• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người thấy người đàn ông trung niên kia làm động tác mời với một ông cụ ngồi ở phía dưới.

“Vậy phải phiền cụ Lưu giám định một chút…”

Cụ Lưu này đã ngoài bảy mươi tuổi, tuy tóc bạc nhưng mặt vẫn hồng hào, khí sắc rất tốt. Ông ấy là người phụ trách Hiệp hội thuốc Đông y toàn quốc, cũng là Hội trưởng Hiệp hội Đông y Châu Thành, nắm giữ quyền lực khổng lồ trong giới Đông y.

Cụ Lưu chậm rãi bước lên bục, nhưng lại nhìn Tô Dương chứ không nhìn Linh Chi.

“Chàng trai trẻ, cậu cũng là thầy thuốc à?”

Ông ấy rất có khí chất của người học y, dù ở trước mặt vô số đại gia quyền quý vẫn không kiêu ngạo cũng không tự ti mà độc lập hiên ngang.

Tô Dương rất khâm phục người như vậy, lập tức lễ phép gật đầu, khiêm tốn nói:

“Tôi từng được học nhưng không hiểu sâu. Trước mặt cụ Lưu tôi chỉ dám xưng là thầy thuốc tập sự thôi…”

Bình thường Tô Dương ngang tàng cợt nhả, nhưng khi gặp những bậc gạo cội trong ngành y học như cụ Lưu vẫn cư xử rất lễ phép.

Chu Đức Toàn thấy cụ Lưu không thèm nhìn Linh Chỉ mà chỉ trò chuyện với Tô Dương, không khỏi bất mãn thúc giục:

“Cụ Lưu, cụ mau xem cây Linh Chi này đi…”

Cụ Lưu chẳng thèm nhìn lấy ông ta, chỉ quay lại nhìn mọi người dưới bục, ung dung nói:

“Thưa các vị, nói ra thật xấu hổ. Từ năm tám tuổi tôi đã theo chân ông nội học y, tính đến nay đã gần bảy mươi năm theo nghề rồi. Tôi tự thấy mình cũng coi như có kiến thức rộng rãi, về mặt lý thuyết ngành y, các loại thuốc cũng có thể xưng là chuyên gia…”

Cụ Lưu nói tới đây, một ông lớn ngồi phía dưới đã vội vàng nói chen vào:

“Cụ Lưu không phải chuyên gia thì còn ai dám xưng là chuyên gia nữa? Cụ đừng khiêm tốn quá, nói cho chúng tôi biết về Linh Chi đi…”

Cụ Lưu khẽ mỉm cười, chậm rãi lắc đầu:

“Y học vô bờ, không có điểm cuối! Tôi cũng không sợ bị mọi người cười chê. Lúc đầu nhìn thấy cây Linh Chi này, tôi đã tưởng nó là Linh Chi đỏ. Mãi đến khi chàng trai trẻ này chỉ ra nó là Linh Chi hồng, tôi mới tỉnh ngộ! Quả thực nó không phải Linh Chi đỏ, mà là một cây Linh Chi hồng có bề ngoài tương tự Linh Chi đỏ…”

Lời nói của ông ấy khiến mọi người kinh ngạc thốt lên.

Từ khi “Hội chợ tuổi thọ” được mở ra đến nay chưa từng xuất hiện hàng giả. Vậy mà lần này, cây Linh Chi đỏ được người người coi trọng lại chỉ là một thứ hàng giả từ cây Linh Chi hồng mà thôi.

Sắc mặt Chu Đức Toàn biến đổi, cuống quýt hô lên với cụ Lưu:

“Ông phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình, không thể chỉ vì thằng ranh kia do nhà họ Tân mời đến mà nói đỡ cho nó được…”

Cụ Lưu nghe xong lập tức nổi giận, nhìn thoáng qua Chu Đức Toàn trầm giọng nói:

“Trong mắt cậu, Lưu Vạn Lý tôi là người không có đạo đức như vậy sao?”

Chu Đức Toàn ngượng chín mặt, cũng ý thức được mình đã nói quá lời. Trong giới Đông y Châu Thành, cụ Lưu là người có tầm ảnh hưởng rất lớn. Nếu đắc tội người như vậy, ông ta cũng không thể sống yên.

Ông ta đang định lên tiếng giải thích, cụ Lưu đã không thèm nhìn tới, chậm rãi nói với người đàn ông trung niên:

“Mở nắp thuỷ tinh ra…”

Người kia tức thì làm theo. Cụ Lưu chỉ vào cây Linh Chi, nghiêm giọng nói:

“Vừa rồi chàng trai trẻ kia đã nói, Linh Chi hồng hầu như không có tác dụng gì, nhưng nó sống rất dai. Nếu sinh trưởng tới mấy chục năm sẽ trở nên giống hệt Linh Chi đỏ. Tuy nhiên, không phải không có cách phân biệt chúng. Đầu tiên, gốc rễ của Linh Chi hồng khác với Linh Chi đỏ, nó có dạng ô xoè, còn của Linh Chi đỏ là hình trụ…”

Cụ Lưu vừa nói vừa chỉ vào phần rễ của cây Linh Chi. Mọi người đưa mắt nhìn theo, quả thật thấy rễ cây có dạng ô xoè.

Chu Đức Toàn nhìn chằm chằm vào đó, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Từ sau khi bán Dịch Nhân Đường, toàn bộ gia sản của ông ta tính cả số tiền để dành mấy năm nay cũng chỉ có sáu, bảy mươi triệu. Nếu cây Linh Chi này thật sự là Linh Chi hồng, ông ta sẽ phải bồi thường bốn mươi triệu cho Tô Dương, tương đương hơn nửa tài sản của ông ta hiện giờ.

Nghĩ tới đây, tay ông ta vô thức run lên.

Cụ Lưu lại nói tiếp:

“Đây là điểm đầu tiên. Điểm thứ hai mới là quan trọng nhất, bên trong thân cây Linh Chi đỏ sẽ có màu nâu đỏ, còn Linh Chi hồng lại là màu hồng nhạt…”

Cụ Lưu lấy một cái kim gảy nhẹ vào thân cây Linh Chi một cái, một đoạn màu hồng nhạt lập tức lộ ra ngoài.

Đám người kinh ngạc hô lên. Không ai ngờ được Linh Chi cũng có nhiều kiến thức cao siêu như vậy.

Cụ Lưu cất kỹ cái kim rồi mới khẳng định:

“Căn cứ vào hai điểm này, tôi có thể xác định chắc chắn rằng cây Linh Chi ông chủ Chu bán đấu giá không phải là Linh Chi đỏ, mà là Linh Chi hồng giả thành!”

Mọi người dưới bục đều kinh ngạc há hốc mồm. Đây là lần đầu tiên có hàng giả xuất hiện trong “Hội chợ tuổi thọ”. Ai cũng muốn xem thử chuyện này sẽ được giải quyết thế nào!

Mặt Chu Đức Toàn xám như tro tàn. Ông ta run rẩy nhìn cụ Lưu đứng trên bục, lớn tiếng nói:

“Không thể nào! Không thể có chuyện như vậy được! Nhất định là các người đã thông đồng từ trước để lừa tiền với Linh Chi đỏ của tôi…”

Nói xong, ông ta cũng trèo lên bục chứ không đi qua bậc thang. Hiện giờ trong đầu ông ta chỉ có một suy nghĩ, đó là mau cướp lấy Linh Chi chạy khỏi nơi quỷ quái này.

Người đàn ông trung niên thấy Chu Đức Toàn mất khống chế, lạnh lùng lên tiếng:

“Ông chủ Chu định phá quy tắc của ‘Hội chợ tuổi thọ’ sao?”

Chu Đức Toàn vẫn bỏ ngoài tai, cực lực bò lên trên bục.

Người đàn ông trung niên lại nhìn sang Tề Vân Kiệt.

“Cậu chủ Tề, chắc tôi không cần phải nói nhiều về quy tắc của ‘Hội chợ tuổi thọ’ đâu nhỉ? Cậu là người bảo đảm, cậu xử lý đi!”

Tề Vân Kiệt là người bảo đảm, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi. Anh ta cảm thấy mặt mũi của mình bị Chu Đức Toàn làm mất sạch rồi.

Hơn nữa, ‘Hội chợ tuổi thọ’ này là do toàn bộ các gia tộc hàng đầu của Châu Thành cùng bắt tay thành lập nên, do quy tắc quyết định. Một khi có người dám phá quy tắc sẽ trở thành kẻ địch của cả Châu Thành!

Tề Vân Kiệt có gan to bằng trời cũng không dám bao che cho Chu Đức Toàn.

Anh ta bước vội lên bục, lôi xềnh xệch Chu Đức Toàn xuống, tát cho mấy cái bạt tai.

“Con mẹ nó đừng làm tao mất mặt ở đây thêm nữa, mau bồi thường tiền đi!”

Chu Đức Toàn yêu tiền như mạng, há mồm gào khóc nói:

“Cậu Tề ơi, tôi hết tiền rồi!”

Tề Vân Kiệt nổi giận đùng đùng, trợn mắt quát:

“Không có tiền thì lấy mạng chó của ông ra đền!”

Dứt lời, anh ta kéo mạnh một cái khiến đầu Chu Đức Toàn đập vào bậc thang, máu chảy ròng ròng.

Tô Dương bật cười nhìn hai người họ, chậm rãi nói:

“Ông chủ Chu, ông phải cảm ơn cậu chủ Tề đấy! Lúc mới bắt đầu đấu giá, tôi cứ tưởng cậu ta sẽ tăng giá tiếp cơ, nào ngờ lại không phải. Nếu không cây Linh Chi này sẽ có khả năng đội giá lên tới năm sáu mươi triệu. Đến lúc đó, số tiền ông phải bồi thường sẽ lên tới trăm triệu…”

Tô Dương không nói còn đỡ, nói xong lại khiến Chu Đức Toàn căm tức quay ngoắt lại nhìn anh, hai mắt đỏ bừng tràn trề lửa giận.

“Thằng ăn mày thối, mày chỉ là con chó của nhà họ Tân thôi. Cứ chờ đấy, sớm muộn gì cũng có ngày tao lấy mạng chó của mày!”

Ông ta nói Tô Dương là chó nhà họ Tân, nhưng thật ra anh chính là khách quý của bọn họ.

Còn ông ta mới thật sự là con chó của nhà họ Tề!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK