• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nhưng anh yêu em!"

Một thoáng liền ngẩn người, đầu ngước lên nhìn chằm chằm Lăng Tĩnh Thiên với vẻ mặt không thể tin nổi.

Cô có nghe lầm không? Anh nói anh yêu cô ư??

"Anh vừa nói cái gì?"

Lăng Mạt Ân chỉ sợ mình nghe lầm nên hỏi ngược lại, tâm tình cô hơi căng thẳng khi chờ đợi câu trả lời.

Nhìn vẻ mặt đang chờ đợi của cô càng khiến tâm tình anh tốt hơn. Môi mỏng không khỏi cong lên, anh đưa tay chầm chậm vuốt lấy tóc cô nhẹ giọng nói lại.

"Anh nói, anh yêu em"

Cô đã nghe anh nói ra rồi, là sự thật. Cô không hề nghe lầm, một niềm vui sướng lại lan tỏa ra trong lòng.

Cuối cùng thì anh cũng nói ra câu anh yêu em mà cô đã chờ đợi suốt từ bao nhiêu năm qua

"Anh... anh thật sự yêu em sao?"

Giọng nói run rẩy cất lên, đi theo là giọt nước mắt đang tràn ra ở khóe mi. Chưa bao giờ cô lại chính tai được nghe anh nói như thế, đến cả nằm mơ cũng rất là ít, cảm xúc hiện tại của cô nó rất kì lạ, khiến con người ta vui sướng đến độ cũng phải khóc.

"Đồ ngốc, sao lại khóc rồi?"



Lăng Tĩnh Thiên nhướng chân mày nhìn cô, ngón tay ấm áp lau đi nước mắt cho cô.

"Anh nói thật, anh thật sự yêu em"

Anh kéo cô ôm chặt vào lòng, càm tựa lên đỉnh đầu cô trầm thấp nói

"Lúc trước là do anh ngu ngốc, bị rào cản quan hệ che đi nên vẫn không thể nhận ra được tình cảm của mình. Nhưng bây giờ thì anh đã tỉnh ngộ, đã nhận ra được đâu là người anh yêu thật sự, và em, em chính là người đó"

Lăng Mạt Ân đứng im để mặc cho anh ôm lấy mình, mặc cho anh đang dịu dàng vuốt tóc mình. Cô yên lặng vừa lắng nghe lời anh nói vừa lắng nghe tiếng tim đập dữ dội ở lồng ngực của anh

Lọt vào tai cô lại hóa thành sự chân thành vô bờ. Tim anh đập rất nhanh, dường như cũng hiện rõ ra cho thấy tâm tình của anh đã căng thẳng đến mấy khi nói ra những lời vừa rồi.

"Không phải là mơ, anh cuối cùng cũng nói ra rồi..."

Cô hé mở lẩm bẩm tự nói với chính mình. Hoặc cũng có thể là do Lăng Tĩnh Thiên đã nghe được, anh kéo người cô ra sau đó lại chăm chú nhìn vào cô.

"Em vốn là còn yêu anh thế mà vẫn chối?"

Anh đưa tay nhéo lấy hai má đỏ hây hây của cô, khóe miệng khẽ nhếch lên

"Những lời em nói... anh đã nghe hết tất cả rồi"

"Anh nghe thấy cái gì chứ?"



"Những gì em nói với Trình Khải khi nảy, anh đều đã nghe hết, không bỏ sót một chữ nào"

Nghe anh nói mặt cô liền nóng ran đi, hóa ra là anh đã nghe được cô và Trình Khải nói chuyện. Cho nên anh mới khẳng định rằng cô vẫn còn yêu anh, vậy mà lúc nảy cô còn cố gắng chối cãi

"Em không có nói như thế, anh nghe lầm..."

Lăng Mạt Ân yếu ớt phản bác, đầu hơi cúi xuống, giọng nói cũng nhỏ ri rí. Được rồi, cô thừa nhận là cô nói, nhưng mà bây giờ cô lại cảm thấy rất xấu hổ khi đối mặt với anh

"Phải không?"

Anh cong môi nói, bàn tay cũng nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào đôi mắt to của cô nghiêm túc nói

"Nhưng anh chắc chắn rằng bản thân mình không hề nghe lầm đâu"

Vừa dứt lời Lăng Tĩnh Thiên liền cúi đầu xuống hôn lấy môi cô, bàn tay vòng qua eo ôm chặt, tay còn lại thì để sau gáy cho anh có thể dễ dàng hôn sâu hơn.

Đầu lưỡi của anh tiến sâu vào, lại cố ý khơi gợi lên khát vọng bản năng ở tận sâu thẳm nhất bên trong anh, càng lúc cả hai càng quấn quýt lấy nhau, triền miên không nào ngừng lại.

Cô cảm thấy nụ hôn đầy sự khiêu khích và sự thân mật càng ngày càng tăng, đầu lưỡi anh cuốn theo hơi thở nóng hổi bắt đầu đòi hỏi nhiều hơn.

Nhưng rồi từ từ anh buông tha đôi môi đã sưng đỏ của cô. Nhẹ nhàng hôn lên mũi cô, mắt và chuyển đến vành tai rồi nhẹ cắn ở đó, anh khàn giọng nói

"Ân Ân, anh đột nhiên muốn lăn giường cùng với em một lần nữa!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK