• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông Chung này có dáng người cao lớn, mày rậm mắt to, vừa nhìn đã biết là người hào sảng.

Tên ông ta là Chung Viễn Thanh, cực nổi tiếng trong giới chơi đồ cổ, là một nhà sưu tầm rất được kính trọng.

Nghe nói ông ta sưu tầm rất nhiều đồ, đủ để mở một bảo tàng cỡ nhỏ.

Triển lãm ngày hôm nay là do ông ta đứng ra tổ chức.

Người mà Khương Nhất Tuyết vừa phỏng vấn cũng là ông ta.

Thấy Chung Viễn Thanh tới, mấy chuyên gia đều đứng dậy, khách sáo chào hỏi ông ta.

Chung Viễn Thanh rất ôn hòa, ông ta khoát tay với đám người, ra hiệu cho họ ngồi xuống, nét mặt rất thản nhiên, không hề ra vẻ gì.

Tiếp đến, ông ta nói với Tô Dương: “Người anh em, chuyên gia đã xác định giá trị của bức tranh này. Hồi nãy tôi cũng đã quan sát mấy lần, cũng đồng ý với lời chuyên gia. Tôi khuyên cậu đừng nên hành động theo cảm tính, tốn nhiều tiền như thế để mua nó. Để tôi nói với cô bé Lâm đây một tiếng, chuyện này xem như xong...”

Tô Dương đang định lên tiếng, Lâm Hiểu Mạn lập tức nói với Chung Viễn Thanh: “Ông định làm gì? Đến lượt ông khua tay múa chân ở đây từ bao giờ thế? Đúng là không hiểu kiểu gì!”

Lâm Hiểu Mạn đã nắm chắc thắng lợi, chắc chắn hôm nay cô ta sẽ không bỏ qua cho Tô Dương.

Thấy Lâm Hiểu Mạn la lối, Chung Viễn Thanh lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ, cười lạnh, thản nhiên nói: “Cô nhóc, cô về hỏi ông nội cô xem ông ấy có dám nói với tôi như thế không?”

Nghe thấy Chung Viễn Thanh nói thế, Lâm Hiểu Mạn hơi chột dạ.

Tuy nhà họ Lâm không phải danh gia vọng tộc, nhưng cũng có chút tiếng tăm ở Châu Thành. Nhưng hình như đối phương không coi nhà họ Lâm ra gì.

Nhưng trước mặt bao người như thế, cô ta không thể dễ dàng chịu thua.

Cô ta vẫn cố tình giả vờ thản nhiên: “Ông nội tôi là ông nội tôi, còn tôi là tôi chứ!”

Thấy Lâm Hiểu Mạn như thế, Chung Viễn Thanh không khỏi thở dài, thầm nghĩ tại sao người nhà họ Lâm lại xấc xược như vậy!

Tô Dương chợt nói: “Chẳng phải chỉ là một trăm nghìn thôi ư? Giờ tôi sẽ chuyển, đưa số thẻ cho tôi!”

Tuy một trăm nghìn không nhiều, nhưng ít nhất cũng đủ để Lâm Hiểu Mạn mua hai cái túi xách tầm trung.

Cô ta đưa số thẻ cho Tô Dương, ít phút sau, điện thoại Lâm Hiểu Mạn có thông báo tin nhắn, đã nhận được một trăm nghìn.

Lâm Hiểu Mạn không ngờ Tô Dương có một trăm nghìn thật.

Tuy đã nhận tiền nhưng cô ta vẫn ăn nói rất cay nghiệt, cô ta bĩu môi: “Chẳng biết anh kiếm số tiền này từ con đàn bà đê tiện nào! Tranh của anh đây, cứ giữ đấy mà chờ nó lên giá”.

Cô ta nói rồi ném bức tranh cho Tô Dương.

Tô Dương nhận lấy bức tranh, hài lòng nhìn mấy lần.

Chung Viễn Thanh thấy thế, cảm thấy hơi khác thường. Ông ta đã gặp rất nhiều người trong giới chơi đồ cổ, nhưng chưa từng thấy ai như Tô Dương.

Rõ ràng anh đã trả giá cao để mua một món hàng rác rưởi, nhưng hình như anh vẫn rất vui mừng.

Chung Viễn Thanh không khỏi hỏi: “Chẳng lẽ bức tranh này còn có gì khác lạ ư?”

Tô Dương mỉm cười, đưa bức tranh cho Chung Viễn Thanh: “Ông Chung, ông xem này...”

Chung Viễn Thanh nhận lấy bức tranh, chậm rãi mở ra xem một lượt, vẫn không phát hiện manh mối gì.

Ông ta đành hỏi Tô Dương: “Người anh em, kiến thức của tôi hạn hẹp, không nhận ra bức tranh này có gì khác thường. Nếu cậu có cao kiến gì thì xin chỉ giáo. Nhưng nếu cậu chỉ dùng tiền để làm mình làm mẩy với cô nhóc nhà họ Lâm thì xem như tôi chưa nói gì”.

Tô Dương mỉm cười, chỉ vào chỗ đã được bồi thêm trên bức tranh: “Ông Chung nhìn ở đây xem...”

Chung Viễn Thanh nhìn kỹ, hình như hơi khác thường, nhưng ông ta vẫn không nhận ra rốt cuộc là khác ở đâu.

Thấy Chung Viễn Thanh vẫn không nhận ra, Tô Dương bèn quay sang nói với Khương Nhất Tuyết: “Lấy giúp tôi một cốc nước đến đây”.

Khi nước được mang đến, Tô Dương nhẹ nhàng thấm nước lên chỗ đã được bồi.

Một lúc sau, khi nước đã thấm hết, anh thận trọng bóc chỗ được bồi ra.

Khi anh bóc ra, không riêng gì chỗ được bồi, ngay cả bức tranh bên trên cũng bị bóc ra nốt.

Mọi người đều không hiểu tại sao Tô Dương lại làm thế.

Nhưng sau khi Tô Dương bóc hết, ai cũng thốt lên kinh ngạc.

Bên dưới bức tranh này còn một bức tranh khác.

“Tranh dưới tranh!”

Tuy Chung Viễn Thanh có kiến thức rộng rãi, nhưng khi thấy bức tranh này lộ ra, ông ta vẫn không khỏi kinh ngạc.

Tô Dương gật nhẹ đầu, còn chưa kịp nói gì, Chung Viễn Thanh đã bước đến gần, cầm bức tranh lên xem cho kỹ. Ông ta vừa nhìn vừa cảm khái: “Trong nét thô kệch chứa đựng sự tinh tế, giữa nét tinh tế vẫn còn vẻ thô sơ. Bút pháp rắn rỏi đầy sức sống, vận dụng cả hiệu ứng lem và khô mực. Nét viết tỉ mỉ, có chỗ trúc trắc, tuy tinh tế nhưng vẫn còn sự vụng về của trẻ con. Chồng nhiều lớp màu xanh đậm lên nhau, ở giữa lại có sắc đỏ nhạt, vừa diễm lệ vừa tao nhã. Đây chính là đặc điểm của tranh sơn thủy thời Minh...”

Ông ta nói rồi mặc kệ Tô Dương và đám đông đang vây xem, liếc nhìn lời đề tựa và

Vừa nhìn, Chung Viễn Thanh đã biến sắc.

Một lúc lâu sau ông ta mới nói: “Lạc khoản là Hành Sơn cư sĩ, Hành Sơn cư sĩ! Đây là 'Xuân Nguyên Sơn Thủy Đồ' của Hành Sơn cư sĩ...”

Thấy Chung Viễn Thanh kích động như thế, Khương Nhất Tuyết không khỏi hỏi: “Ông Chung, Hành Sơn cư sĩ là bậc thầy thư pháp nào thế?”

Chung Viễn Thanh không hề che giấu sự hưng phấn của mình, lập tức nói với Khương Nhất Tuyết: “Nếu nói Hành Sơn cư sĩ thì cô không biết, nhưng chắc chắn cô sẽ biết bốn tài tử của Giang Nam nhỉ? Hành Sơn cư sĩ chính là một trong bốn tài tử Ngô Trung, tên Văn Trưng Minh. Vì tổ tiên của ông ấy ở Hành Sơn nên ông ấy xưng hiệu là Hành Sơn cư sĩ”.

Khương Nhất Tuyết cũng biết Văn Trưng Minh - một trong bốn tài tử Giang Nam, người nổi danh cùng Đường Bá Hổ, dù sao ông ấy cũng thường xuyên xuất hiện trên phim điện ảnh và truyền hình.

Chung Viễn Thanh vô cùng kích động.

Phải biết rằng tuy Văn Trưng Minh am hiểu tranh sơn thủy nhất, nhưng cũng không có mấy bức được lưu truyền đến ngày nay.

Thế nên nó được rất nhiều nhà sưu tầm săn lùng.

Chung Viễn Thanh quan sát một lúc lâu rồi mới quay sang hỏi Tô Dương: “Người anh em, sao cậu phát hiện được bức tranh ẩn bên dưới thế?”

Tô Dương mỉm cười, trả lời: “Thật ra đơn giản lắm, khi đoàn chuyên gia mở bức tranh này ra, tôi đã thấy lớp giấy bồi ở trên hơi dày hơn các bức tranh khác một chút. Ban đầu tôi cứ tưởng là do cách bồi chưa thành thạo, nhưng sau đó tôi phát hiện, bức tranh này dùng giấy Nguyên Thư chứ không phải giấy Tuyên. Phải biết rằng giấy Nguyên Thư được miêu tả là không thấm nước, để lâu cũng không mục. Mà phần lớn tranh của thời Dân Quốc đều dùng giấy Tuyên...”

“Tôi đoán chủ nhân của bức tranh này sợ nếu dùng giấy Tuyên thì sẽ khiến mực thấm xuống bức tranh bên dưới. Dựa vào hai điều này, hoàn toàn có thể kết luận đây là một bức tranh chồng lên tranh. Nhưng không ngờ tác phẩm bên dưới lại là của Văn Trưng Minh...”

Tô Dương vừa dứt lời, Chung Viễn Thanh lập tức giơ ngón cái, khen: “Hậu sinh khả úy, đúng là hậu sinh khả úy! Tôi tự nhận không bằng!”

Ông ta nói rồi bảo Tô Dương: “Người anh em, cậu có nỡ từ bỏ thứ mà mình thích không? Chỉ cần cậu đồng ý, giá cả có thể thương lượng được!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK