Thấy người vợ kia không biết tốt xấu, Tô Dương rất tức giận. Anh hừ lạnh nói:
“Được thôi, ông đây không thèm chữa nữa…”
Nói xong anh quay lưng đi xuống tầng.
Hoắc Anh Lợi và bác sĩ người nước ngoài cũng ngơ ngác. Lần đầu tiên họ gặp chứng bệnh này, vốn định chuẩn bị kiểm tra một lượt rồi mới quyết định phương pháp chữa trị.
Nhưng hiện giờ không còn kịp nữa rồi.
Hoắc Anh Lợi vội vàng nói với trợ thủ bên cạnh:
“Mau tiêm bắp Thymosin…”
Trợ thủ làm việc rất nhanh nhẹn, thoắt cái đã tiêm xong.
Nhưng tình trạng của bệnh nhân chẳng hề chuyển biến tốt đẹp, ngược lại còn co giật nghiêm trọng hơn, miệng sùi bọt mép lẫn cả máu tươi.
Người đàn ông đeo kính thấy bố mình không ổn, cuống quýt quay lại hỏi Hoắc Anh Lợi và người nước ngoài:
“Bây giờ phải làm gì? Rốt cuộc các người có cách chữa không?”
Hoắc Anh Lợi tỏ vẻ hổ thẹn, ấp úng nói:
“Hiện giờ vẫn chưa tìm được biện pháp. Chúng tôi cần phải kiểm tra trước, tìm được nguyên nhân gây bệnh mới xác định được phương án chữa trị!”
Câu nói này khiến sắc mặt người đeo kính tái xanh, mắng chửi một câu:
“Một lũ vô dụng!”
Hoắc Anh Lợi cũng rất sầu não.
Bỗng anh ta nhìn thấy cây châm Tô Dương đâm vào huyệt vị của người bệnh, lập tức lên tiếng:
“Chắc chắn có liên quan đến châm của tên lừa đảo vừa nãy! Mau rút nó ra, bệnh nhân sẽ không nôn ra máu nữa…”
Người đeo kính cuống cuồng chạy tới định rút châm ra, lại nghe thấy một giọng nói già nua vang lên:
“Đừng động vào, tuyệt đối không thể động vào!”
Người nói chính là cụ Lưu.
Vừa rồi ông ấy đã chứng kiến mọi chuyện xảy ra nhưng lại không hề lên tiếng.
Người đeo kính không biết cụ Lưu là ai, nghi hoặc hỏi:
“Tại sao?”
Cụ Lưu lập tức giải thích:
“Châm cứu vào huyệt vị này là để phòng ngừa bệnh nhân cắt lưỡi khi co giật. Một khi rút ra, bệnh nhân đang co giật nghiêm trọng như vậy, chắc chắn sẽ cắn đứt đầu lưỡi…”
Nghe thấy cụ Lưu nói thế, người đeo kính mới kịp phản ứng lại.
Không sai, vừa rồi lúc bố ông ta co giật, miệng cũng không ngừng run rẩy. Thế nhưng hiện giờ tuy cơ thể vẫn co giật, miệng lại không động đậy.
Ông ta vội vàng nói với cụ Lưu:
“Xin bác cứu giúp bố cháu! Hết bao nhiêu tiền cháu cũng trả…”
Cụ Lưu cười khổ một tiếng, chậm rãi lắc đầu:
“Vô cùng xin lỗi cậu, năng lực của tôi không chữa được bệnh của bố cậu đâu. Nhưng có một người có thể cứu được…”
Người kia vội hỏi:
“Bác đang nói tới ai vậy?”
Cụ Lưu nhìn vợ ông ta một cái, từ tốn nói:
“Chính là người vừa bị các cậu mắng đuổi đi!”
“Hả? Cậu ta sao?”
Vợ của người đàn ông đeo kính kinh ngạc há hốc mồm. Hai người đưa mắt nhìn nhau, không ngờ người cụ Lưu nói tới lại chính là Tô Dương. Nhất là trên mặt người vợ vẫn chưa hết nghi ngờ.
Người đeo kính nói với vợ mình:
“Mau đi theo anh mời vị bác sĩ kia lên đây!”
Bà ta lập tức lắc đầu từ chối:
“Bỏ đi, đi làm gì. Trông bộ dạng của cậu ta sao có thể chữa bệnh được…”
Người đeo kính lại một mực tin tưởng lời nói của cụ Lưu, thấy vợ mình không chịu liền trừng mắt quát:
“Không đi thì cút khỏi đây cho tôi!”
Mặt người vợ lập tức ỉu xìu, tuy còn bực bội nhưng vẫn đi theo chồng chuẩn bị xuống lầu.
Hoắc Anh Lợi vội giơ tay cản hai người lại:
“Đừng đi, hai người phải tin tôi. Cậu ta thật sự là kẻ lừa đảo!”
Người đeo kính hất tay anh ta ra, lạnh lùng nói:
“Cút ra! Nếu bố tôi xảy ra chuyện bất trắc, tôi sẽ tính sổ với cậu đầu tiên!”
Người đeo kính cho rằng Hoắc Anh Lợi cố tình lừa dối mình, nếu không Tô Dương đã chữa trị cho bố ông ta từ lâu rồi.
Ở dưới tầng.
Tô Dương đang kể lại mọi chuyện cho dì My nghe, chưa kể xong đã thấy hai vợ chồng nhà kia hớt hải chạy tới.
Người đeo kính đến trước mặt anh, xấu hổ cười nói:
“Chàng trai trẻ, phiền cậu đi lên khám cho bố tôi với. Hiện giờ tình trạng của ông ấy không tốt lắm…”
Tô Dương không thèm nghĩ đã lắc đầu nguầy nguậy:
“Không đi! Tôi là kẻ lừa đảo, làm gì biết khám bệnh!”
Người đeo kính biết anh vẫn còn đang tức giận, bèn quay sang nói với vợ:
“Mau xin lỗi bác sĩ đi!”
Mặc dù bà ta không muốn nhưng lại không dám làm trái lời chồng mình, cuối cùng lạnh nhạt nói:
“Xin lỗi, thái độ vừa nãy của tôi không tốt. Cậu yên tâm, chỉ cần có thể chữa khỏi cho ông cụ, nhất định chúng tôi sẽ trả thù lao hậu hĩnh…”
Bà ta nói thái độ vừa nãy không tốt, nhưng thực ra thái độ hiện tại của bà cũng chẳng khác gì, hơn nữa còn dùng tiền dụ dỗ Tô Dương.
Anh cười lạnh một tiếng, đáp lại:
“Không cần, tôi sống nghèo quen rồi, không có bản lĩnh kiếm tiền từ nhà các người đâu!”
Người đeo kính thấy vợ mình vẫn sưng xỉa mặt mày, không khỏi tức giận quát tháo:
“Cô đang xin lỗi hay là ra oai? Tôi nói cho cô biết, nếu hôm nay cô không thuyết phục được vị thần y này tha thứ thì ngày mai lập tức cút ra khỏi nhà họ Phan cho tôi!”
Đây là lần đầu tiên bà vợ thấy chồng mình nổi giận như vậy. Bà ta biết chồng mình không phải loại người chỉ biết nói suông, ngơ ngác trợn tròn mắt. Bị đuổi khỏi nhà họ Phan tức là bà ta sẽ mất hết.
Bà ta nhìn sang Tô Dương, vội vàng năn nỉ:
“Bác sĩ, tôi cầu xin cậu mau cứu bố tôi với. Vừa rồi là tôi không đúng, xin cậu rộng lượng đừng chấp nhặt với tôi…”
Bà ta vừa nói vừa quỳ rạp xuống.
Tô Dương vốn không phải loại người được nước lấn tới, thấy bà ta định quỳ bèn cản lại:
“Được rồi, không phải quỳ nữa. Bà mau đứng dậy đi, tôi đi với hai người….”
Anh đỡ người vợ đứng dậy rồi đi theo bọn họ lên tầng lần nữa.
Bệnh nhân vẫn đang co giật trên giường bệnh. Còn Hoắc Anh Lợi và bác sĩ người nước ngoài đang cầm các dụng cụ đơn giản làm kiểm tra.
Thấy Tô Dương đi lên, bác sĩ người nước ngoài lập tức lườm anh đầy thù địch. Anh lớn tiếng mắng:
“Cút ra, hôm nay ông đây sẽ cho chúng mày mở rộng tầm mắt, nhìn xem Đông y chữa bệnh như thế nào!”
Dứt lời, anh giơ ngón giữa với bác sĩ người nước ngoài.
Anh mở hộp kim châm, bảo người ta đốt lửa hơ kim châm.
Sau đó, anh kẹp châm bằng kẽ ngón tay.
Theo lý mà nói, kim châm vừa mỏng vừa trơn, kẽ ngón tay vốn không thể kẹp chặt được. Nhưng trong tay của Tô Dương, kim châm lại như có sức sống. Anh chỉ nhẹ nhàng lắc tay một cái, kim châm lập tức bay vào các kẽ ngón tay, dính chặt vào đó.
Anh nhắm chuẩn huyệt vị, sáu cây châm đâm vào sáu huyệt vị khác nhau trên người ông cụ.
Tô Dương chỉ duỗi một ngón tay, kim châm liền di chuyển trong huyệt vị, lúc lên lúc xuống tựa như phím đàn.
Cụ Lưu ở bên cạnh đã ngây ngốc, buột miệng thốt lên:
“Châm pháp Tam Càn, chính là châm pháp Tam Càn! Tôi cứ tưởng châm pháp này đã thất truyền từ lâu, nào ngờ cậu Tô không chỉ biết nó mà còn sử dụng thuần thục như vậy…”
Tô Dương khẽ mỉm cười nhìn ông ấy rồi phất tay, kim chân đều bay ra khỏi người bệnh nhân, nằm gọn trong tay anh. Còn bệnh nhân đang co giật không ngừng cũng dần hồi phục bình thường.