“Anh Nghĩa, em Khoa bên Ninja Studio.”
“Khoa đó à? Tốt quá, anh cũng đang tính gọi điện cho em xem tình hình thế nào đây. Dạo này bên em đỡ công đỡ việc rồi chứ?”
“Tạm ổn rồi anh ạ, còn lại mấy chuyện vụn vặt không đáng lo lắm.”
“Cơ mà tháng vừa rồi anh thấy mấy công ty trong nước sao chép trò chơi “Flappy Bird” của em ác liệt lắm, liệu có ổn thật không đấy?”. ngôn tình hay
“Anh yên tâm. Cơm thừa canh cặn mà thôi, nhường cho người ta cũng được. Giờ thì... liên quan đến lời đề nghị cố vấn ý tưởng cho dự án bắn súng của công ty anh khi trước, sau một hồi cân nhắc em thấy không có vấn đề gì. Nếu các anh muốn thì thứ bảy tới em có thể dành thời gian ghé thăm Navigame một chuyến.”
“Tuyệt, anh sẽ báo ngay cho tổ dự án bên kia để chuẩn bị đón tiếp.”
“Từ từ anh Nghĩa ơi, để em nói hết đã…. Mặc dù bản thân em đồng ý đấy nhưng anh cũng biết là bây giờ em đã có sự nghiệp cần phải chăm lo của riêng mình. Cho nên em muốn biến chuyện cố vấn riêng tư này trở thành hợp tác song phương giữa Ninja Studio và Navigame. Mà đã là hợp tác thì phải... ừm, có qua có lại đúng không anh?”
“... Anh hiểu, lát nữa anh sẽ đem chuyện này báo cáo lại cho cao tầng quản lý. Dù vậy anh tin rằng bản thân nó không có vấn đề gì đâu bởi em nói đúng mà, đã là trao đổi hợp tác thì phải có qua có lại mới toại lòng nhau. Các em đừng ngại gì hết, có điều kiện hay yêu cầu gì cứ việc nói thẳng để bọn anh chuẩn bị tinh thần.”
“Vậy là tốt rồi, nhờ anh chuyển giúp lời của em đến quản lý công ty nhé. Về điều kiện thì tạm thời bọn em vẫn còn đang bàn tính với nhau, cho nên nếu các anh vẫn muốn em làm cố vấn ý tưởng thì thứ bảy em và một thành viên nữa của Ninja Studio sẽ tới công ty anh để xem xét tình hình dự án đầu đuôi ra làm sao. Sau đó chúng ta sẽ ngồi bàn bạc về hạng mục hợp tác giữa hai bên.”
“Ok. Em cứ chuẩn bị sẵn sàng để sang đây đi. Một tháng qua mấy ông bên tổ dự án kia cũng chạy vạy khắp mọi nơi rồi, tình hình vẫn cứ bế tắc như cũ chứ chẳng khá hơn chút nào đâu.”
“Thế thì hẹn gặp lại anh vào thứ bảy tới. Giờ em đang bận xử lý chút chuyện, khi khác ta nói chuyện sau anh nhé.”
“Được, ngày mai anh sẽ chủ động gọi lại cho em để đưa ra câu trả lời chắc chắn. Chào em.”
“Vâng, chào anh.”
Cúp máy, Dương Khoa nhét điện thoại vào túi quần rồi nói chuyện với Thu Lan ngồi ở phía đối diện: “Đó, em gọi điện thông báo cho người ta biết về chuyện hợp tác rồi, giờ thì mình chờ xem người ta có đồng ý hay không thôi.”
“Ok, khi nào người ta có câu trả lời chắc chắn thì Khoa báo cho chị biết nhé.” Thu Lan khẽ gật đầu tỏ vẻ đã biết, đôi mắt cô vẫn chăm chú theo dõi màn hình máy tính trước mặt.
“Thế chị với chị Liễu đã bàn bạc với nhau xem nên trao đổi ý tưởng của em lấy thứ gì từ bên Navigame chưa thế?”
“Bàn rồi, chúng ta sẽ lấy về hai thứ.”
“Thứ gì thế chị? Tiền à?”
“Tiền thì bây giờ chúng ta không thiếu, hơn nữa nếu là tiền thì dễ dàng cho người ta quá.”
“Vậy nó là cái gì chị nói luôn đi¸ úp mở làm em tò mò quá.”
“Truyền thông và nhân lực.”
“Truyền thông và nhân lực? Chị giải thích kỹ càng cho em cái, em chả hiểu gì cả.”
“... Chờ chút, đợi chị làm nốt cái này đã.” Dứt lời Thu Lan vội vàng đánh chữ như bay. Một phút sau, cô cầm chuột lưu lại công việc trên màn hình rồi mới quay ra trình bày chi tiết kế hoạch hợp tác mà các chị em đã thảo luận với nhau cho Dương Khoa nghe. Theo đó, lần này Dương Khoa sẽ đặt lên bàn cân những ý tưởng thiên tài về trò chơi bắn súng của mình, còn bên phía Navigame sẽ phải đưa ra hai thứ cô vừa mới nói để cán cân trở nên thăng bằng.
Truyền thông, hay nói rõ hơn là sự ủng hộ của tờ báo GameHouse trực thuộc Navigame, chính là thứ duy nhất mà Liễu muốn có được trong cuộc hợp tác giữa hai bên lần này. Hiển nhiên là sau hàng loạt những sự kiện liên quan tới “Flappy Bird” vừa xảy ra cô đã nhận thấy Ninja Studio có quá ít đồng minh đáng tin cậy trong làng truyền thông, vì thế Liễu đã không ngần ngại bảy tỏ với Thu Lan rằng cô muốn nhân cơ hội này xây dựng mối quan hệ với cơ quan ngôn luận của một công ty trò chơi hùng mạnh tại thị trường trong nước.
Trùng hợp thay, chính Thu Lan cũng đang có ý định đó. Thế là rất nhanh chóng hai người đã thống nhất xong một thứ chủ chốt để trao đổi với Navigame.
Về phần nhân lực, sau khi nghe Thu Lan giải thích một hồi Dương Khoa cảm thấy khá là bất ngờ. Hắn cứ nghĩ ý tưởng mua đất xây nhà của mình tháng trước là lớn mật lắm rồi, ngờ đâu bà chị này còn có ý tưởng ghê gớm hơn hắn gấp vài lần: đó là nhân cơ hội này nhảy vào giành giật nhân tài với người khác.
Đại khái là, theo kiến giải của bà chị ngồi phía đối diện để Ninja Studio vươn lên mạnh mẽ trong tương lai thì ngoài yếu tố vốn liếng then chốt ra còn có một yếu tố khác trọng yếu không kém - nhân lực. Nếu không sở hữu cho mình một đội ngũ nhân viên hùng hậu và vững chắc cả về mặt đạo đức lẫn chuyên môn, vậy thì phòng làm việc của hắn dù có bao nhiêu tiền của đi chăng nữa cũng không thể nào phát triển lên được.
Mà trải qua hơn nửa năm gây dựng cơ nghiệp cùng với Dương Khoa, Thu Lan nhận thấy hiện tại đã đến lúc cần phải bắt đầu lên kế hoạch chiêu mộ thêm nhân tài về làm việc dưới trướng của tất cả những thành viên chủ chốt. Kẻo đến những thời điểm quan trọng lại “đứt gánh giữa đường” vì không có ai chia sẻ gánh nặng cùng.
Chỉ là ba quân dễ kiếm một tướng khó tìm. Mặc dù Ninja Studio sau hàng loạt những thành công mang tên “Fruit Ninja” hay “Flappy Bird” hiện không còn bất cứ trở ngại nào trong việc thu hút người trong nghề tìm đến, thế nhưng nếu muốn mời chào những nhân tài xuất chúng hay nhân viên có thâm niên thì phòng làm việc vẫn phải cạnh tranh kịch liệt với vô số kẻ đồng hành khác. Mà thường thì những nhân tài dạng này đều sẽ bị các ông lớn trong ngành bỏ túi gần hết, những phòng làm việc nhỏ bé giống như Ninja Studio họa hoằn lắm mới có cơ may vớt vát được một hai người.
Và hiện tại “cái túi” của Navigame đang nằm trong tầm ngắm của Thu Lan.
Làm một công ty trò chơi hàng đầu tại thị trường trong nước, hiển nhiên là Navigame sở hữu cho mình một đội ngũ thành viên cực kỳ đông đúc và chất lượng. Thêm vào đó, công ty này còn tự mình thành lập nên một phòng ban gồm toàn những tinh anh trong việc săn tìm tài năng khắp cả nước, có thể đáp ứng xuất sắc nhu cầu nhân lực khổng lồ của cả công ty trong suốt những năm qua. Khỏi phải nói, Thu Lan vô cùng ấn tượng với điều này và luôn hy vọng rằng một ngày nào đó Ninja Studio cũng sẽ giống như vậy.
“... Thế nhưng em nghĩ không công ty nào chịu chia sẻ nguồn nhân lực kiểu này đâu, chị cũng vừa mới nói đó là một trong những yếu tố sống còn của cả một doanh nghiệp mà. May ra thì Navigame đáp ứng chúng ta điều kiện phối hợp truyền thông đầu tiên thôi.” Đợi cho Thu Lan trình bày xong Dương Khoa mới lên tiếng phản đối.
“Chị biết.”
“Chị biết? Vậy sao chị còn đưa ra điều kiện quái gở như thế?
“Chán em quá.” Thu Lan thở dài: “Chỉ dạy cho bao lần rồi cuối cùng cũng thành nước đổ lá khoai hết. Em quên mất là chị đây đang muốn hét giá với người ta à?”
“Hét giá?... À ừ nhỉ, em quên mất chị hay nói cuộc đàm phán nào các bên cũng đều cò kè mặc cả, kêu giá trên trời trả tiền dưới đất.... Thế cái giá “dưới đất” mà chị mong muốn là gì?”
“Tiếp xúc với hệ thống chiêu mộ¸ đào tạo và quản lý nhân lực của Navigame, để rồi từ đó chúng ta có thể học hỏi để tự xây dựng nên hệ thống của chính mình. Có như vậy ta mới đảm bảo đội ngũ nhân lực Ninja Studio trong tương lai đạt chất lượng cao nhất. Hơn nữa nếu có thể được họ hỗ trợ thêm một vài thứ, tỷ như cung cấp một ít người thừa Navigame không cần đến hay mối quan hệ với thị trường việc làm mà bình thường chúng ta không có cơ hội tiếp xúc thì càng tốt.”
“... Âm mưu của chị ghê gớm quá. Thôi cái này tùy chị đi, đến hôm đó em sẽ dẫn chị đi theo để bàn bạc với người ta.”
“Em không dẫn chị đi thì hôm đó chị cũng tự mò đến, ai dám cho người nhớ nhớ quên quên như em đi một mình được? Xong rồi lại cả nể người ta giúp đỡ miễn phí như lần trước thì chị chết mất!” Thu Lan vươn người dí tay vào trán Dương Khoa mắng yêu rồi nói tiếp: “Khả năng lớn là Navigame sẽ chấp nhận cái giá “dưới đất” của chị thôi, khi đó thì chị sẽ cử cái Ly sang đó học việc một thời gian. Chứ ở đây hiện tại cũng chưa có công việc gì quan trọng cho cái Ly làm cả, như thế lãng phí đi kiến thức và đam mê của em nó lắm.”
“Chị Ly nghe thấy chị Lan nói gì chưa? Ý kiến của chị thế nào?”
“Còn thế nào nữa? Chị cả phân phó thì phải cố gắng hết sức hoàn thành trách nhiệm chứ?” Nghe thấy Dương Khoa nhắc đến tên Hương Ly trả lời rất hùng hồn, thế nhưng không được một giây sau cô đã chuyển sang giọng nài nỉ: “Cơ mà chị Lan ơi, một mình học việc nơi khác buồnnnn lắm chị ạ. Em mang theo cái Tú đi cùng có được không?”
“Không được. Cái Tú cũng đi nữa thì chị phải cáng đáng công việc một mình à? Chuyện này không thương lượng gì hết!” Thu Lan chốt lại vấn đề làm cho Hương Ly buồn thiu cắm mặt trở lại vào đống giấy tờ trên bàn, đoạn cô cũng chủ động kết thúc cuộc trò chuyện với Dương Khoa:
“Tóm lại nội dung kế hoạch hợp tác với Navigame chỉ có thế thôi, em cũng không cần biết nhiều đâu. Chỉ cần em tập trung vào chuyên môn cho chị là được rồi. Chuẩn bị sẵn ý tưởng đi không đến lúc gặp người ta không có gì để trình bày là chị không có cái hố nào để chui xuống đâu.”
“Được, cái đó thì chị yên tâm. Gì chứ ý tưởng độc đáo thì em đầy!” Dương Khoa tự tin vỗ ngực." Cùng lúc đó, một thân ảnh mảnh mai duyên dáng tiến vào phòng Thu Lan cất lên thanh âm trong trẻo:
“Anh Khoa ơi, anh Lâm dưới kia đang tìm anh đấy.”
“Thế à, anh Lâm có nói là tìm anh làm gì không My?”
“Em không biết, chỉ thấy anh ấy nhờ em nói lại với anh như vậy thôi.” Đoạn Thảo My nhảy tới bên cạnh Thu Lan kéo một chiếc ghế trống ngồi xuống một cách vô tư: “Chị là chị Lan phải không ạ?”
“Ừ chị đây. Chắc em là My, em gái thân thiết của Khoa đó hả?”
“Là bạn gái chị Lan ui!” Thảo My vội vàng đính chính.
“Bạn gái? Chị tưởng Uyên nó bảo em chỉ là em gái thôi mà nhỉ?”
“Hì hì, bọn em mới chính thức kết giao chị ạ. Cũng được khoảng một tháng thôi. Em cũng hay nghe chị Uyên nhắc tới chị, lúc nào chị ấy cũng bảo chị là người bạn siêu siêu siêu thân. À quên, tên của chị còn trùng với cả tên của mẹ em đấy!
“Ồ thế à?”
“ ( ̄д ̄;) Thôi nào My ơi, đừng quấy rầy các chị làm việc nữa. Xuống nhà ngồi chơi một lúc đi em, chịu khó đợi anh xong việc rồi ta đi luôn.” Thấy Thảo My hồn nhiên bắt chuyện với Thu Lan giữa giờ làm việc Dương Khoa không nhịn được lên tiếng khuyên can. Thời gian gần đây bản thân chỉ phải chờ đợi kết quả thi đại học nên cô nàng đang khá là rảnh rỗi, mà cứ rảnh rỗi là cô nàng sẽ trốn ra khỏi nhà rong chơi khắp đó đây cho bõ những ngày học hành vất vả.
Thêm vào đó, đúng vào cái lúc thi cử xong xuôi thì Dương Khoa hắn lại tỏ tình với cô nàng và hai người chính thức đến với nhau, cho nên Thảo My càng tìm đủ mọi dịp để quấn lấy hắn tợn. Một tháng vừa qua không có một cái cuối tuần nào là hai người không tay trong tay tung tăng trên đường phố cả, bộ dạng hạnh phúc đến nỗi bất cứ thanh thiếu niên độc thân nào trông thấy cũng phải ghen tị trong lòng.
Có điều Dương Khoa tuy hiện tại đang say mê với mối tình đầu tiên của cả hai đời thật đấy, thế nhưng hắn vẫn không quên một sự nghiệp đang trên đà phát triển cần bản thân hắn phải theo sát từng bước. Thế là Dương Khoa bèn đặt ra một ranh giới mà Thảo My không thể bước qua: đó là cô nàng không được làm phiền hắn trong giờ làm việc chính thức.
Tất nhiên là Thảo My không chút phân vân đồng ý ngay tắp lự, bởi vì cô nàng cũng rất muốn nhìn thấy Dương Khoa sớm ngày vươn lên đứng trên đỉnh vinh quang. Lại nói đây cũng là lẽ thường, có người bạn gái nào không muốn bạn trai của mình thành công trong cuộc sống chứ?
Chỉ là, ngày hôm nay Thảo My vẫn có mặt tại Ninja Studio trong giờ làm việc bất chấp ranh giới mà Dương Khoa mới vạch ra không được một tháng, bởi vì cuộc đời này bất kỳ sự việc gì cũng có ngoại lệ của nó. Và ngày hôm nay chính là cái ngoại lệ ấy.
Ngày hôm nay, là ngày sinh nhật của Dương Khoa.