Mất tới cả chục giây đồng hồ đớ người, cuối cùng Trọng Lâm mới ngán ngẩm phun ra khỏi miệng một câu phàn nàn. Niềm thán phục vừa mới trào dâng trong lòng theo đó biến mất nhanh như lúc xuất hiện vậy, không có gì đáng ngạc nhiên cả vì hành động cho người khác “leo cây” là một hành động ăn điểm trừ nhân cách cực nặng. Hứa hẹn suông xong bỏ đó thì dù có là thiên tài nghìn năm có một đi chăng nữa anh vẫn khó lòng nể nang cho được a.
Bất quá, với cá tính hiền lành nhà chế tác trò chơi bốn sao rụt rè của chúng ta cũng không tỏ vẻ buồn bực oán trời trách đất quá lâu. Chép miệng vài cái, Trọng Lâm dứt khoát "tiêu diệt" thêm chút ít đồ ăn thức uống, sau đó đứng lên thu gom dọn dẹp mọi thứ cho ngăn nắp sạch sẽ trước khi quay trở lại bên cạnh cỗ máy VR tối tân. Khách quan mà nói hôm nay bản thân anh đã sớm chuẩn bị tinh thần cho công cuộc ngồi làm việc tăng ca một mình, có Dương Khoa làm bạn thì tốt còn không có cũng chẳng sao. Vớ vẩn không có đối phương ở bên cạnh anh còn nhẹ lòng đi bao nhiêu ấy, thanh niên thiên tài của Ninja Entertainment trông thế chứ khó tính với hay săm soi phết đấy chứ chả chơi.
Chưa hết, dáng vẻ gấp gáp rời đi của Dương Khoa rõ ràng không phải giả vờ cho anh xem, rồi thêm cả cuộc gọi đến từ cô nàng Cẩm Tú nữa nói dàn dựng căn bản là chẳng ai tin. Chắc đối phương bận bịu công chuyện gì đó đột xuất thật, mà đã là dạng này thì anh có muốn quản cũng chẳng quản được. Oán trời trách đất một hai câu là đủ, nhiều hơn nữa chỉ tổ tự làm khổ bản thân với lãng phí thời gian.
"Triển" thôi. Nhanh nhanh chóng chóng không có hết ngày.
Đưa tay vuốt vuốt mặt vài cái cho tươi tỉnh, ổn định xong xuôi hết thảy Trọng Lâm từ tốn tiến lại vào bên trong cỗ máy VR. Rút kinh nghiệm từ pha đăng nhập hệ thống thất bại trước đó, lần này vừa kích hoạt thiết bị anh vừa cố gắng thả lỏng toàn thân hết mức có thể, óc dẹp toàn bộ những chuyện vẩn vơ vụn vặt sang một bên và chỉ tập trung nghĩ đến việc sửa soạn hòa mình vào không gian ảo mê người. Có thể nói là chuẩn bị cực kỳ tỉ mỉ công phu, bất quá sau tất cả những nỗ lực ấy của anh chẳng hề đem lại kết quả như mong muốn. Một thoáng sau, thân ảnh béo tròn quen thuộc lại bị "đá" ra khỏi cỗ máy VR thêm một lần nữa, kèm theo đó là thanh âm kêu rên thê lương vang vọng khắp không gian làm việc tĩnh mịch:
"*** ** cuộc sống! Vẫn không đạt yêu cầu thể chất là sao? Tao ăn sắp vỡ bụng rồi đấyyy!!!"
…
—-------
Góc nhìn quay trở lại với nhân vật chính của chúng ta bên này.
"... Đoán chừng trò chơi sau khi ráp các chi tiết lại với nhau sẽ không khác phiên bản thế giới cũ là mấy. Có khác thì khác mỗi vẻ bề ngoài thôi, này thì không quan trọng lối chơi vẫn đảm bảo giữ nguyên giá trị là được…. Ông anh béo đụt khá lắm, trình độ thiết kế nội dung sắp sửa sánh ngang ông anh lập dị rồi đấy. Cơ mà tư duy vẫn bị thiếu tính đột phá, phải tác động mấy phen trò chơi nó mới ra được hình thù mong muốn thế này thì chưa ăn thua. Đại khái là cần chỉ bảo bồi dưỡng thêm."
Ngồi trên xe ô tô lao đi trên phố, Dương Khoa tranh thủ mở máy tính bảng mang theo bên mình ra chiêm ngưỡng thành quả công việc của Trọng Lâm thêm một lượt nữa, lòng âm thầm khen ngợi cũng như phê bình "ông anh béo đụt". Từ những gì đập vào mắt chúng ta có thể dễ dàng nhận thấy, chàng thanh niên bật hack nhân sinh đúng là đã và đang tiến hành "dắt mũi" Trọng Lâm thật. Mấy phen cười cợt gian xảo nêu ở phía trước tuyệt đối không phải cười cho có hay là trêu đùa đối phương.
Còn về nguyên do tại sao lại có sự "dắt mũi" thì, đương nhiên nguồn cơn đều nằm hết ở bản thảo đối phương từng trình lên dạo nọ. Chỉ cần đọc qua mấy dòng nội dung là Dương Khoa tìm thấy ngay bóng dáng một trò chơi từng phát hành tại thế giới cũ, với tên gọi trùng khớp với cái tên vừa được hai người đặt cho đứa con tinh thần mới nhất của Ninja Entertainment - "Temple Run".
Dựa trên những gì còn đọng lại trong đầu Dương Khoa, "Temple Run" tại "Địa cầu 1.0" là một trò chơi 3D đơn giản nhỏ gọn tương tự "Fruit Ninja", đến với nó người chơi sẽ chỉ điều khiển nhân vật chạy và chạy tới khi nào không thao tác được nữa thì thôi. Mặc dù bản thân chưa từng thử qua, song hắn đã có dịp chứng kiến bạn bè xung quanh chơi đùa và phải công nhận là trò chơi cũng có nét lôi cuốn của riêng mình. Luận giá trị giải trí mang lại có thể xếp hai trò chơi vừa nêu ngang hàng với nhau, và nếu "Fruit Ninja" có thể chinh phục thành công cộng đồng người chơi casual thế giới này thì không có lý do gì để "Temple Run" không làm được điều tương tự hết. Không khéo kẻ đến sau còn vượt trội hơn hẳn người đi trước tới mấy lần ấy, năng lực phát hành của Ninja Entertainment hiện giờ đâu phải là thứ mà cái studio bé tý năm xưa có thể so bì?
Khỏi phải nói, chứng kiến một sản phẩm ưu tú đồng thời sở hữu tiềm năng bán chạy như vậy có cơ hội xuất thế thông qua Trọng Lâm, không cần đến sự góp mặt của hệ thống Btop cố nhiên là Dương Khoa mừng vui quá đỗi. Ở vào thời điểm công ty phát triển mạnh mẽ hiện tại hắn bắt đầu có tư tưởng chú trọng khai phá năng lực tự thân của đám nhân viên nòng cốt rồi, cái công cụ hỗ trợ tân thủ cất kỹ trong két sắt kia vẫn là dùng ít đi một chút thì hơn. Hắn vẫn chưa quên sinh nhật năm ngoái bị hệ thống tặng cho một đống rác đâu, huống hồ quy tắc cỗ máy đặt ra còn dần trở nên khắt khe theo từng phiên bản nữa, càng ngày càng thiếu thân thiện với người trùng sinh kết hợp xuyên không.
Có điều, mừng thì mừng Dương Khoa hắn thỉnh thoảng vẫn phải ra tay can thiệp vào công đoạn chế tác trò chơi bên phía Trọng Lâm, chứ không để đối phương thoải mái làm theo ý muốn cá nhân. Vì thành thực mà nói, hắn chỉ thấy bóng dáng "Temple Run" xuất hiện trong bản thảo Trọng Lâm trình lên thôi, chứ không thấy được sản phẩm phỏng theo bản thảo sẽ trở thành một phiên bản sao chép hoàn mỹ của trò chơi thế giới cũ. Người đàn anh hiền lành rụt rè vẫn chưa triệt để thoát khỏi cái tư duy gò bó khiếp người của dân chế tác thế giới này, và nếu không ra tay cố vấn thì mười phần chắc chín thứ Trọng Lâm làm ra sẽ không phải thứ mà hắn mong muốn trông thấy. Thế là hắn lại phải vắt óc tìm cách chỉ dẫn đối phương sửa đổi vài ba nội dung theo ý mình, sao cho không gây mất lòng anh em mà chất lượng sản phẩm vẫn gia tăng đều đặn theo từng đợt hỏi thăm.
Công việc rất chi là tốn sức tốn công. Cũng may là thành quả gặt hái hoàn toàn tương xứng, giờ thì "Temple Run" coi như thành công nhập khẩu sang đây và mầm mống sáng tạo bắt đầu nảy mầm nơi Trọng Lâm, hy vọng tương lai một ngày không xa đối phương sẽ triệt để thoát khỏi cái tư duy khô cứng kìm hãm bấy lâu. Bên cạnh đó, quá trình "dắt mũi" người đàn anh rụt rè còn đem đến cho hắn cảm giác vui sướng khó tả nữa. Nghĩ đến vẻ mặt bối rối của Trọng Lâm hôm đồng ý để anh nhét con khỉ đột mặt quỷ vào trong trò chơi, Dương Khoa không kìm được há miệng cười nhăn nhở với chiếc máy tính bảng nắm trong tay.
Thảo My: (¬_¬)
“Thề chứ quả mặt ông anh lúc đấy đúng hài. Mình mà chụp lại được thì sau này tha hồ có cái đem khoe con cháu…. À quên, Mimi em xem tạo hình nhân vật trò chơi mới nhất của đội anh Lâm này. Trông đẹp hông?" Cười đã đời một phen, Dương Khoa mới đưa máy tính bảng cho người ngồi bên cạnh cùng thưởng thức, nhân lúc ngồi xe nhàm chán không có việc gì làm.
“Hứ! ( ̄ヘ ̄) "
Đáp lại Dương Khoa, cô bạn gái đáng yêu của hắn bướng bỉnh hất đầu quay đi như một thói quen. Từ cử chỉ này có thể thấy được hiện tại Thảo My vẫn đang bật chế độ bay lên à nhầm chế độ ngó lơ bạn trai, qua đó kéo dài chuỗi ngày giận dỗi lên đến con số kỷ lục chưa từng thấy.
“ ( ´ д `) Kìa em, xin mỗi góp ý cho dự án thôi đừng "bơ" anh đi mà. Với cả hôm nay gặp gỡ khách khứa có thể nể mặt anh tươi tỉnh lên chút chút được không? Có giận thì khi nào về giận anh tiếp cũng được, chứ cứ mặt nặng mày nhẹ thế này anh khó xử lắm."
Nụ cười hớn hở chuyển thành nụ cười mếu trong một mili giây, Dương Khoa tỏ vẻ khổ não năn nỉ Thảo My. Từ hôm mọi người ngồi thảo luận phương án xoay chuyển cục diện bết bát mà "Slay the Spire" gặp phải đến giờ cô nàng vẫn cứ làm mình làm mẩy như thế, hắn có xin xỏ đến gãy cả lưỡi cũng chẳng ăn thua. Rồi chả hiểu hôm nay nghe được thông tin đoàn đội bọn hắn ra ngoài bàn chuyện làm ăn ở đâu mà cô nàng không nói không rằng bám theo cho bằng được. Hết cách, hắn đành phải chấp nhận có cô nàng ở bên cạnh tháp tùng, trong lòng chỉ mong có thể lợi dụng buổi gặp gỡ tối nay thành công hàn gắn tình cảm keo sơn với nửa kia.
Hắn tất nhiên là không biết, chính vì hôm nay hắn ra ngoài bàn chuyện làm ăn cùng đoàn đội, trong đó có cả con hồ ly tinh mới ngồi ấm chỗ thư ký sếp tổng nên Thảo My mới bám theo cho bằng được. Không thì cô đã ở nhà giận dỗi Dương Khoa từ xa cho khỏe thân.
“... Được, tạm tha cho anh tối nay."
Con ngươi đảo một vòng tròn, Thảo My trả lời ráo hoảnh sau đó nhích người lại gần ôm lấy tay bạn trai, mắt liếc nhìn tạo hình nhân vật khảo cổ mặt nhọn trên máy tính bảng. Bất quá thời khắc hai người dính liền với nhau ngón tay cô không quên véo một cái thật mạnh, làm Dương Khoa đau muốn chảy nước mắt mà không dám kêu rên vì sợ cô nàng nghe thấy lại dở chứng khó chiều.
"Sau từng ấy ngày cô cậu vẫn còn định giận nhau tiếp? (Thở dài) Cậu Khoa, cậu phải cố gắng nhiều vào chứ. Giờ cô cậu không chuyện trò thân mật như mọi khi nữa làm tôi cứ thấy sao sao ấy, không quen."
Động tác nhỏ của Thảo My dù kín đáo nhưng vẫn bị vệ sĩ Thiết - người nay đã thành tài xế toàn thời gian của Dương Khoa bắt gặp. Thế là Thiết thừa cơ mở miệng nói vài câu nhằm xua đi bầu không khí nặng nề trong xe, một điều thực sự hiếm thấy ở người xưa nay vẫn luôn kiệm lời như ông. Đồng thời thông điệp Thiết ngầm gửi tới Dương Khoa cũng rất rõ ràng: chuyện tình dù đúng dù sai con trai lúc nào cũng phải là người nhận lỗi. Dũng cảm lên, thành khẩn nhận lỗi với bạn gái đi rồi người ta tha cho cả cậu lẫn ông.
" (T﹏T) Vâng, cháu vẫn đang cố gắng đây chú ạ. Cơ mà, ca này khó quá, dỗ nhiều rồi vẫn thế chú ạ." Dương Khoa nhăn nhó đáp lại, bản thân không dám nói rằng mình đã cố gắng hết sức rồi vì đó chắc chắn không phải điều hai người kia muốn nghe.
"Khó là do cậu không biết cách dỗ dành thôi chứ. Phải vậy không cô My?"
"Phải đấy chú ạ. Người đâu mà như khúc gỗ, không biết người yêu muốn cái gì cũng đòi làm lành. Ghét! ( ̄ヘ ̄) "
"Tôi hoàn toàn đồng ý với cô My." Được thể, vệ sĩ Thiết híp mắt nói đôi câu đầy ẩn ý: "Tôi mà là cậu Khoa là tôi kể chuyện nhà cậu ấy ra để lấy lòng cô My ngay rồi. Chẳng hiểu cậu Khoa nghĩ gì trong đầu mà đến giờ còn chưa nói chuyện ấy ra?"
"(Hoảng hốt) Ơ kìa? Đùa chú Thiết ơi."
"Chuyện gì thế chú? Anh Khoa lại có chuyện gì giấu cháu?" Tự động bỏ qua thanh âm kinh hô vang lên ngay cạnh, Thảo My bám vào trọng điểm lời nói của vệ sĩ Thiết nghiêm mặt truy vấn. Phản ứng nhanh nhạy hết sức.
“Xem chừng cậu Khoa không muốn để tôi nói hả? Vậy thì cô My thông cảm, tôi không tiện lắm miệng." Vệ sĩ Thiết lắc đầu từ chối tiết lộ sâu hơn, khiến Thảo My lại được dịp lên cơn:
“Hừm, giờ đến chú cũng giữ bí mật với cháu nữa? Chú Thiết hết quý cháu rồi chứ gì?"
"Cô My đừng nói thế. Tôi vẫn luôn quý cô như người nhà tôi vậy."
Kết thúc tiết mục "lỡ lời" của mình bằng vẻ mặt đạm nhiên, vệ sĩ Thiết nhanh chóng trở lại với nhiệm vụ lái xe, bỏ ngoài tai màn tra khảo gắt gao bùng phát ngay sau đó một giây. Rẽ ngang tạt dọc đôi hồi, cuối cùng ông đánh xe vào bên trong khuôn viên một nhà hàng rộng lớn tọa lạc tại khu vực ngoại thành rồi lên tiếng thông báo theo bản năng: "Đã đến nơi, thưa cô cậu."
“Cảm ơn chú ạ.”
“Cảm ơn chú. Khi nào về cháu nhắn chú sau nhé."
Không moi được thông tin gì từ phía Dương Khoa trong khoảng thời gian tra khảo ngắn ngủi, Thảo My chỉ đành dẹp bỏ mối ngờ sang một bên hòng giữ gìn mặt mũi bạn trai chốn đông người. Về phần Dương Khoa, tạm thời thoát nạn hắn thở phào nhẹ nhõm nắm tay cô bạn gái đáng yêu xuống xe như một quý ông, sau đó cả hai rảo bước tiến lên bậc thềm cửa nhà hàng. Nơi đó đã có đoàn đội đi trước chờ sẵn, cùng vị khách quen thân sẽ trao đổi chuyện công việc hệ trọng với cao tầng Ninja Entertainment trong tối nay.