Tô Dương nói rồi chỉ vào Lâm Hiểu Mạn, lạnh lùng nói:
“Tuy cô ta đã trang điểm, nhưng vẫn không che giấu được sự biến đổi trên mặt cô ta. Lông mày mảnh nhạt, chóp mũi nhọn và nhiều nếp nhăn, nhân trung lệch, môi vừa khô vừa tái. Đây là biến đổi đặc thù trên cơ thể phụ nữ sau khi phá thai. Hơn nữa bây giờ cô ta vẫn chưa hồi phục, một là do cô ta vừa phá thai gần đây, hai là cô ta đã phá thai quá nhiều lần, nên cơ thể không hồi phục nổi nữa…”
Nghe thấy thế, An Như Phong không khỏi hít hà.
Sắc mặt của Lâm Hiểu Mạn đang đứng bên cạnh trắng bệch, môi cũng run rẩy. Khó khăn lắm cô ta mới tìm được một người bạn trai như ý, cô ta rất sợ sẽ mất anh ta!
Tô Dương nói tiếp:
“Ngoài ra huyệt Tứ Bạch của cô ta trũng xuống, huyệt Tình Minh xỉn màu, hơn nữa còn sưng phù lên. Những dấu hiệu này cho thấy cô ta đã phá thai không chỉ một hai lần. Bằng không, huyệt vị không thể biến đổi nhiều đến thế! Lâm Hiểu Mạn, tôi nói đúng không!”
An Như Phong đâu hiểu y thuật. Nghe thấy Tô Dương phân tích rành mạch như thế, anh ta đã tin bảy tám phần. Anh ta nhìn Lâm Hiểu Mạn, hỏi với vẻ nén giận:
“Lâm Hiểu Mạn, những gì mà anh ta nói đều là thật đấy à?”
“Không phải đâu, anh ta nói láo, anh ta cố tình…”
Cô ta chưa dứt lời thì đã bị Tô Dương cắt ngang:
“Tôi nói láo á? Vậy để dễ xử lý, chúng ta đến bệnh viện chuyên khoa để kiểm tra đi. Cô dám không hả?”
Lâm Hiểu Mạn cứng họng, còn An Như Phong thì gần như đã tin lời Tô Dương nói, nhưng anh ta vẫn hỏi:
“Nếu kết quả kiểm tra cho thấy anh nói láo thì sao?”
Tô Dương trả lời ngay:
“Nếu tôi nhìn nhầm, tôi sẽ móc mắt ra tặng cho hai người! Nhưng nếu tôi nói đúng, Lâm Hiểu Mạn phải quỳ xuống, dập đầu xin lỗi Khả Hy! Anh hỏi xem cô ta có dám không?”
Sau khi Tô Dương dứt lời, An Như Phong lập tức quay sang hỏi Lâm Hiểu Mạn:
“Có đến bệnh viện không?”
“Như Phong, anh đừng nghe anh ta, anh phải tin tưởng em chứ!”
Lâm Hiểu Mạn không dám đi. Hơn bốn tháng trước khi quen An Như Phong, đúng là cô ta đã phá thai một lần. Bây giờ đừng nói là bệnh viện chuyên khoa, ngay cả bệnh viện bình thường cũng có thể kiểm tra ra điều đó.
“Tôi hỏi cô có đi không?”
Giọng An Như Phong cao hẳn lên, gần như quát.
Lâm Hiểu Mạn không nói gì.
Sự im lặng nói lên tất cả!
Thấy Lâm Hiểu Mạn im lặng, sắc mặt An Như Phong tái mét. Anh ta hừ lạnh, hất tay cô ta ra rồi bỏ đi luôn.
An Như Phong có thể bỏ qua chuyện Lâm Hiểu Mạn từng có bạn trai, nhưng anh ta không thể chấp nhận lối sống thối nát của cô ta, càng không chịu được việc Lâm Hiểu Mạn nói dối rằng cô ta chưa bao giờ qua lại với người đàn ông khác.
Thấy An Như Phong tức giận rời đi, Lâm Hiểu Mạn vội đuổi theo. Cô ta muốn dỗ dành An Như Phong, nhưng sao có thể chứ?
Nhà hàng rộng rãi lập tức lặng ngắt như tờ.
Ông cụ Lâm siết nắm tay, sắc mặt trắng bệch. Nhưng ông ta cũng không trách Lâm Hiểu Mạn mà lại căm hận Tô Dương hơn, chính anh đã khiến nhà họ Lâm mất hết thể diện trước mặt bao người.
Nhưng ông ta cũng không thể làm gì khác, dù sao ai cũng hiểu đúng là Lâm Hiểu Mạn đã làm những chuyện này, chứ Tô Dương có nói bừa đâu.
Người xảo quyệt như Lâm Húc Đông lập tức nhận ra sự khó xử của ông nội lúc này. Anh ta nói ngay:
“Ông nội, ông cứ kệ chuyện của em gái, để nó tự giải thích với cậu An kia. Nhưng chúng ta phải xử lý chuyện của công ty Hoàn Á…”
Ông cụ Lâm không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu.
Thấy ông nội đồng ý, Lâm Húc Đông lập tức đắc ý nói:
“Lâm Khả Hy, anh nghe nói người khác đã lấy được quyền đại lý của công ty Adore. Vì cô không giành được quyền đại lý của Adore nên hãy bán công ty Hoàn Á đi như những gì đã bàn trước đó. Giờ giá đất đang cao, chắc sẽ bán được tòa nhà và miếng đất đó với giá tốt. Anh đã tìm được người mua rồi, đó là bạn thân của anh, không có vấn đề gì về tài chính đâu…”
Người bạn mà Lâm Húc Đông nhắc đến chính là cò đất mà anh ta tìm. Dù sao bây giờ ông cụ Lâm cũng tin tưởng anh ta nhất, nhân cơ hội này, anh ta muốn biến sản nghiệp nhà họ Lâm thành của riêng. Đến khi ông cụ chết rồi, cũng không còn ai tranh giành tài sản với anh ta nữa.
Lâm Khả Hy không hề nghĩ ngợi, lập tức từ chối ngay:
“Không thể bán Hoàn Á được…”
Cô còn chưa nói hết, người nhà họ Lâm đã nhốn nháo cả lên. Đám đông ngắt lời cô, thi nhau nói:
“Tại sao không thể bán? Năm nào cũng lỗ, giữ doanh nghiệp kiểu đó lại làm gì?”
“Ông cụ đồng ý rồi, cô lấy tư cách gì để nói là không thể bán chứ? Có phải cô định chiếm đoạt Hoàn Á không? Đó là sản nghiệp của nhà họ Lâm, chứ không phải công ty của mình cô đâu nhé!”
“Đúng thế, nếu hồi trước bố cô không vô dụng, không biết kinh doanh, sao Hoàn Á có thể rơi vào tình trạng như bây giờ? Nếu người khác quản lý Hoàn Á, nhà họ Lâm chúng ta đã trở thành gia tộc đứng đầu Châu Thành từ lâu…”
Đám người thi nhau chỉ trích Lâm Khả Hy, Lâm Khả Hy cũng cuống cả lên, cô cao giọng nói lớn:
“Sếp Triệu của Adore đã đồng ý cho Hoàn Á chúng ta làm đại lý rồi!”
Lời Lâm Khả Hy nói khiến đám đông im bặt, ai cũng kinh ngạc nhìn cô.
Lâm Húc Đông hỏi ngay:
“Cô nói sếp Triệu nào cơ? Triệu Tử Lan á?”
Lâm Húc Đông vừa dứt lời, có mấy người đều không nhịn được mà mỉm cười. Đương nhiên đó chỉ là cười nhạo.
Lâm Húc Đông mỉa mai:
“Lâm Khả Hy, cô có thể bịa ra câu chuyện nào đáng tin hơn không? Triệu Tử Lan là ai thế? Đó là tổng giám đốc và cổ đông của Adore, là nữ ma vương của giới mỹ phẩm trong nước. Đừng nói là cô, ngay cả một số lãnh đạo cũng phải chờ chị ta rảnh thì mới được gặp. Chị ta sẽ gặp cô? Còn chính miệng đồng ý cho cô làm đại lý á? Cô lừa trẻ con à!”
Mối nghi ngờ của Lâm Húc Đông cũng có lý. Triệu Tử Lan rất nổi tiếng, đã một mình sáng lập công ty trị giá mấy chục tỷ như Adore, người đứng đầu các gia tộc lớn ở Châu Thành đều phải nể mặt chị ta mấy phần.
Ai có thể tin chị ta lại nói chuyện với tổng giám đốc của công ty nhỏ như Lâm Khả Hy, còn đồng ý giao quyền đại lý cho cô chứ.
Lâm Khả Hy nhất thời nghẹn họng, không biết nên giải thích thế nào. Dù sao bây giờ họ vẫn chưa ký hợp đồng, có nói thì người nhà họ Lâm cũng không tin.
Thấy Lâm Khả Hy im lặng, Lâm Húc Đông càng khẳng định rằng cô đang nói dối. Anh ta cười nhạt, nói với Lâm Khả Hy:
“Nếu sếp Triệu đã đồng ý với cô thì cô gọi cho chị ta đi. Bật loa ngoài lên, để chúng tôi cũng được nghe giọng sếp Triệu!”
Thật ra Lâm Khả Hy cũng hơi thấp thỏm. Dù sao chỉ riêng việc chưa ký hợp đồng đã đủ để dẫn đến biến số rồi. Nhưng trừ gọi cho Triệu Tử Lan ra, cô cũng không còn cách nào khác.
Cô lấy điện thoại ra, bấm số Triệu Tử Lan. Chỉ sau mấy tiếng chuông, đối phương đã cúp máy.
Lâm Húc Đông cười lạnh, mỉa mai:
“Sao sếp Triệu không nghe thế? Hay chị ta tưởng sếp Lâm của chúng ta là nhân viên bán bảo hiểm?”
Lâm Húc Đông vừa dứt lời, người nhà họ Lâm lập tức cười váng lên.