Vừa nghe nói có ảnh hưởng đến danh dự nhà họ Lâm, ông cụ Lâm nhíu mày, nghiêm túc nói:
"Hiểu Mạn, cháu có chuyện gì cứ nói thẳng! Thật ra ông muốn xem thử là ai dám ở bên ngoài phá hỏng danh dự của nhà họ Lâm chúng ta!"
Lâm Hiểu Mạn uốn éo người, nghiêng đầu liếc nhìn Lâm Khả Hy, mới cố làm ra vẻ nói:
"Ông nội, ông từng đặt ra quy định yêu cầu con gái nhà họ Lâm phải cẩn thận giữ đúng chuẩn mực đạo đức của người phụ nữ, trước khi kết hôn không thể có quan hệ nam nữ, càng không thể ở chung với đàn ông. Nhưng cháu nghe nói Lâm Khả Hy - cô chủ nhà chúng ta lại đưa đàn ông về nhà. Trong nhà cũng không có ai quản nó, nam nữ ở cùng một chỗ như vậy thì muốn làm gì chẳng được. Cháu còn nghe nói hai người không biết kìm chế, không để ý tới thời gian, địa điểm, luôn làm loạn với nhau gây ra tiếng động lớn khiến hàng xóm không thể ngủ yên. Mọi người đều than vãn oán trách...”
Lâm Hiểu Mạn nói mấy câu làm Lâm Khả Hy tức tới tái mặt, môi cô run rẩy, ngắt lời Lâm Hiểu Mạn:
"Lâm Hiểu Mạn, chị ngậm máu phun người, nói linh tinh!"
Lâm Hiểu Mạn nghiêng đầu, khiêu khích:
"Tôi nói linh tinh à? Cô dám nói cô không dẫn gã đàn ông giống như tên ăn mày này về nhà không? Tôi cho cô biết, đây là do hàng xóm của cô nói với tôi. Vì cô mà nhà họ Lâm chúng ta mất hết thể diện rồi!"
Lâm Hiểu Mạn miệng lưỡi sắc bén, nói lại nhanh, hoàn toàn không để cho Lâm Khả Hy có cơ hội cãi lại.
Cô ta nói xong thì quay đầu nhìn ông cụ Lâm nói tiếp:
"Ông nội, ông không biết bây giờ bên ngoài nói nhà họ Lâm chúng ta thế nào đâu! Bọn họ đều nói nhà họ Lâm chúng ta sinh ra một đứa con gái lẳng lơ, chuyên chọn đàn ông có dáng người tốt để dụ dỗ đấy.
Lâm Hiểu Mạn vừa nói xong lại có một thím đổ thêm dầu vào lửa:
"Bác, cháu cũng có nghe nói về chuyện này nhưng không dám nói với bác. Bác thật sự phải quản chuyện này! Cứ tiếp tục như thế thì người nhà họ Lâm chúng ta còn mặt mũi nào ra ngoài!"
"Đúng vậy, tôi thấy nên dọn sạch trong nhà, đuổi người như vậy ra khỏi nhà họ Lâm đi! Nhà họ Lâm không có loại người đê tiện không biết xấu hổ như vậy!"
Sắc mặt ông cụ Lâm càng thêm khó coi. Ông ta chợt vỗ mạnh xuống bàn, tức giận nhìn Lâm Khả Hy hét lên:
"Lâm Khả Hy, cháu còn gì để nói nữa?"
Đúng vậy? Cô còn gì để nói chứ?
Nhiều người ăn không nói có, nói xấu hãm hại cô như vậy, một mình cô làm sao có thể giải thích được? Cho dù cô có giải thích, ai sẽ tin chứ?
Nhiều năm qua, chẳng phải vì công ty Hoàn Á xuống dốc dưới sự quản lý của bố, khiến những người này không thể được chia hoa hồng nữa, cho nên bọn họ oán hận bố, tính món nợ này lên đầu của mình sao?
Đây không phải là chuyện chỉ một, hai năm mà suốt mười mấy năm, bọn họ vẫn luôn nhằm vào cô, chèn ép cô, thậm chí muốn đuổi cô ra khỏi nhà!
Đây chính là người thân của mình, người thân máu mủ tình thâm đấy!
Lâm Khả Hy rưng rưng nước mắt.
Lúc này, Tô Dương đứng ở sau lưng cô với vẻ mặt lạnh lùng, viền mắt đỏ ngầu, có phần nghiêm túc làm người ta sợ hãi!
Nếu con người có vảy ngược, vậy Lâm Khả Hy chính là vảy ngược không thể chạm tới của Tô Dương!
"Chúng tôi chẳng có gì để nói với các người!"
Tô Dương vừa nói dứt lời, mọi người đều nhìn anh.
Lâm Khả Hy vội vàng kéo tay áo của anh. Mọi chuyện bây giờ đã đủ rối loạn rồi, cô không hy vọng Tô Dương sẽ nói nữa. Bởi vì một khi anh mở miệng, mục tiêu của những người này sẽ là anh.
Tô Dương không để ý tới cô, anh bước chậm rãi tới bên cạnh Lâm Hiểu Mạn.
Anh vừa đi qua, bạn trai của Lâm Hiểu Mạn lập tức chắn trước mặt cô ta, nhìn Tô Dương với vẻ cảnh giác nói:
"Anh muốn làm gì?"
Bạn trai của Lâm Hiểu Mạn tên là An Như Phong. Nhà họ An ở Châu Thành được xem là một gia tộc lớn, hai người yêu nhau cũng tính là môn đăng hộ đối.
Chỉ là mấy năm nay An Như Phong vẫn đi học, mới quay về Châu Thành không lâu. Dưới sự chủ động theo đuổi của Lâm Hiểu Mạn, hai người trở thành người yêu. Dù mới yêu nhau hơn bốn tháng nhưng hai người đã bàn tới chuyện cưới hỏi.
An Như Phong không liên quan gì đến chuyện này, Tô Dương cũng không muốn nhằm vào anh ta.
Tô Dương nhìn An Như Phong, giọng điệu có phần dịu xuống:
"Nếu anh là bạn bình thường của cô ta, anh không nên dính vào chuyện này. Nếu anh là bạn trai cô ta, thật ra tôi kiến nghị anh hãy cố gắng nghe thử những lời tôi sắp nói!"
Cũng không biết An Như Phong bị khí thế của Tô Dương trấn áp hay bị thuyết phục bởi lời anh nói, đã chủ động tránh ra.
Lâm Hiểu Mạn nhìn Tô Dương không hề sợ hãi. Trong các cô gái nhà họ Lâm, bởi vì cô ta nhanh mồm nhanh miệng, biết ăn nói lại xinh đẹp nên được cưng chiều nhất, từ nhỏ đến lớn đều giống như công chúa vậy.
Tô Dương nhìn Lâm Hiểu Mạn, lạnh lùng nói:
"Cô nói Khả Hy không giữ chuẩn mực đạo đức của người phụ nữ, làm mất mặt nhà họ Lâm các cô à?"
Lâm Hiểu Mạn hừ lạnh, ngửa đầu ngạo mạn nói:
"Đúng, tôi nói đấy! Lâm Khả Hy là đứa không biết xấu hổ...”
Lâm Hiểu Mạn còn chưa nói xong, Tô Dương đã ngắt lời hỏi ngược lại:
"Vậy còn cô? Cô Lâm Hiểu Mạn! Tính tình cô phóng túng, cuộc sống thối nát! Tuổi còn trẻ nhưng số đàn ông từng lên giường với cô không tới một trung đội thì cũng phải xếp hơn một hàng nhỉ?"
"Anh nói thối lắm!"
Lâm Hiểu Mạn đỏ mặt, chỉ vào Tô Dương mắng.
Tô Dương hừ lạnh:
"Tôi còn chưa nói hết đâu, cô ham muốn quan hệ tình dục, chỉ muốn hưởng thụ trụy lạc lại không biết bảo vệ mình. Đến tận bây giờ, chỉ riêng chuyện nạo thai cô đã làm không dưới ba lần. Người phụ nữ như cô có tư cách gì chỉ trích Khả Hy?"
Tô Dương nói mấy câu làm Lâm Hiểu Mạn gần như suy sụp. Điểm chết người là những lời anh nói đều là sự thật!
Lâm Hiểu Mạn vẫn luôn ham chơi, đặc biệt là chơi đùa với các cậu chủ lại càng hăng hái. Ở trong giới của bọn họ, cô ta đã lên giường với gần hết các cậu chủ.
Nhưng Lâm Hiểu Mạn không thể nào thừa nhận, cô ta chỉ vào Tô Dương lớn tiếng chửi bới:
"Anh… anh bịa đặt nói xấu, không được chết tử tế đâu!"
Cô ta nói xong lại nhìn về phía Lâm Húc Đông kêu lên:
"Anh mau gọi người đuổi anh ta ra ngoài cho em...”
Tô Dương cười lạnh. An Như Phong bên cạnh lại trợn tròn mắt, nhìn Lâm Hiểu Mạn với vẻ khó tin. Đương nhiên cô ta biết anh ta đang nhìn mình, lập tức nói với anh ta:
"Như Phong, anh đừng nghe anh ta nói linh tinh. Anh ta vu oan cho em là muốn dụ dỗ Lâm Khả Hy lừa tiền nhà bọn em...”
Mấy năm nay, An Như Phong bận học tập nghiên cứu trong trường đại học, không tiếp xúc nhiều với xã hội.
Cho dù An Như Phong muốn tin tưởng Lâm Hiểu Mạn nhưng Tô Dương nói rõ ràng đâu vào đó. Anh ta nhìn anh, tức giận quát hỏi:
"Tôi nói cho anh biết, anh không thể ngậm máu phun người, nói gì cũng phải có chứng cứ. Anh chửi bới Hiểu Mạn như vậy, đừng nói nhà họ Lâm không bỏ qua cho anh, nhà họ An chúng tôi cũng không tha cho anh đâu!"
Tô Dương nghe An Như Phong nói vậy thì cười phá lên, lạnh lùng nhìn anh ta nói:
"Tôi cần quái gì để ý xem các người là nhà họ Lâm hay nhà họ An. Ông đây hoàn toàn không quan tâm! Nhưng tôi cho anh biết, chỉ có đám con cháu vô sỉ nhà họ Lâm bọn họ mới phải dùng tới cách thức chửi bới nói xấu bỉ ổi như vậy. Tô Dương tôi đường đường chính chính mà bôi nhọ một người phụ nữ dâm đãng phóng túng, có đáng không?"
"Chẳng phải anh muốn chứng cứ sao? Được, tôi nói cho anh nghe!"