“... Chả hiểu gì cả? Mọi người có thể giải thích rõ hơn được không?"
“Đây đây, chú cứ bình tĩnh để anh giải thích. (hắng giọng) Trước tiên, sự kiện so tài này sẽ thay thế cái sự kiện chinh phục thử thách tầm phào mọi người đề xuất hồi tháng trước. Thể thức so tài sẽ là solo random chủng tộc bản đồ Arabia mặc định nhằm tiết kiệm thời gian. Các du khách đăng ký tham gia sẽ thi đấu theo format thua ra đập vào, đồng thời mỗi người sẽ chỉ có một lượt chơi duy nhất để có thể đảm bảo đầy đủ cơ hội cho tất cả mọi người."
"Tất nhiên với format thua ra đập vào chúng ta phải thiết lập thêm giới hạn trận thắng liên tiếp, phòng trường hợp cao thủ đánh đâu thắng đó mò đến phá rối sự kiện. Người nào chạm đến giới hạn ấy thì tự động rời đi cùng kẻ thua luôn."
"Cuối cùng, để tuyển thủ có động lực so tài người thắng sau mỗi trận đấu sẽ giành được một phần thưởng. Kèm theo đó là lựa chọn tiếp tục so tài nếu chưa chạm đến giới hạn thắng, hoặc từ bỏ cuộc chơi ra về sớm với phần thưởng trong tay. Trường hợp tuyển thủ chọn tiếp tục so tài và thắng cuộc thì giá trị phần thưởng sẽ tăng lên tương ứng, bất quá một khi thua cuộc thì tuyển thủ sẽ không được gì cả ngoại trừ một cái băng đô mang tính chất an ủi. Hay nói cách khác, chỉ cần sảy chân một cái là mất hết."
"... Tức là, giá trị giải thưởng sẽ có sự tăng tiến tuần tự theo chuỗi chiến thắng liên tiếp, nhưng ra đi ngay trận đầu tiên và "gục ngã trước cổng thiên đường" thì nó không khác gì nhau?"
"Đúng vậy. Quy tắc so tài này theo bọn anh thấy nó rất là phù hợp với sự kiện tầm vóc hội chợ, hơn nữa nó còn đảm bảo bầu không khí thi đấu có được độ máu lửa cần thiết. Chú Khoa thấy sao?"
"... Thế ý kiến của mọi người thế nào? Tán thành hết chứ?" Dương Khoa không trả lời Thiếu Hoàng ngay, thay vào đó hắn quay ra hỏi ngược lại tất cả mọi người.
"Tán thành hết sếp ạ." Không ngoài dự đoán cả đám ai nấy đều nhất loạt gật đầu, riêng Huy Chu còn lên tiếng trình bày thêm một chập nữa. Cái gì mà nhân dịp phong trào đấu giải "Đế chế" đang nổi lên trong dân gian Ninja Entertainment nên có động thái cụ thể để tiếp sức tại hội chợ năm nay. Xong rồi thông qua sự kiện chế định thể thức thi đấu 1 vs 1 chuẩn mực này nọ luôn, nghe rất chi là đao to búa lớn.
"... Thế này thì còn trưng cầu ý kiến gì nữa. Mọi người thấy phù hợp thì cứ tiến hành thôi." Lắng nghe đại diện phòng ban Media thuyết giáo xong Dương Khoa nở nụ cười miễn cưỡng chấp thuận. Thực lòng mà nói thì hắn có hơi bị băn khoăn về chuyện kế hoạch thay đổi vào phút chót, song không thể vì thế mà đi ngược lại nguyện vọng của số đông được. Chưa kể hạng mục cũng đã bàn giao cho đội ngũ thực hiện, chỉ cần triển lãm thành công thì các thành viên muốn tung hoành dọc ngang như nào cũng được. Hắn không xen vào.
"Vậy thì chúng ta thống nhất thay đổi kế hoạch như thế nhé. Về phần nội dung sự kiện so tài Khoa thấy có cần chỉnh sửa hay bổ sung gì thêm không?" Liễu nhanh chóng chốt lại vấn đề, sau đó thấy Dương Khoa giống như còn có điều muốn nói cô bèn chủ động gợi chuyện. Được lời như cởi tấm lòng, hắn thuận thế nêu ra ý nghĩ trong đầu:
“Có một hai chi tiết nhỏ muốn góp ý. Đầu tiên, giới hạn trận thắng liên tiếp không thể quá cao. Ba trận là vừa vặn, như thế một tuyển thủ lâu nhất cũng chỉ có thể ngồi lại gian hàng xấp xỉ tiếng rưỡi. Kèm theo đó nên có biện pháp chế tài hành vi câu giờ để chúng ta có thể chủ động về mặt thời gian."
"Đã ghi nhận thưa sếp." Thư ký bất đắc dĩ Cẩm Tú đáp lại, tay lướt bàn phím thoăn thoắt gõ lại ý kiến của sếp lớn.
"Ngoài ra chúng ta cũng phải tính đến trường hợp người mới không biết gì về trò chơi nhảy vào tham gia sự kiện, hay là bạn bè cố tình thua cho nhau các thứ. Theo đó đội ngũ tổ chức cần phải chú ý sàng lọc sắp xếp cặp đôi thi đấu cho phù hợp, nếu cảm thấy cần thiết thì cử ra một hai người phụ trách hướng dẫn lẫn giám sát tuyển thủ tại chỗ."
"Nhân viên phụ trách giám sát đã thu xếp xong rồi sếp ạ, sếp cứ yên tâm." Minh Hà phát biểu.
"Tốt lắm. Thế thôi, mọi người tập hợp lại thành bản báo cáo rồi nộp lên trên nhé." Đến đây Dương Khoa biểu thị bản thân không còn gì để góp ý nữa, kế đó hắn chuyển sang tán dương các thành viên: "Cái chi tiết thắng càng nhiều được quà càng nhiều, nhưng thua một cái là mất hết của mọi người tuyệt vời lắm. Chỉ cần thái độ nghiêm túc thì sẽ không có tuyển thủ nào tỏ ra khinh thị hay coi sự kiện này là trò đùa hết. Là ai nghĩ ra vậy?"
"Là Hani nghĩ ra đó sếp Khoa! (^▽^) " Kim Cúc nhanh nhảu khoe công đồng nghiệp. Bộ dạng hớn hở cứ như thể chính bản thân cô mới là người nghĩ ra chứ chẳng phải Thảo Hân.
"Chị Hân hả?" Dương Khoa hơi có chút ngạc nhiên nhìn về phía màn ảnh bà chị streamer mộc mạc im lặng từ đầu tới giờ. Thấy đối phương rụt rè gật đầu hắn bèn cất lời trêu chọc: "Kìa chị nói gì đi chứ chị Hân? Công thần mà sao cứ im re vậy? Chi tiết ấy hay thật sự mà em không đùa đâu.”
“À thì…. Cảm ơn sếp Khoa đã khen ạ. Thực ra Hân thấy nó cũng bình thường thôi... thưa sếp.”
“Thường là thường thế nào chị Hân cứ khiêm tốn…. Nửa cuối năm nay bộ môn Media chưa ai được quả “thưởng nóng” nào đâu nhỉ? Hay chị Hân làm phát súng tiên phong nhá?”
Thảo Hân: (;  ̄◡ ̄)
Ba streamer còn lại của bộ môn Media: ( ° д °)
“Hì hì…. À phải rồi, thế tại sao mọi người lại cho rằng sự kiện vượt thử thách cũ là tầm thường?” Trông thấy biểu cảm đặc sắc của bộ tứ streamer sau lời tuyên bố ngẫu hứng, Dương Khoa cười toét miệng một cái trước khi quay sang hỏi chuyện khác. Chỉ là ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng hắn vẫn ôm mối lo nghĩ vẩn vơ, rằng không biết liệu du khách hội chợ người ta có hứng thú với tiết mục so tài mới mẻ này không nữa.
…
- ---------
Mười ngày sau.
“Điều dò lỗi rồi kìa Huy êi! Góc 8 giờ còn đường đi!"
“Á đù, Teutons gặp Celts, quân lực kèo này có vẻ cân đấy. Hồng Anh cẩn thận.”
“Nhà màu 1 gọi thêm một kích cung dại quá, tầm này bên kia có tường đá rồi thì tiết kiệm vàng lên xe đục tường hợp lý hơn."
“Công nhận. Mà ông màu 2 tay có vẻ to, quân yếu nhà ít vàng mà vẫn thủ được. Vớ vẩn có khi thủ lên đời 4 lại lật được kèo cũng nên."
“Hàng trên đứng thưa ra tý đi nào, túm tụm lại thế người sau còn nhìn thấy gì nữa?”
"Thế mấy ông đứng dưới đừng có chen lấn nữa. Cứ hơi một tý lại dấn lên là sao?"
Tại gian hàng triển lãm của Ninja Entertainment, mới chỉ là buổi sáng của ngày khai mạc hội chợ GamExpo nhưng nơi đây đã có một lượng du khách không nhỏ tụ hội. Một vài người tản mạn đứng ngắm hai quầy triển lãm hai trò chơi nổi tiếng của công ty là “Plants vs Zombies” và “Angry Birds”, còn lại hết thảy đứng quây xung quanh quầy thi đấu trung tâm để theo dõi tiết mục so tài "Age of Empires" nảy lửa. Ở bên trong quầy, dưới những chiếc màn hình trình chiếu trực tiếp là sáu tuyển thủ tay chuột tay phím thao tác lia lịa, mắt nhìn chằm chằm vào những đơn vị quân xanh đỏ chạy lông nhông còn miệng thì không ngừng lẩm bẩm như sư thầy tụng kinh.
Tiếng gõ phím nhấn chuột, tiếng chửi thề không đầu không cuối, tiếng bình phẩm mách nước xen lẫn cổ vũ cứ thế hòa vào làm một, tạo thành cảnh tượng náo nhiệt không thua gì buổi lễ khai mạc đang diễn ra cách đó trăm mét hết. Chưa kể thanh âm hò reo chúc mừng người thắng cuộc thỉnh thoảng lại rộ lên, khiến cho người của mấy gian hàng lân cận mỗi khi đến lúc phải ngoái đầu theo dõi động tĩnh với ánh mắt ghen tị.
Mới sáng ngày khai mạc đầu tiên chưa gì đã câu được cả đống khách như vậy rồi, khoa trương thực sự!
“Vâng thưa quý bạn và các vị, ở khu vực thi đấu số 1 tuyển thủ ducdung01 hiện đang dâng lạc đà chém nhà tuyển thủ Ggoon. Những con Knight tưởng không yếu nhưng khi chạm mặt lạc đà hóa ra lại yếu không tưởng! Tôi thì tôi chỉ thấy khổ thân đám nông dân đang oằn lưng khai thác tài nguyên của tuyển thủ Ggoon, tốn bao nhiêu cơm gạo tiền của mới nuôi lớn được bầy Knight mà xung trận không được một phút đã nằm vật ra đất. Thế có bi kịch không cơ chứ!"
Phía trong quầy, chủ trì Nhật Phong phụ trách khuấy động bầu không khí so tài với bộ trang phục cosplay đơn vị quân Rattan Archer mặc trên người. Lúc này trông anh không còn nhắng nhít như những khi livestream nữa, thay vào đó là dáng dấp oai hùng được tôn lên bởi bộ giáp mây vàng nâu cùng chiếc nón lá dân tộc đặc trưng trên đầu. Bất quá thứ quan trọng nhất đối với mỗi cung thủ là cây cung thì lại mất tăm mất tích, chắc là anh đã chủ động cất nó đi để làm việc đỡ bị vướng víu.
“*** ** tuyệt vời! Đúng là đỉnh cao trào phúng! Tisco-sama is the best! ヽ(´▽`)ノ “
"Gớm quá, bình luận gì mà như kể chuyện xxx vậy trời?"
"Ông "Thánh cô" này mồm vẫn độc địa như xưa ạ, thương bạn Ggoon trong kia quá."
“Thương *** gì, tuyển thủ trước còn bị ném đá thảm hơn kia. Có sao đâu, vui thôi mà.”
"Hôm nay mang máy quay theo người đúng là sự lựa chọn đúng đắn, chiều tối tung clip này lên kiểu gì cũng lên tab thịnh hành. (cười hí hửng)"
Cứ mỗi lần Nhật Phong cất lời là đám fan hâm mộ xung quanh anh lại rộ lên hùa theo. Và không chỉ mỗi mình anh, cách đó vài ba mét người ta cũng làm điều tương tự với Huy Chu và Thảo Hân - một người ăn vận mũ giáp ngầu lòi của samurai Nhật Bản còn người kia thì khoác bộ áo vải nông dân đơn sơ giản dị tựa như gương mặt vậy. Tuy hơi xô bồ hỗn loạn một chút, song nhìn một cách tổng thể thì có vẻ như sự thay đổi vào phút chót này của đoàn đội là cực kỳ hợp lý. Du khách ghé thăm lẫn tuyển thủ đăng ký tham gia sự kiện ai nấy đều tỏ vẻ hoan nghênh hết mực.
“... Khô lời.” Nơi hậu trường, thấy mới tờ mờ sáng mà đã có cả đống người náo loạn ngoài mặt tiền gian hàng Dương Khoa không nhịn được buột miệng thành tiếng. Xem ra hắn lại một lần nữa lo xa quá rồi, làm gì có chuyện cộng đồng người chơi nước nhà thờ ơ với siêu phẩm tiếng tăm lừng lẫy của nửa cuối năm 2027 chứ? Cứ việc sự kiện so tài đang diễn ra vẫn còn tồn tại ít nhiều thiếu sót trong khâu tổ chức, song hiển nhiên là từ tuyển thủ đến khán giả ai nấy đều lựa chọn làm lơ chúng để tập trung vào nội dung chính - những trận thi đấu tay đôi gay cấn và cuốn hút.
Uổng công lăn lộn trên giường nghĩ ngợi hết cả nửa ngày chủ nhật quý báu a.
"Sao, ngoài kia có chuyện gì hả em?” Ngồi bên cạnh, thấy phản ứng khác thường của Dương Khoa Liễu bèn dời mắt khỏi tập giấy tờ trong tay lên tiếng hỏi thăm.
“(Buồn bực lắc đầu) Không có gì đâu chị. Êm đẹp lắm, dân tình tụ tập đông như trẩy hội à.”
“Vậy thì tốt, giờ nghỉ trưa em bảo mọi người cứ thế mà tổ chức đến hôm bế mạc. Khi nào vắng người thì điều “diễn viên” nhảy vào cho khỏi bị đứt quãng, danh sách liên lạc chuẩn bị sẵn rồi đó..” Đoạn Liễu lại quay trở về với tập giấy tờ. Khoảng chừng một phút sau, xem nội dung tờ cuối cùng xong cô nhét chúng vào túi xách rồi chậm rãi đứng lên: “Ở đây không còn gì nữa thì chị đi nhé, có vấn đề gì em cứ liên lạc em Hà cho chị.”
“Ok, nhưng chị định đi đâu vậy?”
“Quay về công ty giải quyết chút chuyện. Trên đường đi thuận tiện tạt qua chào hỏi đồng nghiệp cũ một chút.”
“Đồng nghiệp cũ? Anh Tịch bên SmileIndie hả chị?” Nghe thấy Liễu nhắc đến cụm từ “đồng nghiệp cũ” một bóng người thân quen lập tức hiện ra trong óc Dương Khoa.
“Ừm.”
“Kể ra thì cũng lâu rồi em không nghe thấy tin tức gì của anh ấy đấy. Dạo này anh ấy vẫn khỏe chứ chị Liễu? Hai anh chị còn liên lạc qua lại với nhau không?