớt hơn, cô bắt đầu run lẩy bẩy, trên gương mặt vừa hồng vừa sưng lại truyền tới cảm giác nóng bức.

"Con mẹ nó, cắn đến cái tay tao đã sưng đỏ lên cả rồi"

Hắn ta đứng dậy đi đến gần một tên khác, cầm lấy điếu thuốc mà hút lấy. Lại nhìn đến vết đỏ trên tay mà buông một mắng chửi.

"Đại ca, thế là bọn em có thể chơi con nhỏ đó sao?"

Một tên đàn em khác nhìn nhìn vào cô dò hỏi.

"Được"

Hắn ta phì phò điếu thuốc trên tay, khói trắng mờ ảo lượn vòng.

"Nhưng phải để tao thưởng thức trước đã"

Giờ phút này Lăng Mạt Ân cảm thấy thân thể mình như đang đứng giữa hai tầng băng lửa. Thời thời khắc khắc chịu đủ loại hành hạ của sự giao thoa giữa cái lạnh và cái nóng, khiến thân thể cô càng kiệt sức hơn.

Trên đầu lúc này lại truyền đến từng cơn đau đớn tê liệt, cô cắn răng chịu đựng. Nhưng đau đớn tột cùng giống như từng cây gai nhọn đâm thật sâu vào máu thịt cô, đau đến mức khó có thể chịu đựng.

"Tốt nhất cô nên nghe lời, ngoan ngoãn mà nằm dưới thân, kẻo không thì... chậc chậc..."

Mục Giai Châu không kiên nhẫn liếc nhìn cô mà cười nhắc nhở.

Lăng Mạt Ân lắc lắc đầu để tỉnh táo hơn, cô nhìn cô ta mím môi nói.

"Đừng... Mục Giai Châu cô đừng bức người quá đáng"

Giọng cô mỏng manh hệt như là tơ nhện. Nhưng lại đầy sự ám chỉ đến Mục Giai Châu cũng nghe được.

"Tao quá đáng? Tao quá đáng cái gì? Nếu như không phải là do mày trở về đây thì Lăng Tĩnh Thiên cũng đâu có yêu mày?"

Mục Giai Châu trợn mắt nhìn cô giận dữ nói, đáy mắt toàn là sự căm phẫn. Tiến đến tát vào mặt cô một cái thật mạnh.

"Tại mày, tất cả là tại mày, không phải tại mày thì chắc có lẽ tao cũng sẽ không như bây giờ"

Đã từng là thiên kim tiểu thư, là người có giáo dục từ nhỏ. Nhưng bây giờ cô ta lại mất đi cái vẻ đó mà thay vào là bộ dáng đanh đá, chanh chua.

"Cô còn yêu Lăng Tĩnh Thiên không?"

Bỏ mặc cơn đau rát ở trên mặt, cô đảo mắt hỏi Mục Giai Châu. Lại nhân lúc cô ta suy nghĩ mà lấy sức vụt dậy để chạy thoát.

Nhưng mà đột nhiên, một luồng khí tức lớn mạnh chợt xông tới.

Cái bóng màu đen phủ lên người cô, một đôi giày thể thao cũ màu đen xám chợt giẫm mạnh lên tay cô.



"Mày còn định chạy trốn sao?"

"Aaa...."

Lăng Mạt ân bị đau đến mức thét chói tai. Cô đau đớn nhìn bàn tay mình đang bị giẫm. Cũng chẳng biết lấy đâu ra sức lực mà cô dùng chân đạp thật mạnh chân của tên đại ca đang đứng gần đó.

"Con đàn bà chết tiệt này"

Hắn ta ném mạnh điếu thuốc xuống đất. Một bên cất tiếng chửi rủa một bên tiến đến bắt lấy tóc, hung hăng đập đầu cô vào tường, miệng còn hùng hồ nói tiếp.

"Đàn bà thúi, mày dám đạp tao? Muốn trốn đi sao? Mày thật sự không muốn sống rồi..."

"Bốp..."

Một tiếng rồi một tiếng va chạm mạnh vang dội.

Đau đớn bên trong kèm theo nỗi đau thể xác bên ngoài hòa vào nhau. Bóng tối vô hạn dần dần bao trùm lấy cô, khiến cô mỗi lúc một hôn mê sâu.

"Cô ta ngất xỉu rồi..."

Mục Giai Châu nhàn nhạt lên tiếng.

Tên đại ca buông lỏng tay, lập tức thân thể yếu ớt vô lực của Lăng Mạt Ân ngã xuống như chiếc lá cuối thu chầm chậm rơi.

Trên vách tường loang lỗ tróc vẩy mang theo dấu vết cô trượt người xuống, giữ lại một vệt máu tươi. Lọn tóc xốc xếch khoác lên đầu vai, phủ lên gương mặt trắng bệch đến độ trong suốt.

"Mặt của con đàn bà này cũng đẹp đấy"

Hắn ta đưa tay vỗ vỗ vào mặt cô, rồi di chuyển hai tay bắt đầu sờ loạn xạ khắp người cô. Từ cổ trượt dài xuống đến eo rồi càng dần dần xuống phía dưới...

"Rầm......"

Một tiếng động lớn phát ra, cánh cửa sắt vốn đang khép kín lại bị đá ra từ bên ngoài.

Hai người đàn ông với vóc người cao to đứng ngay cửa, trên người đã bị ướt đẫm vì mưa. Quần áo ướt nhẹp dính vào trên người họ, càng tôn thêm vóc người chắc khỏe. Mái tóc cũng sũng ướt, giọt nước dọc theo từng sợi mà nhỏ giọt, lan tỏa ra luồng khí mạnh mẽ và đầy u tối.

Trên tay một người cầm lấy vali màu đen nhỏ.

Một tên đàn ông mặc áo đen đứng phía ngoài lập tức lui về phía sau. Vẻ mặt hốt hoảng cho thấy lá gan của hắn đang e sợ.

"Hừ! Bọn mày... bọn mày là ai?"

Là Lăng Tĩnh Thiên và Trình Khải, họ đột ngột xuất hiện lại khiến bọn chúng kinh sợ một phen. Tên đại ca kia trên mặt vẫn không thay đổi, hắn ta lớn tiếng mắng chửi.

"Mẹ kiếp! Bọn mày mau cút đi chỗ khác cho tao"

"Tiền đây! Thả người ra rồi tao sẽ rời đi"

Vừa nói xong, đôi mắt tối tăm của Lăng Tĩnh Thiên sững lại, tầm mắt lập tức dừng ngay trên người Lăng Mạt Ân, vội vàng gọi cô.

"Ân Ân, Ân Ân... em làm sao vậy..."

"Cô ta chết rồi"

Mục Giai Châu cười nói, cô ta khoanh hai tay lại, ánh mắt lướt qua Trình Khải.



"Không nghĩ đến Trình tổng cũng xuất hiện tại đây"

"Mục Giai Châu!"

Trình Khải nghiến răng nhìn cô ta.

"Tiền để đổi người tôi cũng có mang theo, các người thả cô ấy thì sẽ được số tiền"

Lăng Tĩnh Thiên chậm rãi nói, ánh mắt vẫn một mực không rời khỏi cô.

Lăng Mạt Ân như nghe được âm thanh quen thuộc, chầm chậm mở mắt, ánh nhìn mờ ảo càng ngày càng rõ ràng.

"Anh...?"

Giọng cô yếu ớt, âm thanh nhè nhẹ mang theo vài phần nghi ngờ. Cô đang nằm mơ sao?

Tại sao Lăng Tĩnh Thiên lại ở đây rồi?

"Ân Ân..."

Đôi mắt sắc bén chợt bắn ra tia lạnh giá.

Tên đại ca kéo cô từ dưới đất lên. Hắn ta lấy ra con dao gọt trái cây sắc bén, gác ngay trên cổ cô.

"Con mẹ nó, nếu bọn mày thông minh thì tốt nhất nên để đám cảnh sát kia đừng mò tới. Nếu không thì..."

Hắn dừng lại, tay hơi dùng lực, lưỡi sao sắc bén lập tức thoáng qua cổ Lăng Mạt Ân.

Trên da thịt trắng nhẵn mềm mại như sứ đã hiện lên một vệt đỏ thẫm. Từ miệng vết thương nhỏ xuống những giọt máu li ti...

"Đừng làm bậy..."

"Bọn tao chưa báo địa điểm cho cảnh sát"

Đôi mắt mơ màng của Lăng Mạt Ân nhìn đến bóng dáng của anh. Lại dần dần mơ hồ, cô không để ý trên cổ mình còn đang bị đặt trên một lưỡi dao sắc bén, ra sức dùng dằng.

"Buông! Thả tôi ra..."

Vì sự giãy giụa của cô mà tên đại ca kia lại làm rớt đi con dao trong tay xuống.

"Con mẹ nó! Mày muốn chết sao, được rồi tao cho mày chết"

Hắn ta tức giận, bàn tay bóp chặt lấy tay cô. Đồng thời cũng rút một cây súng lục vắt ở sau lưng của mình ra, nhanh chóng bắn một phát vào chân của Trình Khải.

"Bọn mày mau đánh chết hai đứa nó cho tao. Hôm nay tao sẽ cho bọn nó chết hết"

Bởi vì trong tay có súng, tiền thì cũng đã có ở đây. Giải quyết gọn thì cảnh sát có đến cũng chỉ là tàn cuộc.

"Để tôi trông cô ta, anh đi giải quyết hai người kia đi"

Mục Giai Châu lên tiếng. Trên môi nở nụ cười thâm độc.

Hừ! Cô ta đã thề!

Hôm nay cô ta nhất định phải giết chết Lăng Mạt Ân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK