• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời Tô Dương nói làm Khương Nhất Tuyết cũng được mở rộng tầm mắt. Cô ta thậm chí còn chưa từng nghe qua những cách ăn kiểu Pháp mà anh vừa nói.

Cô ta hơi tò mò nhìn Tô Dương, một người đàn ông trông lôi thôi lếch thếch làm sao có thể hiểu về đồ ăn Pháp, biết nhiều món ăn ngon như vậy chứ?

Chẳng lẽ mình đã đánh giá thấp anh ta?

"Anh từng làm đầu bếp à?"

Khương Nhất Tuyết tò mò hỏi một câu.

Tô Dương không hề nghĩ ngợi đã gật đầu.

"Đúng, tôi là đầu bếp...”

Anh nói xong lại quay đầu nhìn Lâm Khả Hy, bổ sung thêm một câu:

"Nhưng tôi chỉ làm cho Khả Hy nhà chúng tôi ăn thôi!"

Lâm Khả Hy đã quen với miệng lưỡi trơn tru của Tô Dương, cô dở khóc dở cười liếc nhìn anh, khẽ nói một câu:

"Anh lại nói linh tinh rồi!"

Khương Nhất Tuyết biết rõ về Lâm Khả Hy. Nếu đổi thành người đàn ông khác miệng lưỡi giảo hoạt với cô như vậy, chắc chắn cô sẽ chán ghét. Nhưng nhìn cách cô đối xử với Tô Dương, chẳng những không phản cảm ngược lại có vẻ như đã quá quen rồi.

Khương Nhất Tuyết thầm quyết định, không được, mình tuyệt đối không thể để Lâm Khả Hy yêu Tô Dương được.

Cô ta cảm thấy Tô Dương lôi thôi lếch thếch như vậy không xứng với Lâm Khả Hy.

Bọn họ đang nói chuyện, đột nhiên nghe thấy giọng một người đàn ông từ cách đó không xa truyền đến:

"Khương Nhất Tuyết...”

Bọn họ quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn mặc vest và đi giày da dẫn theo một cô gái trang điểm đậm, ăn mặc hở hang đang đi về phía ba người.

Khương Nhất Tuyết vừa nhìn thấy người đàn ông này thì mặt đã biến sắc, dường như rất khó chịu.

Người đàn ông này tên là Sài Song, là bạn trai cũ của Khương Nhất Tuyết. Anh ta đẹp trai, gia đình khá giả. Nhưng hai người yêu nhau hơn một tháng, Sài Song lại dan díu người phụ nữ khác, vì vậy cô ta đã tức giận chia tay.

Sài Song cũng nhận ra Lâm Khả Hy. Anh ta chào cô rồi nói với Khương Nhất Tuyết:

"Khương Nhất Tuyết, người ta đều nói một ngày vợ chồng tình nghĩa trăm năm. Tốt xấu gì chúng ta cũng sống với nhau hơn một tháng, sao em tôi anh lại chẳng nói tiếng nào vậy?"

Khương Nhất Tuyết lập tức trừng mắt nhìn Sài Song, tức giận nói:

"Anh có biết xấu hổ không? Ai vợ chồng với anh chứ? Anh lập tức cút đi cho tôi...”

Sài Song sa sầm mặt. Anh ta còn chưa nói gì, cô gái được anh ta ôm trong lòng đột nhiên nói:

"Chồng ơi, cô ta là bạn gái cũ của anh à? Là bà già mà anh từng nói với em sao?"

Bà già?

Khương Nhất Tuyết vừa nghe đã rất tức giận. Cô ta mới hai mươi bốn tuổi, vậy mà bị nói thành bà già.

Chẳng qua cô gái này nhỏ hơn, mới mười chín, Khương Nhất Tuyết lớn tuổi hơn cô ta thật.

Sài Song lập tức nhéo một cái trên mặt cô gái này, ngả ngớn nói:

"Đúng, đúng vậy! Chính là cô ta. Em nói xem, sao cô ta có thể sánh với em được chứ? Cô ta là một phóng viên, cả ngày phơi nắng phơi gió. Em nhìn em xem, da non thịt mềm thế này mới đáng yêu biết bao...”

Khương Nhất Tuyết bị lời Sài Song nói làm cho buồn nôn, không khỏi nổi giận. Cô ta vừa muốn nói, anh ta đã nói trước:

"Khương Nhất Tuyết, nếu em ngoan ngoãn nhận sai với anh, anh cũng sẽ tha thứ cho em, để em làm bà vợ nhỏ thứ hai của anh. Em thấy sao?"

"Cút! Anh không cút, tôi sẽ gọi bảo vệ...”

Khương Nhất Tuyết tức muốn chết rồi.

Mà Sài Song lại cười ha ha:

"Gọi bảo vệ à? Em đùa gì vậy? Nhà hàng này là do cậu tôi mở đấy! Bọn họ sẽ đuổi tôi đi sao? Em điên rồi sao? Khương Nhất Tuyết, em xem em rời khỏi tôi thậm chí không kiếm nổi một người bạn trai...”

Khương Nhất Tuyết thật sự tức muốn ngất. Cô ta không nghĩ nhiều, chỉ tay về phía Tô Dương đối diện, oán hận nói:

"Ai nói tôi không có bạn trai? Anh ấy còn đang ngồi đây này!"

Lúc này Sài Song mới quay sang nhìn Tô Dương. Anh ăn mặc thật sự quá giản dị. Anh ta không tin hỏi:

"Anh là bạn trai của cô ta?"

Tô Dương lập tức lắc đầu:

"Không phải!"

Tô Dương vừa nói xong, Khương Nhất Tuyết đã tái mặt.

Cô ta vốn định lấy Tô Dương làm bia đỡ, tránh bị Sài Song sỉ nhục.

Nhưng cô ta không ngờ anh lại không thừa nhận.

Ngay cả Lâm Khả Hy cũng sốt ruột liếc nhìn Tô Dương. Khương Nhất Tuyết là bạn cô, cô cũng không muốn cô ta bị mất mặt trước mặt bạn trai cũ!

Sài Song cười ha ha:

"Khương Nhất Tuyết em nhìn lại mình đi, gã đàn ông giống như ăn xin này cũng không muốn làm bạn trai em đấy...”

Anh ta còn chưa nói xong đã nghe Tô Dương chợt nói một câu:

"Tôi không phải là bạn trai của cô ấy, tôi là chồng cô ấy!"

Anh vừa nói xong, mấy người đều choáng váng.

Sài Song càng không thể tin nổi nhìn Tô Dương, nói:

"Trông bộ dạng này của anh còn đòi làm bạn trai cô ta? Lẽ nào anh đi ăn xin để nuôi sống cô ta?"

Khương Nhất Tuyết thích sĩ diện, Tô Dương ăn mặc thật sự quá giản dị, cô ta muốn lấy lại thể diện nên nói dối:

"Chồng tôi làm nghệ thuật, anh ấy là nghệ sĩ đàn violin nên cố ý mặc như vậy..."

Nếu nói chơi rock thì Sài Song có thể còn tin, chứ nói là nghệ sĩ đàn violin thì chắc chắn anh ta không tin. Có nghệ sĩ đàn violin nào lại ăn mặc lôi thôi như vậy?

Sài Song nhìn Tô Dương, xem thường hừ lạnh một tiếng:

"Nếu anh ta là nghệ sĩ đàn violin thì tôi chính là Pavarotti...”

Cô gái trang điểm đậm bên cạnh lập tức nói thêm một câu:

"Thật hay giả, biểu diễn một bài chẳng phải sẽ biết sao?"

Vừa nghe đối phương bảo Tô Dương diễn tấu, Khương Nhất Tuyết lập tức căng thẳng nói:

"Không được, anh ấy không mang theo đàn!"

"Tôi có!"

Sài Song vẫy tay, một nhân viên phục vụ lập tức đi tới. Anh ta nói:

"Cậu đi lấy đàn violin cấp cao nhất của ban nhạc tới đây, cứ nói là tôi cần dùng một lát!"

Nhà hàng này có ban nhạc, chỉ là bây giờ còn chưa đến giờ biểu diễn.

Khương Nhất Tuyết không ngờ Sài Song lại mượn đàn violin tới. Xem ra hôm nay anh ta đã quyết tâm làm mình phải mất mặt xấu hổ rồi. Cô ta nhất thời khó chịu, nói ngay:

"Dựa vào đâu mà anh ấy phải diễn tấu cho các người nghe? Vé cho chồng tôi độc tấu là hơn mười nghìn đấy...”

Sài Song cười ha hả nói:

"Chẳng phải chỉ là tiền thôi sao? Nếu anh ta thật sự là nghệ sĩ đàn violin, tôi sẽ cho anh ta một trăm nghìn. Nhưng nếu không phải, có lẽ Khương Nhất Tuyết em phải cẩn thận với danh tiếng của mình đấy. Đâu phải em không biết thủ đoạn của tôi!"

Khương Nhất Tuyết biết rõ sự bỉ ổi của Sài Song. Tô Dương không diễn tấu được thì ngày mai tất cả thanh niên ở Châu Thành đều sẽ biết chuyện này. Đồng thời Sài Song chắc chắn sẽ thêm mắm dặm muối sỉ nhục mình.

Khương Nhất Tuyết nghĩ tới đây lại vô cùng hối hận. Sao mình phải nói dối như vậy chứ?

Trong lúc bọn họ nói chuyện, cây đàn violin đã được mang tới, đưa luôn cho Tô Dương. Sài Song chỉ vào trên sân khấu nói:

"Đi đi, nghệ sĩ đàn violin, tôi rất muốn xem anh diễn tấu thế nào!"

Tô Dương do dự liếc nhìn Khương Nhất Tuyết. Mà sắc mặt cô ta đã như tro tàn, không hề nhìn anh. Cô ta biết hôm nay mình chắc chắn bị mất mặt rồi.

Khương Nhất Tuyết vốn định thừa nhận mình vừa nói dối nhưng vừa quay đầu đã thấy Tô Dương cầm đàn violin thật sự bước lên sân khấu. Cô ta nhìn dáng vẻ chột dạ của anh là biết lúc này mình tiêu rồi, mất hết thể diện rồi.

Tô Dương vừa lên trên sân khấu, tay phải cầm đàn, tay trái cầm cây vĩ kéo, dùng cằm kẹp lấy đàn violin.

Động tác của anh vụng về làm đám người phía dưới cười ầm lên. Một cô bé còn hô lên một câu:

"Chú ơi, chú cầm đàn ngược rồi, phải là tay trái cầm đàn cơ...”

Lời cô bé nói lại chọc cho đám người cười vang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK