"Vụ tai nạn xe lần đó đã tìm được hung thủ gây án rồi"
Nghe xong câu nói, cả người cô liền lặng xuống. Hình ảnh chiếc xe đang lao đến với vận tốc nhanh vào đêm đó một lần nữa hiện lên trong đầu cô.
Bàn tay nắm chặt lấy điện thoại, cô run run mở miệng nói.
"Anh nói... đã tìm được hung thủ gây án rồi sao..."
"Đúng vậy, đã tìm được rồi"
Ngay lúc cô đang không biết phải nói cái gì, thì cô lại sửng sốt với lời nói tiếp theo của anh.
"Kẻ chủ mưu đứng đằng sau chuyện này là Mục Giai Châu"
Giọng nói đầy khẩn cầu của anh tiếp tục truyền đến.
"Cho nên, Ân Ân hiện tại em đừng rời khỏi nhà, chờ anh về có được không?"
"Tôi... alô? Alô? Lăng Tĩnh Thiên...?"
Đang nói nửa chừng, điện thoại cô lại vang lên tiếng tút tút. Nhìn lại thì là một mảng màu đen, không nghĩ đến điện thoại cô lại hết pin vào ngay lúc này.
"Sao thế chị? Anh họ điện thoại nói đã tìm được hung thủ gây tai nạn rồi sau?"
Từ Hiểu Nhi một bên nghe nãy giờ cũng nắm bắt được tình hình hiện tại một chút.
"Đúng vậy"
Bỏ điện thoại xuống, cô gật gật đầu, giọng điệu nói chuyện cũng lạnh hơn.
"Lăng Tĩnh Thiên nói, kẻ đứng sau chuyện này là Mục Giai Châu"
"Cái gì? Là Mục Giai Châu sao?"
Từ Hiểu Nhi kinh ngạc lên tiếng, nghĩ nghĩ vài giây cô lại đứng dậy tức giận nói.
"Em không nghĩ đến Mục Giai Châu cô lại là con người ác độc như thế. Phá hoại tình của anh họ và chị đã đành, bây giờ lại còn ra tay hại chết đứa bé... không được, em phải đi nói với ba mẹ chuyện này đã"
Càng nói cô càng tức, Từ Hiểu Nhi mang khuôn mặt tức giận. Nói xong câu cuối cô lập tức chạy ra khỏi phòng.
Lăng Mạt Ân thừ người ngồi trên giường, cô mím chăt môi đưa tay đặt lên cái bụng bằng phẳng của mình.
Nơi đây, từng có một sinh mệnh, vậy mà bây giờ...
Người cô thoáng lạnh dần đi, trong đầu vẫn quanh quẫn câu nói của anh.
Kẻ chủ mưu là Mục Giai Châu!
Cũng chính cô ta chủ mưu trong việc làm chết đi đứa con của cô...
Lăng Mạt Ân vốn đang nhập tâm suy nghĩ, không hề chú ý đến cửa sổ đang từ từ mở ra. Hai bóng hình màu đen đột nhiên nhảy vào phòng.
Nghe được tiếng động cô giật mình nghiêng đầu lại xem. Cô chỉ thấy một bóng đang lao về phía mình, theo quán tính cô vừa đứng lên vừa lớn tiếng nói.
"Các người là ai? Sao lại..."
Lăng Mạt Ân chưa kịp nói hết cô liền cảm thấy thắt lưng mình bị một lực mạnh giữ chặt.
"Ưm..."
Một chiếc khăn lông ẩm ướt bịt chặt mũi miệng của cô, mùi hương gay gắt xông thẳng vào mũi, rút vào trong phổi.
Cô cảm giác ý thức mình càng ngày càng chìm xuống. Trước khi hôn mê, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ.
Cô mong Lăng Tĩnh Thiên mau mau trở về nhà cứu cô...
Nhưng làm sao kịp đây?
Hai bóng hình đen kia, sau khi đã khiến cho Lăng Mạt Ân hôn mê thì lập tức cả hai mang theo cô chui ra từ cửa sổ, di chuyển đến đường cái sau đó tống cô vào một chiếc xe đã chờ sẵn ở đó rồi trốn thoát.
Đúng lúc này, Lăng Tĩnh Thiên vừa lúc trở về.
"Ân Ân em ấy vẫn chưa rời khỏi đúng không?"
Câu đầu tiên khi anh bước vào nhà là hỏi tung tích của cô ở đâu, tâm trí anh đang hoảng loạn phải thấy được cô thì anh mới yên tâm.
"Con bé đang ở trên phòng đấy"
Lăng Lâm vừa chỉ tay phía trên lại vừa nhìn Lăng Tĩnh Thiên vội hỏi.
"Tĩnh Thiên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mục Giai Châu thật sự là người đứng phía sau sao?"
"Anh mau mau nói rõ tình hình cho tôi nghe xem nào"
Lăng Viễn cũng không khỏi nóng lòng mà lên tiếng.
"Con lên tìm Ân Ân đã, sau đó sẽ nói rõ tình hình cho mọi người"
Lăng Tĩnh Thiên nói xong liền vội vàng xoay người chạy lên trên phòng.
Dù Lăng Lâm đã nói cô ở trên phòng, nhưng vẫn có cảm giác khiến anh rất lo lắng, bất an.
"Ân Ân!"
Mở cửa ra rồi, anh đứng sửng ở ngoài. Bên trong phòng chẳng có ai. Đồ đạc vẫn còn nguyên ở trên giường, nhưng cô lại không hề có ở trong phòng...
Trong con ngươi của Lăng Tĩnh Thiên hiện lên vẻ tối tăm. Đôi mắt sắc bén đảo quanh một vòng trong phòng rồi dừng ở vị trí cửa sổ.
Anh tiến đến cửa sổ nhìn ra phía ngoài, ước chừng được 5 giây lại xoay người nhanh chống đi xuống lầu.
"Ân Ân con bé đâu rồi? Sao không xuống cùng con?"
Lăng Viễn lên tiếng khi vừa thấy anh đi xuống.
"Ân Ân không có ở trên phòng"
"Hả? Không có ở trên phòng? Rõ ràng chị ấy đâu có xuống nhà đâu"
Từ Hiểu Nhi kinh ngạc lên tiếng. Lúc cô xuống nhà thì Lăng Mạt Ân vẫn còn ở trên phòng mà.
"Cô ấy mất tích rồi"
Lăng Tĩnh Thiên nặng nề nói, anh vừa lấy điện thoại gọi cho Tư Hàn Bách. Nói rõ tình hình anh thấy được rồi cúp máy.
Sau đó Lăng Tĩnh Thiên lại tiếp tục gọi điện thoại cho một người nào đó, vừa có tín hiệu anh liền lạnh lùng trực tiếp lên tiếng.
"Ân Ân mất tích rồi, mau đến nhà tôi ngay lập tức"
Nghe xong câu nói, cả người cô liền lặng xuống. Hình ảnh chiếc xe đang lao đến với vận tốc nhanh vào đêm đó một lần nữa hiện lên trong đầu cô.
Bàn tay nắm chặt lấy điện thoại, cô run run mở miệng nói.
"Anh nói... đã tìm được hung thủ gây án rồi sao..."
"Đúng vậy, đã tìm được rồi"
Ngay lúc cô đang không biết phải nói cái gì, thì cô lại sửng sốt với lời nói tiếp theo của anh.
"Kẻ chủ mưu đứng đằng sau chuyện này là Mục Giai Châu"
Giọng nói đầy khẩn cầu của anh tiếp tục truyền đến.
"Cho nên, Ân Ân hiện tại em đừng rời khỏi nhà, chờ anh về có được không?"
"Tôi... alô? Alô? Lăng Tĩnh Thiên...?"
Đang nói nửa chừng, điện thoại cô lại vang lên tiếng tút tút. Nhìn lại thì là một mảng màu đen, không nghĩ đến điện thoại cô lại hết pin vào ngay lúc này.
"Sao thế chị? Anh họ điện thoại nói đã tìm được hung thủ gây tai nạn rồi sau?"
Từ Hiểu Nhi một bên nghe nãy giờ cũng nắm bắt được tình hình hiện tại một chút.
"Đúng vậy"
Bỏ điện thoại xuống, cô gật gật đầu, giọng điệu nói chuyện cũng lạnh hơn.
"Lăng Tĩnh Thiên nói, kẻ đứng sau chuyện này là Mục Giai Châu"
"Cái gì? Là Mục Giai Châu sao?"
Từ Hiểu Nhi kinh ngạc lên tiếng, nghĩ nghĩ vài giây cô lại đứng dậy tức giận nói.
"Em không nghĩ đến Mục Giai Châu cô lại là con người ác độc như thế. Phá hoại tình của anh họ và chị đã đành, bây giờ lại còn ra tay hại chết đứa bé... không được, em phải đi nói với ba mẹ chuyện này đã"
Càng nói cô càng tức, Từ Hiểu Nhi mang khuôn mặt tức giận. Nói xong câu cuối cô lập tức chạy ra khỏi phòng.
Lăng Mạt Ân thừ người ngồi trên giường, cô mím chăt môi đưa tay đặt lên cái bụng bằng phẳng của mình.
Nơi đây, từng có một sinh mệnh, vậy mà bây giờ...
Người cô thoáng lạnh dần đi, trong đầu vẫn quanh quẫn câu nói của anh.
Kẻ chủ mưu là Mục Giai Châu!
Cũng chính cô ta chủ mưu trong việc làm chết đi đứa con của cô...
Lăng Mạt Ân vốn đang nhập tâm suy nghĩ, không hề chú ý đến cửa sổ đang từ từ mở ra. Hai bóng hình màu đen đột nhiên nhảy vào phòng.
Nghe được tiếng động cô giật mình nghiêng đầu lại xem. Cô chỉ thấy một bóng đang lao về phía mình, theo quán tính cô vừa đứng lên vừa lớn tiếng nói.
"Các người là ai? Sao lại..."
Lăng Mạt Ân chưa kịp nói hết cô liền cảm thấy thắt lưng mình bị một lực mạnh giữ chặt.
"Ưm..."
Một chiếc khăn lông ẩm ướt bịt chặt mũi miệng của cô, mùi hương gay gắt xông thẳng vào mũi, rút vào trong phổi.
Cô cảm giác ý thức mình càng ngày càng chìm xuống. Trước khi hôn mê, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ.
Cô mong Lăng Tĩnh Thiên mau mau trở về nhà cứu cô...
Nhưng làm sao kịp đây?
Hai bóng hình đen kia, sau khi đã khiến cho Lăng Mạt Ân hôn mê thì lập tức cả hai mang theo cô chui ra từ cửa sổ, di chuyển đến đường cái sau đó tống cô vào một chiếc xe đã chờ sẵn ở đó rồi trốn thoát.
Đúng lúc này, Lăng Tĩnh Thiên vừa lúc trở về.
"Ân Ân em ấy vẫn chưa rời khỏi đúng không?"
Câu đầu tiên khi anh bước vào nhà là hỏi tung tích của cô ở đâu, tâm trí anh đang hoảng loạn phải thấy được cô thì anh mới yên tâm.
"Con bé đang ở trên phòng đấy"
Lăng Lâm vừa chỉ tay phía trên lại vừa nhìn Lăng Tĩnh Thiên vội hỏi.
"Tĩnh Thiên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mục Giai Châu thật sự là người đứng phía sau sao?"
"Anh mau mau nói rõ tình hình cho tôi nghe xem nào"
Lăng Viễn cũng không khỏi nóng lòng mà lên tiếng.
"Con lên tìm Ân Ân đã, sau đó sẽ nói rõ tình hình cho mọi người"
Lăng Tĩnh Thiên nói xong liền vội vàng xoay người chạy lên trên phòng.
Dù Lăng Lâm đã nói cô ở trên phòng, nhưng vẫn có cảm giác khiến anh rất lo lắng, bất an.
"Ân Ân!"
Mở cửa ra rồi, anh đứng sửng ở ngoài. Bên trong phòng chẳng có ai. Đồ đạc vẫn còn nguyên ở trên giường, nhưng cô lại không hề có ở trong phòng...
Trong con ngươi của Lăng Tĩnh Thiên hiện lên vẻ tối tăm. Đôi mắt sắc bén đảo quanh một vòng trong phòng rồi dừng ở vị trí cửa sổ.
Anh tiến đến cửa sổ nhìn ra phía ngoài, ước chừng được 5 giây lại xoay người nhanh chống đi xuống lầu.
"Ân Ân con bé đâu rồi? Sao không xuống cùng con?"
Lăng Viễn lên tiếng khi vừa thấy anh đi xuống.
"Ân Ân không có ở trên phòng"
"Hả? Không có ở trên phòng? Rõ ràng chị ấy đâu có xuống nhà đâu"
Từ Hiểu Nhi kinh ngạc lên tiếng. Lúc cô xuống nhà thì Lăng Mạt Ân vẫn còn ở trên phòng mà.
"Cô ấy mất tích rồi"
Lăng Tĩnh Thiên nặng nề nói, anh vừa lấy điện thoại gọi cho Tư Hàn Bách. Nói rõ tình hình anh thấy được rồi cúp máy.
Sau đó Lăng Tĩnh Thiên lại tiếp tục gọi điện thoại cho một người nào đó, vừa có tín hiệu anh liền lạnh lùng trực tiếp lên tiếng.
"Ân Ân mất tích rồi, mau đến nhà tôi ngay lập tức"