"Anh trai! Sau này lớn lên, Ân Ân nhất định sẽ lấy anh trai làm chồng!"
Một cô bé khoảng tầm 10 tuổi gì đó nói với một chàng trai anh tuấn đang đứng ở trước mặt
"Tại sao lại muốn lấy anh làm chồng?"
"Vì Ân Ân rất thích anh trai, Ân Ân muốn sau này anh trai chỉ được là của Ân Ân mà thôi"
Nhưng kết quả cô bé chỉ nghe thấy Lăng Tĩnh Thiên cười khẽ, anh đưa bàn tay vò lấy quả đầu của cô cất giọng trầm thấp lên
"Hai chúng ta là anh em, cho nên chúng ta không thể lấy nhau được!"
Nghe vậy cô bé liền phản bác
"Nhưng chúng ta đâu có phải là anh em ruột đâu?"
"Như thế cũng không được"
"Tại sao lại không được chứ? Rõ ràng là cô Lâm nói sau này lớn lên em có thể lấy anh trai được mà!"
"Ân Ân phải đi hỏi cô Lâm lại mới được!"
Lăng Tĩnh Thiên nhìn cô đang lạch bạch chạy ra khỏi phòng, bàn tay đang cầm bút cũng ngưng lại. Anh cười trừ lắc đầu, rõ ràng tư tưởng như thế cũng chỉ có người lớn truyền lại cho cô bé mà thôi...
Ân Ân!
Cô tên là Lăng Mạt Ân, đã tròn 10 tuổi rồi. Quả thật như cô nói, cô chỉ là một đứa con nuôi, năm lúc 9 tuổi cô được Lăng Viễn nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi về
Ở trại trẻ, cô không có bạn, nhiều lúc lại còn bị bắt nạt. Cho nên cô chỉ có thể tự chơi một mình, ngồi im lặng ở một chỗ nhìn các bạn khác chơi đùa
Bất ngờ cô lại được Lăng gia nhận nuôi. Lần đầu tiên cô thấy Lăng Tĩnh Thiên, nụ cười ấm áp như ánh mặt trời đó của anh cứ như soi chiếu trong tâm hồn của cô
Trẻ nhỏ, thường hay ỷ lại vào ba hoặc là anh trai của mình. Lăng Tĩnh Thiên luôn luôn cưng chiều cô, dành hết những thứ tốt nhất cho cô
Cho nên từ đó, cô cứ ỷ lại vào Lăng Tĩnh Thiên, thậm chí cô bé còn rất muốn sau này khi lớn lên nhất định phải lấy anh làm chồng mới được.
Nuôi ước muốn đó đến khi cô đã tròn 15 tuổi
Vì được sự ủng hộ từ những người lớn trong gia đình, Lăng Mạt Ân càng ngày càng thể hiện tình cảm của bản thân ra cho Lăng Tĩnh Thiên thấy nhiều hơn
"Anh trai! Ân Ân thật sự rất thích anh, rất rất là thích anh! Anh không thể quay đầu nhìn em một lần sao?"
Có lần cô buồn bực chạy ào vào phòng của Lăng Tĩnh Thiên để hỏi
"Em đừng nhắc đến vấn đề này nữa có được không? Hai chúng ta là anh em, trong lòng anh sự việc này không thể nào thay đổi được!"
Vậy mà ai đó chỉ lạnh nhạt đáp lại cô một câu như thế rồi bỏ đi ra khỏi phòng
Cứ vậy, lời đáp của anh luôn luôn là như thế, ấy mà Lăng Mạt Ân cô là một đứa kiên cường, đâu thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy được?
Nhưng đâu phải cô muốn cái gì là có được đâu?
Lăng Mạt Ân nhớ rõ ràng vào lúc đó, gần năm cuối cấp ba. Khi cô vừa trở về Lăng gia, thì một tin tức như sét đánh vào đầu của cô vậy
Người làm ở bên nói, Lăng Tĩnh Thiên hôm nay lại dẫn bạn gái về nhà chơi, bây giờ đang ngồi ở trong phòng khách
Bạn gái sao?
Lăng Mạt Ân vội chạy vào nhà
Quả thật ngồi kế bên anh còn có một cô gái xinh đẹp. Da trắng môi hồng, nụ cười cũng đầy vẻ dịu dàng thục nữ
Lăng Mạt Ân nắm chặt hai tay của mình, cô nhẫn nhịn dữ lắm cho đến lúc tối. Một lần nữa lại xông vào phòng của anh chất vấn
"Cô gái đó thật sự là bạn gái của anh sao?"
"Ừ!"
Lăng Tĩnh Thiên lia mắt nhìn cô gật đầu nói
"Đó là bạn gái của anh đấy! Em thấy xinh không?"
Thật sự... thật là bạn gái của anh rồi. Trái tim cô cứ như bị ai đó hung hăng dùng dao đâm vào vậy...
Cô cố nén nước mắt, nhưng càng nén lại càng tuôn ra nhiều hơn
"Tại sao? Lăng Tĩnh Thiên, anh thật sự không hề thích em một chút nào sao?"
Lăng Mạt Ân đưa tay để lên ngực mình, tại sao tim cô lại đau như thế này
"Em và anh là..."
"Đủ rồi, đủ rồi! Lăng Tĩnh Thiên anh im miệng lại đi"
Cô tức giận hét lớn lên, anh lúc nào cũng lấy việc đó ra để từ chối cô cả
Nhưng bây giờ thì sao? Anh đã có bạn gái. Từ chối hay không từ chối thì cô cũng đã thua cuộc rồi
Lăng Tĩnh Thiên im lặng đứng nhìn cô gào hét, môi mỏng hơi mím lại
Loáng thoáng bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập đến gần. Lăng Mạt Ân ngước nhìn anh, cất giọng run run nói
"Lăng Tĩnh Thiên! Em bỏ cuộc đây, bây giờ em buông tha cho anh rồi đấy!"
Lúc vừa ra khỏi phòng, những người lớn trong nhà đều tụ tập ở trước cửa. Cô đưa tay lau nước mắt, chậm rãi lướt qua đi về phòng mình
Như vậy... Lăng Mạt Ân cô đã hết cơ hội rồi!
Qua hôm sau, cô đến trường đăng kí đi du học ở nước Mỹ. Sau khi nhận được giấy thông báo trúng tuyển đại học, cách mấy ngày sau cô mới nói chuyện này cho cả nhà biết
Lăng Viễn không hề tức giận, biết không thể thay đổi ý định của cô, ông chỉ lắc đầu thờ dài
Những người lớn trong nhà dặn dò cô đủ điều
Một lần Lăng Mạt Ân đi du học nước ngoài này, cũng kéo dài cho đến tận 5 năm sau...
Sân bay, một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, trên người vận một bộ đồ thể thao màu trắng thoải mái, đeo một cái kính to che hết nửa khuôn mặt đang từ từ đi ra
"Ba, Hiểu Nhi..."
Cô cười vui vẻ, ôm mỗi người một cái ôm thật ấm áp
Khóe mắt nhìn đến gương mặt lạnh đang đứng ở kế bên. Ánh mắt cô hơi ngưng trệ lại nhưng rất nhanh nở nụ cười
"Anh trai! Lâu rồi không gặp, em nhớ anh quá!"
"Ở bên đó em có sống tốt không?"
Anh trầm giọng hỏi cô
"Đương nhiên là ổn rồi..."
Lúc trở về nhà, một bàn ăn thịnh soạn đã được làm ra để chào mừng cô trở về nhà
Trên bàn ăn, ai ai cũng cười cười nói nói vui vẻ, trong lúc lơ là cô nghe thấy Từ Hiểu Nhi nói đến bạn gái của Lăng Tĩnh Thiên
Lại là bạn gái...
Lăng Mạt Ân cười khổ trong lòng, nhưng bên ngoài ra vẻ vô tư đùa giỡn
"Bạn gái của anh ấy có xinh gái không?"
Bàn tay đang cầm ly rượu đỏ của Lăng Tĩnh Thiên hơi ngừng lại, anh khẽ liếc nhìn cô
"Khụ... cái này thì người đó rất rất là xinh nha..."
Tiếp đó mọi người lại cười nói bàn qua chuyện khác
Đến tối, vì nghĩ mãi đến cô bạn gái kia của Lăng Tĩnh Thiên. Lại lia mắt đến phía bàn, nghĩ ngợi rồi cuối cùng cũng đi qua phòng bên, là phòng của anh
"Vào đi!"
Sau hai tiếng gõ cửa, bên trong truyền đến giọng nói trầm thấp
Vừa vào cửa, hình ảnh anh chỉ quấn một cái khăn tắm bên dưới, bên trên để lộ rõ ràng khuôn ngực săn chắc đầy hấp dẫn mê hoặc
Lăng Mạt Ân đứng ngẩn tò te ở đó nhìn từng giọt nước tung tăng nhảy múa trên da thịt của anh.
"Em tìm anh có việc gì?"
Giọng trầm thấp kéo cô về thực tại.
"Anh trai..."
Cô mỉm cười, khóe miệng hơi nhướng lên nhìn đến gương mặt của anh nói đầy ẩn ý
"Anh có hứng thú lăn giường cùng với em không?"
Một cô bé khoảng tầm 10 tuổi gì đó nói với một chàng trai anh tuấn đang đứng ở trước mặt
"Tại sao lại muốn lấy anh làm chồng?"
"Vì Ân Ân rất thích anh trai, Ân Ân muốn sau này anh trai chỉ được là của Ân Ân mà thôi"
Nhưng kết quả cô bé chỉ nghe thấy Lăng Tĩnh Thiên cười khẽ, anh đưa bàn tay vò lấy quả đầu của cô cất giọng trầm thấp lên
"Hai chúng ta là anh em, cho nên chúng ta không thể lấy nhau được!"
Nghe vậy cô bé liền phản bác
"Nhưng chúng ta đâu có phải là anh em ruột đâu?"
"Như thế cũng không được"
"Tại sao lại không được chứ? Rõ ràng là cô Lâm nói sau này lớn lên em có thể lấy anh trai được mà!"
"Ân Ân phải đi hỏi cô Lâm lại mới được!"
Lăng Tĩnh Thiên nhìn cô đang lạch bạch chạy ra khỏi phòng, bàn tay đang cầm bút cũng ngưng lại. Anh cười trừ lắc đầu, rõ ràng tư tưởng như thế cũng chỉ có người lớn truyền lại cho cô bé mà thôi...
Ân Ân!
Cô tên là Lăng Mạt Ân, đã tròn 10 tuổi rồi. Quả thật như cô nói, cô chỉ là một đứa con nuôi, năm lúc 9 tuổi cô được Lăng Viễn nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi về
Ở trại trẻ, cô không có bạn, nhiều lúc lại còn bị bắt nạt. Cho nên cô chỉ có thể tự chơi một mình, ngồi im lặng ở một chỗ nhìn các bạn khác chơi đùa
Bất ngờ cô lại được Lăng gia nhận nuôi. Lần đầu tiên cô thấy Lăng Tĩnh Thiên, nụ cười ấm áp như ánh mặt trời đó của anh cứ như soi chiếu trong tâm hồn của cô
Trẻ nhỏ, thường hay ỷ lại vào ba hoặc là anh trai của mình. Lăng Tĩnh Thiên luôn luôn cưng chiều cô, dành hết những thứ tốt nhất cho cô
Cho nên từ đó, cô cứ ỷ lại vào Lăng Tĩnh Thiên, thậm chí cô bé còn rất muốn sau này khi lớn lên nhất định phải lấy anh làm chồng mới được.
Nuôi ước muốn đó đến khi cô đã tròn 15 tuổi
Vì được sự ủng hộ từ những người lớn trong gia đình, Lăng Mạt Ân càng ngày càng thể hiện tình cảm của bản thân ra cho Lăng Tĩnh Thiên thấy nhiều hơn
"Anh trai! Ân Ân thật sự rất thích anh, rất rất là thích anh! Anh không thể quay đầu nhìn em một lần sao?"
Có lần cô buồn bực chạy ào vào phòng của Lăng Tĩnh Thiên để hỏi
"Em đừng nhắc đến vấn đề này nữa có được không? Hai chúng ta là anh em, trong lòng anh sự việc này không thể nào thay đổi được!"
Vậy mà ai đó chỉ lạnh nhạt đáp lại cô một câu như thế rồi bỏ đi ra khỏi phòng
Cứ vậy, lời đáp của anh luôn luôn là như thế, ấy mà Lăng Mạt Ân cô là một đứa kiên cường, đâu thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy được?
Nhưng đâu phải cô muốn cái gì là có được đâu?
Lăng Mạt Ân nhớ rõ ràng vào lúc đó, gần năm cuối cấp ba. Khi cô vừa trở về Lăng gia, thì một tin tức như sét đánh vào đầu của cô vậy
Người làm ở bên nói, Lăng Tĩnh Thiên hôm nay lại dẫn bạn gái về nhà chơi, bây giờ đang ngồi ở trong phòng khách
Bạn gái sao?
Lăng Mạt Ân vội chạy vào nhà
Quả thật ngồi kế bên anh còn có một cô gái xinh đẹp. Da trắng môi hồng, nụ cười cũng đầy vẻ dịu dàng thục nữ
Lăng Mạt Ân nắm chặt hai tay của mình, cô nhẫn nhịn dữ lắm cho đến lúc tối. Một lần nữa lại xông vào phòng của anh chất vấn
"Cô gái đó thật sự là bạn gái của anh sao?"
"Ừ!"
Lăng Tĩnh Thiên lia mắt nhìn cô gật đầu nói
"Đó là bạn gái của anh đấy! Em thấy xinh không?"
Thật sự... thật là bạn gái của anh rồi. Trái tim cô cứ như bị ai đó hung hăng dùng dao đâm vào vậy...
Cô cố nén nước mắt, nhưng càng nén lại càng tuôn ra nhiều hơn
"Tại sao? Lăng Tĩnh Thiên, anh thật sự không hề thích em một chút nào sao?"
Lăng Mạt Ân đưa tay để lên ngực mình, tại sao tim cô lại đau như thế này
"Em và anh là..."
"Đủ rồi, đủ rồi! Lăng Tĩnh Thiên anh im miệng lại đi"
Cô tức giận hét lớn lên, anh lúc nào cũng lấy việc đó ra để từ chối cô cả
Nhưng bây giờ thì sao? Anh đã có bạn gái. Từ chối hay không từ chối thì cô cũng đã thua cuộc rồi
Lăng Tĩnh Thiên im lặng đứng nhìn cô gào hét, môi mỏng hơi mím lại
Loáng thoáng bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập đến gần. Lăng Mạt Ân ngước nhìn anh, cất giọng run run nói
"Lăng Tĩnh Thiên! Em bỏ cuộc đây, bây giờ em buông tha cho anh rồi đấy!"
Lúc vừa ra khỏi phòng, những người lớn trong nhà đều tụ tập ở trước cửa. Cô đưa tay lau nước mắt, chậm rãi lướt qua đi về phòng mình
Như vậy... Lăng Mạt Ân cô đã hết cơ hội rồi!
Qua hôm sau, cô đến trường đăng kí đi du học ở nước Mỹ. Sau khi nhận được giấy thông báo trúng tuyển đại học, cách mấy ngày sau cô mới nói chuyện này cho cả nhà biết
Lăng Viễn không hề tức giận, biết không thể thay đổi ý định của cô, ông chỉ lắc đầu thờ dài
Những người lớn trong nhà dặn dò cô đủ điều
Một lần Lăng Mạt Ân đi du học nước ngoài này, cũng kéo dài cho đến tận 5 năm sau...
Sân bay, một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, trên người vận một bộ đồ thể thao màu trắng thoải mái, đeo một cái kính to che hết nửa khuôn mặt đang từ từ đi ra
"Ba, Hiểu Nhi..."
Cô cười vui vẻ, ôm mỗi người một cái ôm thật ấm áp
Khóe mắt nhìn đến gương mặt lạnh đang đứng ở kế bên. Ánh mắt cô hơi ngưng trệ lại nhưng rất nhanh nở nụ cười
"Anh trai! Lâu rồi không gặp, em nhớ anh quá!"
"Ở bên đó em có sống tốt không?"
Anh trầm giọng hỏi cô
"Đương nhiên là ổn rồi..."
Lúc trở về nhà, một bàn ăn thịnh soạn đã được làm ra để chào mừng cô trở về nhà
Trên bàn ăn, ai ai cũng cười cười nói nói vui vẻ, trong lúc lơ là cô nghe thấy Từ Hiểu Nhi nói đến bạn gái của Lăng Tĩnh Thiên
Lại là bạn gái...
Lăng Mạt Ân cười khổ trong lòng, nhưng bên ngoài ra vẻ vô tư đùa giỡn
"Bạn gái của anh ấy có xinh gái không?"
Bàn tay đang cầm ly rượu đỏ của Lăng Tĩnh Thiên hơi ngừng lại, anh khẽ liếc nhìn cô
"Khụ... cái này thì người đó rất rất là xinh nha..."
Tiếp đó mọi người lại cười nói bàn qua chuyện khác
Đến tối, vì nghĩ mãi đến cô bạn gái kia của Lăng Tĩnh Thiên. Lại lia mắt đến phía bàn, nghĩ ngợi rồi cuối cùng cũng đi qua phòng bên, là phòng của anh
"Vào đi!"
Sau hai tiếng gõ cửa, bên trong truyền đến giọng nói trầm thấp
Vừa vào cửa, hình ảnh anh chỉ quấn một cái khăn tắm bên dưới, bên trên để lộ rõ ràng khuôn ngực săn chắc đầy hấp dẫn mê hoặc
Lăng Mạt Ân đứng ngẩn tò te ở đó nhìn từng giọt nước tung tăng nhảy múa trên da thịt của anh.
"Em tìm anh có việc gì?"
Giọng trầm thấp kéo cô về thực tại.
"Anh trai..."
Cô mỉm cười, khóe miệng hơi nhướng lên nhìn đến gương mặt của anh nói đầy ẩn ý
"Anh có hứng thú lăn giường cùng với em không?"