Vốn định dọa dẫm đứa em họ thêm một chập nữa cho sảng khoái tâm can, nhưng rồi thanh âm hào hứng bất chợt vang lên ngay gần đó khiến Thiếu Hoàng giật mình ngừng lại. Theo bản năng anh lập tức quay đầu hướng về nơi phát ra động tĩnh, chỉ thấy một nhóm người hiện tại cũng đang ngồi đàm luận đủ thứ chuyện giống hệt hai anh em nhà anh. Hầu hết đều là nhân viên dưới trướng Thiếu Hoàng, duy có một kẻ không liên quan gì đến bộ môn thiết kế là tay nhân viên phòng truyền thông từng một lần xông vào "cấm địa" báo tin. Ấn tượng rất sâu nên đảo mắt một cái là anh nhận ra ngay.
Mà đôi câu thoại vừa lọt vào tai anh ấy, nó cũng xuất phát từ miệng lưỡi dẻo như kẹo kéo của đối phương. Nụ cười đễu từ từ biến mất, Thiếu Hoàng vươn tay gãi cằm lẩm bẩm: "Lại cái thằng làm bên phòng chị Liễu. Thằng này làm gì ở đây thế nhỉ?"
"Sao thế anh Hoàng?" Còn chưa kịp tỏ thái độ trước lời "động viên" sau cùng, thấy Thiếu Hoàng quay đi Trọng Lâm lấy làm lạ huých nhẹ người đàn anh một cái, khuôn mặt béo tròn cũng hướng về phía đám đông nhân viên.
"Là cái thằng ngồi sát cửa kia kìa, hôm rồi từng chạy sang phòng mình báo tin ấy." Đoạn Thiếu Hoàng khịt mũi đổi giọng hoài nghi: "Anh cứ thấy thằng này có vấn đề gì ý Lâm ạ."
"(Mở to mắt) Có vấn đề á? Vấn đề gì thế?"
"Đại khái… điệu bộ thằng này trông cứ như bọn đồng nghiệp đểu cáng hồi anh với mày còn làm ở TLC vậy, nhìn qua thôi đã thấy khó ưa rồi…. Thêm cái nữa là thằng này làm thân với người bộ môn mình từ bao giờ thế? Lại còn sáng sớm ngày ra đã hỏi dò sự tích quá khứ, bộ phòng chị Liễu hết công hết việc để làm rồi hay sao?"
"Ầy, em thấy mọi người chỉ đang tán chuyện xã giao bình thường thôi mà, có vấn đề gì đâu anh Hoàng cứ nghĩ quá lên. Huống hồ hôm nay công ty mình nâng cấp hệ điều hành, chắc người ta chưa mở máy làm việc được nên vào đây ngồi chờ một lúc như phòng mình đó. Thoáng ra một tý đi anh Hoàng." Có cảm nhận khác hẳn Thiếu Hoàng, Trọng Lâm lắc đầu thanh minh giúp người nhân viên "lạc đàn". Quả thực ngày hôm nay Ninja Entertainment có lịch nâng cấp hệ điều hành trên một số cỗ máy lẫn trang thiết bị làm việc thật, mục đích không gì khác ngoài gia tăng hiệu năng tổng thể cộng thêm cho phép cài đặt một số phần mềm tân tiến mới ra mắt phục vụ cho công việc chung.
Mà thời đại này, cái ngành nghề này rời máy móc thiết bị ra một cái người như bọn họ chẳng làm được trò trống gì nữa cả. Giây phút rỗi rãi hiếm hoi ngồi tụ họp tán phét chuyện trên giời dưới biển cũng là lẽ tự nhiên, có mỗi thế thôi mà đem ra bới móc thì tội nghiệp người ta quá.
"... Thoáng không được. Xã giao thì xã giao chứ trông cái mặt cười giả chưa kìa, anh mày không có một tý cảm tình nào luôn á."
Bỏ ngoài tai lời thanh minh của Trọng Lâm, Thiếu Hoàng vẫn giữ nguyên mối ác cảm không thèm che lấp dành cho đối phương. Không những thế, mối ngờ vốn đang chôn nơi đáy lòng lại được dịp nổi lên, kèm theo ý định canh chừng hành tung của đối phương manh nha nảy sinh từ đây. Phải biết rằng từ hồi theo chân Dương Khoa gây dựng cơ đồ đến giờ, xung quanh toàn là đồng nghiệp thân thiện anh em chí cốt hiếm khi nào anh lại có cảm giác tiêu cực đến vậy khi trông thấy một người. Do đó thà rằng tin người này có vấn đề còn hơn là không, thời buổi nhạy cảm thân là người mang trọng trách anh không thể chủ quan lơ là.
Thế rồi, đúng lúc này toàn công ty chợt vang lên tiếng loa thông báo công tác nâng cấp hệ điều hành đã hoàn thành, hệ thống máy móc trang thiết bị đã khởi chạy bình thường và nhân viên các phòng ban có thể trở về vị trí làm việc. Chỉ chờ có thế, không đợi Thiếu Hoàng nhắc nhở đám đông nhân viên tụ hội trong phòng giải trí, bao quát cái gai trong mắt anh tự giác bảo nhau đứng lên hòa mình vào dòng người tất tả ngược xuôi bên ngoài. Về phần Thiếu Hoàng, không nghĩ ngợi nhiều nữa anh ném con thú bông cho đứa em họ trước khi nhấc người lên vươn vai: "Chạy thôi Lâm, nhanh không có hết buổi sáng đến nơi rồi. Với cả về phòng thấy thằng Hưng thì bảo nó kiểm tra cẩn thận cổng mạng cũ xem có hoạt động bình thường trên hệ điều hành mới không hộ anh nhé, anh mày tranh thủ ghé thăm quầy lễ tân hóng hớt một tý đã."
"Không về phòng luôn đi anh, biết hết buổi rồi còn hóng hớt gì nữa?" Cẩn thận đặt lại con thú bông lên kệ trưng bày, Trọng Lâm không kìm được lên tiếng thắc mắc.
"Xem chỗ chú Khoa đang có phi vụ gì hot. Mày không biết chứ mấy ngày hôm nay chỗ chú Khoa, rồi cánh chị em Lan Liễu các thứ nhộn nhạo lắm, hơi tý lại kéo nhau chạy ra ngoài chả mấy khi ở trong phòng. Cơ mà mồm miệng ai nấy giữ kín như bưng, anh mày chẳng hỏi ra được tại sao lại chạy đi suốt thế nên định hóng hớt chỗ khác thử xem." Kết thúc đôi lời giãi bày Thiếu Hoàng không quên bồi thêm: "Cơ mà anh mày mạnh dạn dự đoán là công ty hết vốn, giờ chú Khoa đang phải đi vay vốn bên ngoài để nuôi các anh em."
" ( ̄ー ̄ ;) Anh Hoàng đừng đùa. Công ty mình tiền nhiều đến mức đóng lại thành cục xây nhà còn được ấy, chứ đừng bảo hết vốn."
" ( ̄~ ̄) Hề hề, hoặc thế hoặc là công ty đang có phi vụ mua bán gì đó, giống phi vụ mua chi nhánh năm ngoái mọi người cũng chạy vạy kiểu này nè. Tóm lại là anh mày chưa xác định được cụ thể là chuyện gì, phải đi hóng hớt một phen may ra mới biết."
"Hẳn là phải hóng hớt mới biết. Có mà không hết hy vọng với mấy em lễ tân thì có, lạ gì tâm tư chàng thanh niên ế người yêu."
"Thằng này khá, mới thế mà đã đoán ngay được ý đồ sâu xa của anh mày. Nhưng anh vẫn phải cho mày một trận nhừ tử vì cái tội chêm thêm lời nói xấu vào cuối câu."
Miệng nói vậy nhưng Thiếu Hoàng chỉ vung tay đấm nhẹ Trọng Lâm một cái vào lưng, sau đó kéo đứa em họ ra ngoài hành lang hoàn thành nốt tiết mục động viên dang dở trước khi chạy biến đi mất: "Cố lên, anh tin cái dự án "Run" của mày rồi sẽ thành công không thua gì mấy trò "chém quả" kia. Làm nốt bản beta cho gọn gàng vào, có vướng mắc hay là khi nào đẩy trò chơi sang phòng Tester nhớ báo anh mày một câu. Cứ thấy anh mày không nói gì im ỉm đi là không được đâu đấy."
"... Vâng."
Méo miệng đáp lại, Trọng Lâm gãi đầu dõi theo ông anh họ rảo bước đi gặp các em nhân viên lễ tân xinh tươi, đợi cho cái bóng màu vàng biến mất khỏi tầm mắt mới chậm rãi quay người trở về phòng làm việc của bộ môn. Trên đường đi lẫn thời điểm tiến vào phòng đều không thấy Hưng đâu cả, chắc là đang bận rộn làm việc ở đâu đó. Mặc kệ, vừa bước tới góc làm việc cá nhân anh vừa rút điện thoại nhắn vội một tin ngắn gọn, tay còn lại thuần thục khởi động các ứng dụng làm việc trên cỗ máy vừa nâng cấp hệ điều hành xong.
Kế đến, thả điện thoại xuống Trọng Lâm lôi ra một cái giá đỡ ba chân từ gầm bàn, dựng nó ngay sát chỗ ngồi rồi đặt lên đó một cái bảng con đính chi chít bản thảo viết tay vẽ tay. Phía bên kia, anh với tay dựng lên một mặt phẳng được chế tác thủ công, biến bàn làm việc từ hình chữ nhật thành hình chữ L. Đặt lên mặt phẳng hai cái máy tính bảng kết nối trực tiếp với máy tính trước mặt nữa, vậy là khâu chuẩn bị coi như hoàn tất. Hiện ra trước mắt chúng ta bây giờ, chính là dự án được thành lập bởi chàng trai nổi danh hiền lành nhút nhát bậc nhất Ninja Entertainment, đồng thời đang được anh cùng với các cộng sự theo đuổi dở dang.
"Run".
Dịch ra tiếng Việt có nghĩa là "Chạy".
Một cái tên nghe rất chi là ngắn gọn chung chung, cho thấy rõ người đứng tên dự án không phải là một con người hoa mỹ và sau này trò chơi ra mắt kiểu gì cũng phải đổi sang một cái tên khác. Đi sâu vào nội dung thông qua mớ hình vẽ chữ nghĩa trên tấm bảng con, người ta dễ dàng nhận thấy phần bên trong nó cũng đơn giản như cái tên bên ngoài vậy. Là một trò chơi cỡ nhỏ lấy cảm hứng từ "Flappy Bird", "Run" của Trọng Lâm đưa người chơi đến với hành trình vượt chướng ngại vật không ngừng nghỉ trong môi trường 3D, thẳng đến khi nào người chơi thao tác sai lầm trò chơi mới kết thúc. Tất nhiên, để không mang danh hậu bản của "siêu phẩm" từng một thời gây náo loạn cộng đồng thì nhân vật chính đã được đổi thành con người thay cho con chim khuyết tật, đồng thời cuộc đua vượt chướng ngại vật diễn ra dưới mặt đất thay vì lơ lửng trên không trung.
Bất quá, nếu chỉ có vậy thôi thì kiểu gì "Run" cũng sẽ bị đánh giá là ăn theo "Flappy Bird" như bao sản phẩm tầm thường khác, dẫu cho trò chơi theo kế hoạch sẽ sở hữu một hệ thống quy đổi vật phẩm hỗ trợ, trang phục làm đẹp đồ sộ cho người chơi thỏa sức cày cuốc khám phá. Nhận thức được vấn đề này, nên ngay từ thời điểm đặt bút soạn thảo ý tưởng Trọng Lâm đã có ý định thiết kế hành trình vượt chướng ngại vật gồm nhiều lối rẽ thay vì một đường thẳng vô tận. Điều này đồng nghĩa với việc, bên cạnh thao tác nhân vật nhảy lên trượt xuống, đảo trái lách phải người chơi sẽ còn phải canh me rẽ ngoặt sang một phương hướng hoàn toàn mới nữa. Chỉ cần đánh ra phong cách bay nhảy tả xung hữu đột thì đố ai dám đem "Run" đánh đồng với hành trình xỉu lên xỉu xuống của con chim khuyết tật kia.
Chưa kể thiết kế hành trình như vậy còn giúp nâng độ khó trò chơi lên ngang ngửa đàn anh "Flappy Bird", vốn nổi tiếng là đã giúp không ít người dân cai nghiện trò chơi thành công trong quá khứ. Một khi đảm bảo được tính thử thách rồi thì cái khuyết điểm lối chơi đơn giản chóng chán sẽ bị che lấp, và "Run" sẽ dễ dàng giữ chân người chơi ở lại với mình lâu hơn. Có thể nói là một mũi tên bắn trúng hai con voi cũng không ngoa.
Bản thảo sơ bộ chính thức hoàn thành, theo lẽ thường Trọng Lâm có thể nộp lên trên và xin phê duyệt triển khai dự án như bao người khác được rồi đấy. Song với bản tính rụt rè vốn có, lo sợ ý tưởng không lọt mắt sếp lớn Dương Khoa nên thay vì làm như thế anh lại bỏ thêm thời gian rà soát bản thảo nhằm moi ra thiếu sót còn tồn tại. Không những thế, anh còn âm thầm xây dựng trước một phiên bản trò chơi sơ khai, nhằm nghiệm chứng xem "Run" liệu có đủ sức hấp dẫn hay không. Để rồi, vào một ngày không nắng không mưa Trọng Lâm chợt nhận ra trò chơi của mình chẳng tạo được một chút không khí căng thẳng gay cấn nào, so với "Flappy Bird" cuộc chơi vượt chướng ngại vật trên nền 3D chỉ như một chuyến dạo mát không hơn.
Điều khiển nhân vật chạy nhảy tả xung hữu đột, thoạt nhìn có vẻ ngầu đấy nhưng chỉ cần bấm đúng nút vào đúng thời điểm thì kiếm điểm số cao dễ như ăn bún riêu. Đưa trò chơi vào tay gosu luyện tập vài hôm là họ cho ra kỷ lục mới ngay.
Nhìn lại trò chơi đàn anh mà xem. Tuy con "chim xệ cánh" chỉ biết mỗi bay lên bay xuống thật, nhưng khi vượt chướng ngại vật người chơi "Flappy Bird" vẫn phải một mực chú ý tới cái đà rơi tự do thái quá của nó, nếu không muốn kết thúc cuộc chơi một cách tức tưởi. Yếu tố ấy chính là thứ tạo ra áp lực khiến cuộc chơi trở nên căng thẳng hơn hấp dẫn hơn, đồng thời cũng là thứ mà "Run" đang bị thiếu sót. Và chừng nào giá trị mới mẻ chưa thể tạo ra sự đột phá, giá trị xưa cũ lại không truyền tải được trọn vẹn thì chớ có vỗ ngực tự xưng là lấy cảm hứng này nọ. Nhiều lắm chỉ có thể coi dự án trò chơi của Trọng Lâm như một phiên bản sao chép lỗi mà thôi.