"Anh có hứng thú lăn giường cùng với em không?"
Một giây sau khi câu nói của cô vừa phát ra, cả căn phòng liền chìm vào sự im lặng
Cả người Lăng Tĩnh Thiên cứng đờ đứng ở bên kia giường, anh không ngờ cô lại nói với anh lời như vậy. Mi tâm hơi nhíu chặt lại nhìn chằm chằm cô gái đứng trước mặt
Thời gian 5 năm rất dài, cũng làm thay đổi cả một con người. Như cô chẳng hạn, vẻ ngây thơ đáng yêu vào lúc năm 18 tuổi của cô đã hoàn toàn biến mất. Thay vào đó là sự xinh đẹp đầy quyến rũ sắc sảo, kèm theo lời nói đầy mạnh bạo nữa
Lúc này, một tiếng cười khẽ vang lên
"Có phải anh căng thẳng quá rồi không?"
Lăng Mạt Ân cười nói, đáy mắt trong veo nhìn vào Lăng Tĩnh Thiên
"Đây này, em đến là để đưa quà cho anh thôi! Anh căng thẳng như thế làm quái gì?"
Cô nhún nhún vai, đem hộp quà trong tay đưa ra
Lăng Tĩnh Thiên nhìn hộp quà được gói giấy hoa màu xanh lục kia, lúc này chân mày anh hơi giản ra, khóe môi hơi cong lên
"Cảm ơn!"
Lăng Mạt Ân nhìn thấy anh đã đưa tay nhận lấy hộp quà rồi thì chớp mắt một cái
"Nhận rồi thì thôi, em đi về phòng đây!"
Cô vừa xoay người thì phía sau lại vang lên giọng nói trầm thấp
"Em tặng bút cho anh sao?"
Lăng Tĩnh Thiên nhìn vào cây bút toàn thân mang màu đen tuyền, trên nắp bút có một thanh kim loại màu trắng nhỏ tạo điểm nhấn, khiến cho cây bút đang nằm im ru trong hộp hiện lên vẻ sáng bóng
"Đúng vậy! Em nghe nói hiện tại anh đang quản cả Lăng thị, là tổng giám đốc nên chắc cũng cần bút nhỉ? Nên em tặng bút thôi, anh thấy đẹp không?"
Cô nói rõ lí do vì sao mình tặng bút, câu cuối cùng thì cô cũng chỉ tùy tiện hỏi mà thôi, ai ngờ Lăng Tĩnh Thiên lại đáp
"Đẹp! Rất đẹp, anh rất thích!"
Nghe anh nói thích thì khóe miệng cô không khỏi giương lên nụ cười
Anh thích là tốt rồi...!
Sáng hôm sau
Lăng Mạt Ân vừa bước đến phòng khách thì cô liền thấy bóng dáng ai đó đang xem báo, phía tay trái thì Lăng Viễn cũng đang tập trung xem báo trên tay
"Ba..."
"Ân Ân, dậy rồi à con? Sau con không ngủ thêm một tí nữa đi?"
Lăng Viễn bỏ tờ báo trong tay xuống ngước nhìn cô cười hiền hòa
"Mặt trời đã lên cao rồi mà ba còn muốn con ngủ nướng nữa à?"
Cô ngồi xuống bên cạnh ông mà cười nói, sau đó ngước nhìn người đối diện
"Hôm nay anh không đi làm à?"
"Hôm nay là ngày nghỉ!"
Lăng Tĩnh Thiên cũng không hề bỏ tờ báo xuống, ở phía bên kia chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng
Cô à lên một tiếng, sau đó quay sang nói chuyện với Lăng Viễn
Mà sau tiếng à đó của cô thì anh lại bỏ tờ báo xuống, gấp lại để lên bàn, khóe mắt hướng đến nhìn cô
Cũng ngay lúc này, quản gia Lý đem đồ ăn sáng ra bàn, thấy thiếu gia đình của Lăng Lâm, cô bèn lên tiếng hỏi
"Cô và Dượng, hai người bọn họ có chuyện nên đã ra ngoài rồi, còn Hiểu Nhi có hẹn với bạn nên cũng đã đi từ sớm"
Lăng Tĩnh Thiên giải thích gọn gàng lại cho cô nghe
"Thôi nào, ăn đi, mau ăn đi"
Lăng Viễn thúc giục nói, sau đó bắt đầu động đũa. Cô vừa ăn vừa trò chuyện với Lăng Viễn, chỉ có anh là không hề nói bất cứ từ gì, bửa ăn cứ thế mà trôi qua
Ăn xong, Lăng Mạt Ân liền đi ra vườn, ngồi xuống xích đu mà đọc sách
Cô ngồi được khoảng chừng 5 phút thì bóng dáng cao lớn của anh xuất hiện. Lăng Tĩnh Thiên ngồi xuống cái bàn gỗ tròn ở kế bên, anh để laptop trên bàn, rồi hai bàn tay không nhanh không chậm gõ gõ trên bàn phím
Lăng Mạt Ân nhíu mày, rõ ràng cô đã chạy ra đây vì không muốn ở trong nhà với anh, ấy vậy mà anh lại chạy ra đây ngồi ngoài đây với cô
Vốn định bỏ đi vào nhà, nhưng mà ma xui quỷ khiến cô lại ngồi lì ở đó, lâu lâu lại ngó lên liếc nhìn anh một cái
"Anh đang làm việc à?"
Nhịn không được cô tò mò hỏi
"Ừ"
Bàn tay anh thoáng dừng lại, nhưng rất nhanh lại gõ tiếp rồi đáp lời
Lăng Mạt Ân vốn còn muốn hỏi thì lúc này quản gia Lý bước đến, đi theo phía sau bác ấy là một cô gái rất xinh đẹp
"Cậu chủ, có Mục tiểu thư đến tìm cậu ạ!"
"Thiên"
Theo sau lời nói của quản gia Lý là giọng nói mềm mại nhẹ nhàng của cô gái đó
Hai bàn tay đang gõ phím lúc này của Lăng Tĩnh Thiên liền dừng lại, anh ngước lên nhìn, giọng nói cũng dịu hơn
"Em đến rồi à?"
Thiên...?
Lăng Mạt Ân nhìn chằm chằm cô gái trước mắt rồi lại nhìn đến anh. Gọi tên thân mật với nhau như thế, giọng điệu nói chuyện của anh cũng dịu dàng như thế
Đây... không phải là bạn gái trong truyền thuyết của Lăng Tĩnh Thiên đấy chứ?
Nhưng bất quá cô lại phát hiện ra, người bạn gái năm xưa mà anh nói với cô không phải là cô gái trước mắt này
"Thiên! Đó là ai vậy?"
Cô gái đó nhìn cô lên tiếng hiếu kì hỏi
Lăng Tĩnh Thiên thoáng nhìn qua cô một cái, vừa định lên tiếng thì đã bị cô nói trước
"Xin chào! Tôi là Lăng Mạt Ân, em gái của anh ấy"
"A! Hóa ra là Ân Ân..."
Cô ta như bừng tỉnh, vội vàng nở nụ cười tươi
"Chị là Mục Giai Châu, chị nghe mọi người trong nhà thường hay nhắc đến em lắm"
Nghe câu nói như vậy, xem ra Mục Giai Châu này rất thường xuyên đến Lăng gia đi? Thế là cô lại khẳng định hơn, như vậy xem ra đây là cô bạn gái mà Hiểu Nhi nói tối hôm qua rồi
Nghĩ đến đây Lăng Mạt Ân cười nhạt trong lòng
"Bản báo cáo mà anh cần đâu?"
Lăng Tĩnh Thiên cất giọng trầm thấp lên
"Đây đây, em có mang đến đây!"
Mục Giai Châu cười nói, lấy từ trong túi xách ra một hồ sơ rồi đưa lại cho Lăng Tĩnh Thiên
"Anh xem có sai sót chỗ nào không?"
"Ừ"
Thấy hai người ở trước mặt này đang nói chuyện về công việc, cô thì đứng ở một bên nhìn
"Hai người bàn việc đi, em vào nhà xem phim đây"
Lăng Mạt Ân lạnh nhạt nói một câu rồi sau đó đi vào nhà
Bởi vì cô đã phát hiện, anh và Mục Giai Châu này đứng cạnh nhau thật sự là rất đẹp đôi
Bạn gái của anh đúng là đẹp, người trước hay người sau, cô cũng chẳng bằng một ai cả...
Lăng Mạt Ân ngồi trong phòng ôm laptop xem phim. Không biết đã qua bao lâu, khi cảnh nóng trong màn hình hiện ra thì lại có tiếng gõ cửa
Ngoài cửa là Lăng Tĩnh Thiên và Mục Giai Châu
"Sao thế?"
"À... đã đến giờ ăn cơm rồi, mọi người đang ngồi ở dưới nên chị lên đây gọi em xuống"
Mục Giai Châu nở nụ cười dịu dàng, cô ta nhìn cô ân cần hỏi
"Sáng giờ em làm gì trong phòng đấy?"
"Xem phim thôi"
"Phim gì thế? Giới thiệu cho chị biết đi, khi nào rãnh thì chị sẽ cày"
Lăng Mạt Ân nhìn thái độ đang muốn kết thân với cô của cô ta thì hai hàng chân mày hơi nhướng lên, khóe môi cũng cong cong nở nụ cười
"Tôi đang xem phim heo! Loại phim chỉ dành cho người lớn ấy, chị có còn muốn cày nữa không?"
Một giây sau khi câu nói của cô vừa phát ra, cả căn phòng liền chìm vào sự im lặng
Cả người Lăng Tĩnh Thiên cứng đờ đứng ở bên kia giường, anh không ngờ cô lại nói với anh lời như vậy. Mi tâm hơi nhíu chặt lại nhìn chằm chằm cô gái đứng trước mặt
Thời gian 5 năm rất dài, cũng làm thay đổi cả một con người. Như cô chẳng hạn, vẻ ngây thơ đáng yêu vào lúc năm 18 tuổi của cô đã hoàn toàn biến mất. Thay vào đó là sự xinh đẹp đầy quyến rũ sắc sảo, kèm theo lời nói đầy mạnh bạo nữa
Lúc này, một tiếng cười khẽ vang lên
"Có phải anh căng thẳng quá rồi không?"
Lăng Mạt Ân cười nói, đáy mắt trong veo nhìn vào Lăng Tĩnh Thiên
"Đây này, em đến là để đưa quà cho anh thôi! Anh căng thẳng như thế làm quái gì?"
Cô nhún nhún vai, đem hộp quà trong tay đưa ra
Lăng Tĩnh Thiên nhìn hộp quà được gói giấy hoa màu xanh lục kia, lúc này chân mày anh hơi giản ra, khóe môi hơi cong lên
"Cảm ơn!"
Lăng Mạt Ân nhìn thấy anh đã đưa tay nhận lấy hộp quà rồi thì chớp mắt một cái
"Nhận rồi thì thôi, em đi về phòng đây!"
Cô vừa xoay người thì phía sau lại vang lên giọng nói trầm thấp
"Em tặng bút cho anh sao?"
Lăng Tĩnh Thiên nhìn vào cây bút toàn thân mang màu đen tuyền, trên nắp bút có một thanh kim loại màu trắng nhỏ tạo điểm nhấn, khiến cho cây bút đang nằm im ru trong hộp hiện lên vẻ sáng bóng
"Đúng vậy! Em nghe nói hiện tại anh đang quản cả Lăng thị, là tổng giám đốc nên chắc cũng cần bút nhỉ? Nên em tặng bút thôi, anh thấy đẹp không?"
Cô nói rõ lí do vì sao mình tặng bút, câu cuối cùng thì cô cũng chỉ tùy tiện hỏi mà thôi, ai ngờ Lăng Tĩnh Thiên lại đáp
"Đẹp! Rất đẹp, anh rất thích!"
Nghe anh nói thích thì khóe miệng cô không khỏi giương lên nụ cười
Anh thích là tốt rồi...!
Sáng hôm sau
Lăng Mạt Ân vừa bước đến phòng khách thì cô liền thấy bóng dáng ai đó đang xem báo, phía tay trái thì Lăng Viễn cũng đang tập trung xem báo trên tay
"Ba..."
"Ân Ân, dậy rồi à con? Sau con không ngủ thêm một tí nữa đi?"
Lăng Viễn bỏ tờ báo trong tay xuống ngước nhìn cô cười hiền hòa
"Mặt trời đã lên cao rồi mà ba còn muốn con ngủ nướng nữa à?"
Cô ngồi xuống bên cạnh ông mà cười nói, sau đó ngước nhìn người đối diện
"Hôm nay anh không đi làm à?"
"Hôm nay là ngày nghỉ!"
Lăng Tĩnh Thiên cũng không hề bỏ tờ báo xuống, ở phía bên kia chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng
Cô à lên một tiếng, sau đó quay sang nói chuyện với Lăng Viễn
Mà sau tiếng à đó của cô thì anh lại bỏ tờ báo xuống, gấp lại để lên bàn, khóe mắt hướng đến nhìn cô
Cũng ngay lúc này, quản gia Lý đem đồ ăn sáng ra bàn, thấy thiếu gia đình của Lăng Lâm, cô bèn lên tiếng hỏi
"Cô và Dượng, hai người bọn họ có chuyện nên đã ra ngoài rồi, còn Hiểu Nhi có hẹn với bạn nên cũng đã đi từ sớm"
Lăng Tĩnh Thiên giải thích gọn gàng lại cho cô nghe
"Thôi nào, ăn đi, mau ăn đi"
Lăng Viễn thúc giục nói, sau đó bắt đầu động đũa. Cô vừa ăn vừa trò chuyện với Lăng Viễn, chỉ có anh là không hề nói bất cứ từ gì, bửa ăn cứ thế mà trôi qua
Ăn xong, Lăng Mạt Ân liền đi ra vườn, ngồi xuống xích đu mà đọc sách
Cô ngồi được khoảng chừng 5 phút thì bóng dáng cao lớn của anh xuất hiện. Lăng Tĩnh Thiên ngồi xuống cái bàn gỗ tròn ở kế bên, anh để laptop trên bàn, rồi hai bàn tay không nhanh không chậm gõ gõ trên bàn phím
Lăng Mạt Ân nhíu mày, rõ ràng cô đã chạy ra đây vì không muốn ở trong nhà với anh, ấy vậy mà anh lại chạy ra đây ngồi ngoài đây với cô
Vốn định bỏ đi vào nhà, nhưng mà ma xui quỷ khiến cô lại ngồi lì ở đó, lâu lâu lại ngó lên liếc nhìn anh một cái
"Anh đang làm việc à?"
Nhịn không được cô tò mò hỏi
"Ừ"
Bàn tay anh thoáng dừng lại, nhưng rất nhanh lại gõ tiếp rồi đáp lời
Lăng Mạt Ân vốn còn muốn hỏi thì lúc này quản gia Lý bước đến, đi theo phía sau bác ấy là một cô gái rất xinh đẹp
"Cậu chủ, có Mục tiểu thư đến tìm cậu ạ!"
"Thiên"
Theo sau lời nói của quản gia Lý là giọng nói mềm mại nhẹ nhàng của cô gái đó
Hai bàn tay đang gõ phím lúc này của Lăng Tĩnh Thiên liền dừng lại, anh ngước lên nhìn, giọng nói cũng dịu hơn
"Em đến rồi à?"
Thiên...?
Lăng Mạt Ân nhìn chằm chằm cô gái trước mắt rồi lại nhìn đến anh. Gọi tên thân mật với nhau như thế, giọng điệu nói chuyện của anh cũng dịu dàng như thế
Đây... không phải là bạn gái trong truyền thuyết của Lăng Tĩnh Thiên đấy chứ?
Nhưng bất quá cô lại phát hiện ra, người bạn gái năm xưa mà anh nói với cô không phải là cô gái trước mắt này
"Thiên! Đó là ai vậy?"
Cô gái đó nhìn cô lên tiếng hiếu kì hỏi
Lăng Tĩnh Thiên thoáng nhìn qua cô một cái, vừa định lên tiếng thì đã bị cô nói trước
"Xin chào! Tôi là Lăng Mạt Ân, em gái của anh ấy"
"A! Hóa ra là Ân Ân..."
Cô ta như bừng tỉnh, vội vàng nở nụ cười tươi
"Chị là Mục Giai Châu, chị nghe mọi người trong nhà thường hay nhắc đến em lắm"
Nghe câu nói như vậy, xem ra Mục Giai Châu này rất thường xuyên đến Lăng gia đi? Thế là cô lại khẳng định hơn, như vậy xem ra đây là cô bạn gái mà Hiểu Nhi nói tối hôm qua rồi
Nghĩ đến đây Lăng Mạt Ân cười nhạt trong lòng
"Bản báo cáo mà anh cần đâu?"
Lăng Tĩnh Thiên cất giọng trầm thấp lên
"Đây đây, em có mang đến đây!"
Mục Giai Châu cười nói, lấy từ trong túi xách ra một hồ sơ rồi đưa lại cho Lăng Tĩnh Thiên
"Anh xem có sai sót chỗ nào không?"
"Ừ"
Thấy hai người ở trước mặt này đang nói chuyện về công việc, cô thì đứng ở một bên nhìn
"Hai người bàn việc đi, em vào nhà xem phim đây"
Lăng Mạt Ân lạnh nhạt nói một câu rồi sau đó đi vào nhà
Bởi vì cô đã phát hiện, anh và Mục Giai Châu này đứng cạnh nhau thật sự là rất đẹp đôi
Bạn gái của anh đúng là đẹp, người trước hay người sau, cô cũng chẳng bằng một ai cả...
Lăng Mạt Ân ngồi trong phòng ôm laptop xem phim. Không biết đã qua bao lâu, khi cảnh nóng trong màn hình hiện ra thì lại có tiếng gõ cửa
Ngoài cửa là Lăng Tĩnh Thiên và Mục Giai Châu
"Sao thế?"
"À... đã đến giờ ăn cơm rồi, mọi người đang ngồi ở dưới nên chị lên đây gọi em xuống"
Mục Giai Châu nở nụ cười dịu dàng, cô ta nhìn cô ân cần hỏi
"Sáng giờ em làm gì trong phòng đấy?"
"Xem phim thôi"
"Phim gì thế? Giới thiệu cho chị biết đi, khi nào rãnh thì chị sẽ cày"
Lăng Mạt Ân nhìn thái độ đang muốn kết thân với cô của cô ta thì hai hàng chân mày hơi nhướng lên, khóe môi cũng cong cong nở nụ cười
"Tôi đang xem phim heo! Loại phim chỉ dành cho người lớn ấy, chị có còn muốn cày nữa không?"