"Muốn sang nhượng? Thì ra…."
Lắng nghe Tịch kể xong chi tiết mấu chốt cũng là lúc Dương Khoa triệt để xâu chuỗi toàn bộ nội dung liên quan đến cái gọi là "kế hoạch B" của cánh chị em trong công ty. Căn bản từ hôm ngồi ăn đống "bánh vẽ" cánh chị em đút cho đến giờ hắn chỉ nắm được khá ít thông tin liên quan đến kế hoạch phát sinh đột xuất bất thình lình này, cũng như thẳng đến sát ngày tổ chức tiệc tùng hắn mới biết mình sắp sửa đi gặp ông anh trưởng phòng thân quen. Đồng thời ngoại trừ đối phương cùng người nhà ra thì không còn bất kỳ ai khác, kết hợp cùng mục tiêu kế hoạch thống nhất từ đầu là thâu tóm SmileIndie tạo ra cảm giác Ninja Entertainment đang lén lút "đi đêm" với người ta.
Rất lạ lùng, cũng rất khó hiểu.
Luận vai vế, một mình Tịch chắc chắn không đủ tư cách để tham gia bàn chuyện hệ trọng dạng này, cho dù có mối quan hệ thân quen với Liễu hay chỉ đứng ra làm đại diện truyền lời thay sếp lớn SmileIndie cũng không được. Luận tình cảm, người như anh càng không nên phối hợp "đi đêm" với Ninja Entertainment mới đúng, bằng không thì Tịch đã chẳng đồng hành cùng công ty suốt bao năm qua. Cơ mà khó hiểu thì khó hiểu, Dương Khoa chỉ có thể tạm giữ mối ngờ trong lòng vì cánh chị em chẳng ai chịu giải đáp giúp cho. Ai nấy đều úp mở qua loa rằng SmileIndie đang gặp khó khăn và Ninja Entertainment bọn họ có thể mưu lợi từ việc này, còn cụ thể là mưu lợi như nào cứ gặp mặt người ta rồi mọi sự tự khắc rõ ràng.
Hiện tại thì đúng là mọi sự trở nên rõ ràng thật. Chẳng trách mấy anh chị em đánh nhịp với nhau ăn ý thế, hóa ra SmileIndie đang bị dột từ nóc dột xuống. Tịch anh chẳng làm gì nên tội, tội là ở đám sếp lớn cùng những pha xử lý xứng đáng "lưu danh" sử xanh.
Hiểu vấn đề rồi, tức thì Dương Khoa thu hồi ý cười cùng vẻ mặt tươi vui một mực biểu lộ suốt từ đầu buổi tiệc đến giờ. Thế chỗ chúng là điệu bộ híp mắt nhíu mày cho thấy bản thân đang bất bình thay cho ông anh: "Mới có tý khó khăn vậy mà đã tính chuyện tháo chạy lo lấy thân? Còn sự nghiệp tâm huyết, nhân viên trên dưới thì sao? Người như vậy mà cũng đòi làm sếp, bại não với ích kỷ thôi rồi!"
"Ha ha, thôi đừng mắng chửi các sếp anh thế anh thích lắm. ( ̄ヮ ̄) Công ty đối với họ chẳng qua là món đồ vật sở hữu, muốn giữ thì giữ muốn bỏ thì bỏ mình làm gì được họ đâu. Nhân viên trên dưới thì trừ một hai đứa con cháu trong nhà ra toàn người dưng nước lã, giờ xảy ra chuyện họ tìm cách lo lấy mình trước đại khái cũng có thể thông cảm. Thói đời không phải ai cũng là vĩ nhân vì người quên thân em ạ."
"Dù là thế thì vẫn đáng ăn chửi. Cá nhân em rõ ràng quan điểm: thuyền trưởng chìm cùng con tàu của mình. Giống trong phim ấy, còn thở là còn gỡ còn cơ hội là còn chơi đến cùng. Loại sếp bo bo giữ lấy thân này em từ chối đứng chung hàng ngũ nhé, quá mất mặt. ( `з´) "
" ( ̄~ ̄) Văn nghe hơi giống dân cờ bạc đó nha Khoa em, này nó hơi khác so với ấn tượng chàng trai làm đâu chắc đó mà anh biết đấy…. Mà thôi, tóm lại là bây giờ gánh nặng trên vai anh nó là như thế, hoàn cảnh khó khăn các sếp lại còn có ý bỏ gánh không muốn làm nữa. Anh em bộ môn không ai giúp gì được tinh thần cũng xuống lắm rồi, bất mãn tích tụ bao năm qua giờ nó gộp chung vào một chỗ với quả nuông chiều con cháu quá đà và tuồn vốn lưu động ra khỏi công ty. Cá nhân anh phán đoán, dù lần này có giải quyết được vấn đề nhức nhối trước mắt thì tương lai SmileIndie cũng khó mà ngóc nổi đầu lên cạnh tranh trở lại với đám BFG kia."
"Cám cảnh quá, thế là một hôm buồn chán anh mới tìm đến đàn em ngày xưa tâm sự. Sau đó trò chuyện một lúc thì anh biết Liễu đang lo chuyện đà phát triển của Ninja Entertainment bị cơ sở hạ tầng, nhân lực trước mắt kìm hãm. Còn Liễu em thì biết anh đang mưu cầu lối thoát cho SmileIndie, cho bản thân anh và cả đám anh em đồng đội vào sinh ra tử cùng nhau nữa. Thế là anh với Liễu mới bảo nhau, bây giờ các sếp muốn vứt cục nợ SmileIndie đi thì sao không đưa nó cho Ninja Entertainment? Sẵn quan hệ mấy anh em đấy kiểu gì Khoa nó chẳng dang tay chiếu cố, chưa kể Ninja Entertainment năm nào cũng buôn may bán đắt, tiền nhiều như nước đãi ngộ lại tốt môi trường năng động đầy sức sống. Người tiếp quản cục diện rối rắm thích hợp thế không chọn muốn chọn ai?"
"Đó, chuyện phía sau chắc anh không phải nhiều lời thêm nữa nhỉ? Mọi người mà không biết thì đã chẳng có buổi tiệc này…. Giờ anh chỉ muốn hỏi Khoa một câu thôi, cơ hội đến em có muốn thu SmileIndie về tay không?"
Có vẻ những gì cần nói đã nói hết, Tịch từ tốn nghiêng người về phía Dương Khoa ném ra câu hỏi mấu chốt của buổi tụ hội tối nay, không quên bồi thêm đôi lời thuyết phục: "Mặc dù anh chỉ là một tên quản lý tài hèn sức mọn chẳng có tý quyền lên tiếng nào trong khoản mua bán vĩ mô, thế nhưng trù tính một con đường sáng cho cả hai bên đại khái anh vẫn có thể làm được. Chỉ chờ mỗi cái gật đầu đến từ em thôi đấy Khoa."
Muốn chứ!
Không muốn cũng không được. Đừng nói đại gia đình Ninja Entertainment ngày càng trở nên to lớn càng tốt, giờ mà thốt ra câu không muốn thu nạp SmileIndie về tay đảm bảo mấy bà chị vừa quay mặt nhìn hắn chằm chằm kia sẽ cho hắn ăn hành no nê thay ăn tiệc ngay và luôn. Đối với họ phải lập ra kế hoạch B nhằm giải phóng tiềm năng tăng trưởng đi lên của công ty đã là khổ cực lắm rồi, sẽ không có kế hoạch C D E F nào phía sau nữa cả. Khôn hồn mau làm theo đề xuất bọn họ thống nhất đưa ra đi thì hơn.
"... Em còn có một thắc mắc nhỏ: chuyện Ninja Entertainment thu nạp SmileIndie sẽ không có rào cản nào ở chỗ các sếp bên anh chứ? Vì anh Tịch biết đấy, khi xưa em với mọi người ờ… có khúc mắc như thế, mấy năm nay ngoại trừ chuyện tiếp tục trao quyền phát hành "Slither" ra thì chả qua lại gì nữa. Nhỡ may…." Bất quá, trước khi bày tỏ mong muốn có được SmileIndie Dương Khoa vẫn kịp thời nhớ đến xung đột ngày xưa giữa hắn và mấy người bên đó. Thế là hắn bèn mở miệng hỏi ngược lại ngay lập tức cho đỡ băn khoăn.
"Anh hiểu." Tịch nhanh chóng giơ tay biểu thị không thành vấn đề: "Thực lòng mà nói mâu thuẫn hồi ấy đến giờ chắc chỉ còn là chuyện nhỏ thôi, nhưng để chắc ăn anh sẽ trù tính giúp các em như lời anh vừa nói. Trước mắt Khoa và Liễu tạm thời không nên ra mặt, để Lan với Nhung đây tiếp xúc trước với các sếp bên anh là "ổn áp" nhất. Phía SmileIndie anh sẽ âm thầm thúc đẩy kế hoạch sang nhượng và vận động tư tưởng đám anh em nhân viên, đợi khi nào ván đóng thành thuyền Khoa em hẵng đi ra tiếp quản mọi thứ. Sơ bộ sẽ là như thế, chi tiết cụ thể chúng ta sẽ bàn bạc thống nhất thêm sau."
"Vậy thì tốt, trăm sự nhờ các anh chị đấy."
Gật gật đầu, Dương Khoa mỉm cười với tay nâng lên ly rượu trước mặt nói giọng văn vở, tín hiệu đồng ý truyền đi hết sức rõ ràng: "Nào, anh chị em mình cạn ly chứ nhỉ? Vì một thương vụ làm ăn tuyệt vời không thể chối từ."
"Ha ha. Tốt tốt, cạn ly."
"Cạn ly."
Khởi đầu tốt đẹp liên quan đến công chuyện hệ trọng chính thức mở ra, Dương Khoa hào hứng trò chuyện phiếm với Tịch thêm ít lâu nữa. Sau đó hắn chủ động nhường lại không gian cho cánh chị em thay mình trao đổi thông tin chuyên môn, bản thân tranh thủ quay ra hưởng thụ không khí tiệc tùng một chút. Thời gian vui vẻ cứ thế trôi nhanh như ngựa phi, đến cuối cả chủ lẫn khách ai nấy đều rất đỗi vui vẻ với tiết mục tụ hội tối nay. Tất nhiên, đấy là trong trường hợp bỏ qua cặp đôi nước lửa Thảo My - Thùy Linh, vốn vẫn luôn lườm nguýt kèn cựa nhau trong âm thầm suốt từ lúc nhập tiệc.
" ( ̄ヘ ̄) Nào, ngày vui em với chị làm thêm một ly nữa chứ? Nãy giờ chả thấy đả động gì cả, hay là sợ rồi muốn ngừng rồi?"
" ( ̄ヘ ̄) Xời, chị đây đang tạm nghỉ để thưởng thức món khác chứ không có biết sợ là gì nhá…. Phục vụ đâu cho xin hai cái cốc!"
"(Hớn hở) Đây đây, cốc đây hai em chiến đi cho chị xem!"
"Em xin chị Tú…. Nào, trăm phần trăm?"
"Trăm phần trăm! Ai không uống hết đứng trước cửa sủa gâu gâu?"
"Chơi!"
"( ´ д `) Khiếp quá, uống nước nho ép thôi mà "giang hồ" quá vậy hai người? Cả chị Tú chị Ly nữa, không khuyên can đàn em cứ ngồi "mô kích" ạ. Kẻ ngoài trông vào tưởng cãi nhau bây giờ."
Tay ôm bé con ngồi trên ghế chơi đùa, Dương Khoa khổ sở hướng về phía chị em đi theo "hưởng ké" bữa tiệc cất lời khuyên bảo vui thôi đừng vui quá. Thế rồi khóe mắt hắn bỗng nhiên bắt gặp Tịch đang khoan thai tiến lại gần, chắc là đã chuyện trò xong với mấy bà chị nòng cốt trong công ty kia. Thả bé con chạy về phía anh hắn đứng lên mở miệng hỏi thăm khách sáo: "Thế nào, cơm no rượu say chưa anh Tịch?"
"No say rồi, cảm ơn các em đã khoản đãi." Tịch mỉm cười đáp lại, tay vừa tiếp lấy bé con đã vội đẩy về phía vợ mình đang ngồi gần đó. Kế đến anh ngoắc tay hướng về phía sảnh ra hiệu: "Anh ra ngoài kia hít thở không khí chút, Khoa em đi cùng không?"
"Ô kê. Em cũng đang có ý đó." Ngoảnh đầu lại nhìn Thảo My và Thùy Linh mỗi người cầm một chiếc cốc đầy ắp nước nho cụng mạnh vào nhau, biết là có khuyên nữa cũng bằng thừa thế là hắn đảo mắt tặc lưỡi cái rụp. Chẳng mấy chốc hai thân ảnh nam tính duy nhất trong đám xuất hiện tại sân vườn bên ngoài nhà hàng, nơi này cũng có khu vực tụ hội dành cho khách khứa muốn hít thở không khí trong lành.
"Mặc dù biết là kiểu gì em cũng dang tay tiếp nhận cục diện rối rắm nơi SmileIndie thôi, cơ mà nghe chính miệng em nói đồng ý anh vẫn cứ nhẹ hết cả lòng, rốt cuộc từ nay về sau không cần phải lo lắng mọi chuyện đến mất cả ăn ngủ nữa. Thế mới biết có một người sếp tài giỏi trong công ty, đối xử với cấp dưới lại chân thành nó tuyệt vời đến nhường nào." Ngồi nhìn bầu trời đêm Tịch nói lời cảm tạ Dương Khoa từ tận đáy lòng, tay châm lửa hút một điếu thuốc rồi phả ra làn khói trong khoan khoái.
"Anh Tịch quá khen. Nói đến chuyện này em còn phải cảm ơn anh nhiều mới đúng, vì dù gì em cũng là người được lợi từ thương vụ thu nạp nguyên cả công ty. Giờ chỉ mong mọi thứ có thể diễn ra suôn sẻ." Dương Khoa nhã nhặn đáp lại.
"Đang lo sinh biến hả?"
"Vâng."
"Này thì anh cũng có chút lo lắng. Làng trò chơi nội địa đang hơi bát nháo, dù SmileIndie có lụn bại thì số người thèm thuồng muốn chiếm đoạt vào tay vẫn cứ là không ít. Nhất là cái đám Biển Xanh nhiều tiền lắm của…. Cho nên về công ty một cái anh sẽ đi du thuyết ngay, từ các sếp đến anh em vào sinh ra tử cho mọi người hiểu Ninja Entertainment là sự lựa chọn thích hợp nhất cho việc tiếp quản cục diện thảm đạm trước mắt. Hiện tại các sếp chỗ anh chưa công khai bày tỏ ý đồ bỏ cục nợ chạy lấy thân, thành ra người ngoài cũng chưa ai biết tin để mà nhảy vào cạnh tranh hớt tay trên. Đó là lợi thế của chúng ta."
"Trăm sự nhờ anh."
"Đừng khách sáo, này là chuyện anh phải làm."
Bàn tay lại đưa điếu thuốc lên miệng rít thêm một hơi, tận hưởng cơn phê pha ngắn ngủi Tịch chợt hướng về phía Dương Khoa đưa ra thỉnh cầu: "Ngoài ra anh có một thỉnh cầu mong Khoa chấp thuận, đó là sau khi sự thành xin em nhẹ tay với bộ máy nhân viên hiện tại của SmileIndie, có cắt giảm hay tái cấu trúc cũng đừng làm rầm rộ quá. Anh biết các em muốn biến SmileIndie thành chi nhánh chuyên phát hành trò chơi của Ninja Entertainment trên cả châu lục, nhiều vị trí nhân viên SmileIndie hiện tại sẽ trở nên dư thừa nhưng mong em có thể cho họ một cơ hội dung nhập vào đại gia đình nhà mình. Nói gì thì nói, có thể ở lại SmileIndie đến tận bây giờ thì họ đều là những người thực sự tâm huyết, nếu chỉ vì lý do không phù hợp với mục tiêu hoạt động mới mà phải theo chân các sếp cuốn gói ra đi anh sẽ rất đau lòng."