Tô Dương quay lại thì thấy Tiểu Lục đang đứng cách bọn họ không xa cười nhìn mình.
Lần trước bạn trai cũ của Khương Nhất Tuyết là Sài Song thuê Tiểu Lục đánh Tô Dương, kết quả gã không dám động vào anh, còn đánh Sài Song một trận tơi tả.
Khi đó Tô Dương đã cảm thấy Tiểu Lục rất nhạy bén, tính tình không tệ.
Nhưng hôm nay trông gã hơi thê thảm, một bên mắt sưng đỏ, mặt mũi tím bầm, có vẻ là bị người ta đánh.
Tô Dương biết Tiểu Lục thường xuyên đánh nhau, mấy vết thương cỏn con này chẳng đáng là bao nên cũng không để ý, thuận miệng đáp:
“Ừ, cậu cũng tới đây đi!”
Tô Dương vốn chỉ định khách sáo một câu, nào ngờ Tiểu Lục lại tới ngồi thật. Gã nhặt một xiên thịt dê lên, ngoạm một miếng hết sạch.
Tô Dương trợn mắt nhìn Tiểu Lục, kinh ngạc hỏi:
“Làm gì đến mức đói thành như vậy?”
Tiểu Lục xấu hổ cười một cái, lại lấy thêm một xiên vừa ăn vừa nói:
“Cả ngày hôm nay em không ăn gì rồi, đói vật vã ra ấy…”
Tô Dương lại hỏi:
“Mặt cậu làm sao thế? Lại bị đánh rồi à?”
Tiểu Lục lại càng xấu hổi, nhỏ giọng lầm bầm một câu:
“Đại ca Cường đánh đấy!”
Tô Dương cảm thấy kỳ lạ. Tiểu Lục là người của đại ca Cường, sao đại ca Cường lại đánh gã?
Tô Dương lập tức gặng hỏi nguyên nhân. Bấy giờ Tiểu Lục mới ấp úng đáp:
“Thực ra cũng là vì lần trước Sài Song bảo em đi đánh anh, kết quả em lại đánh anh ta. Hôm nay có người mách lại chuyện này với đại ca Cường, anh ấy bảo em phản bội, đánh em một trận tơi bời, còn đuổi em đi. Đáng giận nhất là anh ấy còn cướp sạch năm mươi nghìn anh gửi cho em. Bây giờ trên người em chẳng có đồng nào dắt lưng, cũng không còn chỗ ăn ở…”
Nói rồi Tiểu Lục bỏ xiên thịt dê trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Tô Dương:
“Đúng rồi, lần này anh về phải cẩn thận đấy. Cái người tên Tưởng Tiến kia từng là giám đốc của Adore. Ông ta lại tăng giá rồi, bỏ ra hai trăm nghìn thuê đại ca Cường đánh gãy một chân của anh đấy!”
Tô Dương nhếch miệng cười khinh, thầm nghĩ người muốn đánh mình nhiều lắm, đại ca Cường của gã là cái thá gì?
Anh rót cho Tiểu Lục một cốc bia, hai người cùng uống cạn.
Uống xong, anh đang định khuyên gã vài câu.
Đột nhiên nghe thấy trong hẻm truyền ra tiếng động cơ xe máy gào thét.
Ba người đồng loạt quay đầu lại, trông thấy một nhóm người đi xe máy đang thẳng tiến trong con hẻm chật hẹp.
Tiểu Lục thấy vậy lập tức hốt hoảng bảo Tô Dương:
“Anh mau dẫn chị gái này chạy đi. Đại ca Cường tới rồi!”
Tô Dương vẫn chậm rãi ăn thịt dê, vừa ăn vừa nhìn đội xe hùng hậu kia.
Kẻ dẫn đầu là một gã đầu trọc, mặt mày dữ tợn, trên mặt có một vết sẹo.
Hắn chính là đại ca Cường mà Tiểu Lục vừa nói tới.
Đại ca Cường cũng nhìn thấy Tiểu Lục và Tô Dương.
Vẻ mặt của hắn lập tức trở nên tàn độc!
Đột nhiên hắn quay đầu xe, đạp mạnh chân ga lao thẳng tới chỗ Tô Dương. Tiếng động cơ xe thét gào.
Tiểu Lục và dì My đã bị doạ sợ hết hồn. Dì My hoảng hốt gọi Tô Dương:
“Tiểu Dương mau tránh ra…”
Thế nhưng anh lại không thèm nhúc nhích, vẫn ngồi tại chỗ ăn thịt uống bia.
Trông thấy xe máy sắp đâm vào người Tô Dương, đám người hóng hớt xung quanh đều sợ tới mức toát mồ hôi hột.
Chợt đại ca Cường phanh xe “kít” một cái. Chiếc xe dừng ngay trước mặt Tô Dương.
Khoảng cách từ bánh trước của chiếc xe tới người anh chỉ trong gang tấc.
Đại ca Cường xuống xe nhìn Tô Dương một cái rồi lại nhìn Tiểu Lục, lạnh giọng nói:
“Tao bảo mày là đồ phản bội, ăn cây táo rào cây súng đúng là chẳng sai tí nào. Vừa bị tao đuổi đi đã chạy tới chỗ thằng ranh này…”
Tiểu Lục cuống quýt giải thích:
“Không phải đâu đại ca, em chỉ trùng hợp gặp được anh Tô ở đây thôi…”
Có thể nhìn ra được anh Lục vẫn rất sợ đại ca Cường, lúc nói chuyện không chỉ cung kính đứng dậy, toàn thân còn run lẩy bẩy.
Đại ca Cường hừ lạnh một tiếng, bóp cằm Tiểu Lục mắng chửi:
“Mày biết không? Mày đúng là một thằng khốn nạn! Lúc trước ở trên đường, ai cũng bắt nạt mày. Ông đây thu nhận mày về, cho mày đi theo đến tận bây giờ. Thế mà mày lại phản bội tao!”
Đại ca Cường đã nghĩ Tiểu Lục phản bội mình thì Tiểu Lục có giải thích thế nào cũng vô dụng.
Dứt lời, hắn thả Tiểu Lục ra, nhưng lại tát gã một cái điếng người.
Cái tát này của đại ca Cường rất mạnh tay, máu mũi Tiểu Lục chảy ròng ròng.
Thế nhưng gã không dám đánh trả.
Tô Dương chợt đứng dậy, chậm rãi đi về phía đại ca Cường.
Khi anh sắp tới gần hắn, Tiểu Lục bỗng cản anh lại, năn nỉ hết lời:
“Anh cứ kệ đi, đây là chuyện của em với đại ca Cường. Anh đừng nhúng tay vào…”
Tô Dương sững sờ, không ngờ gã lại không cho mình quản chuyện này.
Đại ca Cường chỉ vào anh, nhếch miệng hừ lạnh:
“Ranh con không cần phải vội. Tao xử lý thằng phản bội này rồi sẽ đến lượt mày!”
Nói xong, hắn còn quay sang liếc nhìn dì My đầy dâm tà.
Loại côn đồ lăn lộn ngoài đường như đại ca Cường không có cơ hội tiếp xúc với gia tộc hàng đầu Châu Thành như nhà họ Tân, vậy nên hắn không biết dì My là ai.
Tiểu Lục quệt máu tươi trên mũi, trầm giọng nói:
“Đại ca Cường, anh luôn miệng nói em phản bội, nhưng em không biết tại sao em lại thành kẻ phản bội! Đúng, lúc đầu là anh thu nhận em, em thật lòng biết ơn! Nhưng bao nhiêu năm nay, em làm cho anh bao nhiêu chuyện rồi? Ba năm trước ở sòng bạc ngầm, anh gây gổ với người ta, em đã chắn cho anh ba đao! Năm năm trước anh phạm tội bị cảnh sát truy đuổi, em ngồi tù thay anh hai năm! Còn chuyện đánh người đòi nợ giúp anh, ngày nào em cũng làm. Em làm nhiều chuyện cho anh như vậy mà anh còn nói em phản bội, em nợ anh à?”
Lời nói của Tiểu Lục không chỉ không khiến đại ca Cường cảm thấy áy náy mà còn chọc giận hắn.
Hắn trợn trừng mắt lớn tiếng chửi Tiểu Lục:
“Con mẹ nó, mày mắc nợ ông đây đấy. Cả đời này mày đều nợ tao!”
Đại ca Cường vừa dứt lời, Tiểu Lục bỗng nắm lấy chai bia trên bàn. Hắn giật nảy mình, vội né sang một bên.
Nhưng Tiểu Lục không đánh hắn. Gã tự đập chai bia vào đầu mình.
“Choang” một tiếng.
Mảnh vụn của chai bia hoà cùng máu tươi chảy từ trên đầu gã xuống.
Tiểu Lục nhìn chằm chằm đại ca Cường, lạnh lùng nói:
“Em đã trả xong ơn huệ của anh! Từ nay về sau, chúng ta không ai nợ ai!”
Đại ca Cường hừ lạnh một tiếng, khinh bỉ nói:
“Cái gì? Không ai nợ ai? Một chai bia mà đòi thanh toán sòng phẳng, mày nghĩ dễ quá nhỉ…”
Dứt lời, hắn rút một con dao từ bên hông, lao tới đâm thẳng vào bụng Tiểu Lục.
Đại ca Cường bắt buộc phải xử lý Tiểu Lục để giết gà doạ khỉ. Nếu không sau khi Tiểu Lục phản bội hắn, đám đàn em cũng sẽ không coi hắn ra gì nữa, khó tránh khỏi sẽ bắt chước Tiểu Lục.
Đại ca Cường đánh úp bất ngờ, Tiểu Lục không thể tránh thoát. Tô Dương lại đứng cách gã quá xa, không kịp tiến lên hỗ trợ.
Lưỡi dao sắc nhọn chuẩn bị đâm vào người Tiểu Lục.
Gã tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Bỗng có tiếng “lạch cạch” vang lên, con dao bỗng rơi xuống đất.
Còn đại ca Cường kêu gào thảm thiết “Má ơi!”.
Bàn tay phải đang cầm dao của hắn bị một xiên thịt sắt đâm xuyên lòng bàn tay.
Người ném xiên chính là Tô Dương.
Đến cả cây kim châm nhỏ li ti anh cũng có thể ném trăm phát trăm trúng chứ đừng nói là xiên sắt to như vậy.
Ngay sau đó, Tô Dương đứng lên vừa nhai thịt dê nướng vừa tươi cười tới gần đại ca Cường, ung dung nói:
“Không phải mày muốn một cái chân của tao sao? Nào, bây giờ tao tặng cho mày đấy!”
Tay đứt ruột xót. Đại ca Cường đau toát mồ hôi, không ngừng rên rỉ.
Thấy Tô Dương tới gần, hắn thấy không ổn bèn vội vàng trốn ra sau lưng một thằng đàn em. Một thằng đàn em khác thì tiến lên, chuẩn bị ra tay với Tô Dương.
Đáng tiếc là thực lực của bọn họ quá kém. Tô Dương đấm đá vài cái đã đánh bại.
Mấy kẻ còn lại đều là lũ nhát gan gió chiều nào xoay chiều nấy, thấy tình hình không ổn không dám xông lên nữa.
Tiểu Lục lại vội vàng ngăn Tô Dương lại thuyết phục:
“Dù sao em cùng từng đi theo anh ta. Anh nể mặt em tha cho anh ta đi…”
Tô Dương vốn chưa từng coi loại người như đại ca Cường ra gì, nghe Tiểu Lục nói thế bèn thuận theo.
“Thằng trọc kia nghe thấy chưa? Tao nể mặt Tiểu Lục đấy, nếu không hôm nay tao đánh phế mày rồi! Còn không mau dẫn đám chó săn của mày cút đi?”
Tay của đại ca Cường bị xiên sắt đâm trúng, không thể lái xe được. Hắn ngồi lên xe của một thằng đàn em, đợi xe nổ máy mới dám quay lại mắng chửi Tô Dương:
“Thằng ăn mày thối, mày cứ chờ đấy. Chắc chắn ông đây sẽ chém chết mày!”
Tô Dương nghe thấy thế lập tức giơ tay lên. Đại ca Cường tưởng anh lại ném xiên, bị doạ sợ cuống quýt ôm đầu nép vào lưng đàn em, liên tục giục đàn em mau lái xe rời đi.