Lâm Húc Đông rất tức giận, tên ăn mày này dám ăn nói láo lếu với anh ta như thế, còn gọi anh ta là thằng ba giây ngay trước đám đông, làm gì có cái lý ấy được!
Lâm Húc Đông đang định nổi đóa, Lâm Khả Hy đã trịnh trọng hỏi Tô Dương: “Anh là bác sĩ thật à?”
Lâm Khả Hy cũng đã nhận ra điều gì đó từ cuộc trò chuyện giữa Tô Dương và Lâm Húc Đông, nhưng cô vẫn thấy hơi khó tin.
Thấy Lâm Khả Hy vẫn giữ vẻ mặt chất vấn, Tô Dương khẽ lắc đầu: “Tin hay không thì tùy cô”.
Tô Dương đã nghiên cứu y thuật từ nhỏ, là bậc thầy y học, thậm chí rất nhiều bác sĩ Đông y lâu năm ở bệnh viện lớn cũng không bằng anh.
Tại sao người đời luôn trông mặt mà bắt hình dong, nghĩ người già giỏi chữa bệnh hơn người trẻ chứ?
Nếu bị người khác chất vấn nhiều lần như thế, Tô Dương đã quay đầu rời đi từ lâu rồi.
Nhưng Lâm Khả Hy thì khác, anh đến đây không phải vì tiền, mà để báo ơn.
Anh luôn nhớ đến bữa cơm năm đó!
Thấy Lâm Khả Hy có vẻ tin tưởng tên ăn mày trước mặt, Lâm Húc Đông giận không để đâu cho hết.
Anh ta nhìn Lâm Khả Hy, tức giận quát: “Lâm Khả Hy, cô muốn mời tên ăn mày này khám cho ông nội chứ gì! Được, anh đồng ý với cô, nhưng anh cảnh cáo cô, nếu anh ta không chữa hết bệnh cho lão già kia thì cô đừng mơ đến công ty Hoàn Á nữa!”
Lâm Húc Đông vốn không định cho ông cụ Lâm đi khám, chết sớm siêu sinh sớm, ai cũng được chia di sản, chẳng phải tốt hơn bao nhiêu à?
Dù sao rất nhiều bệnh viện lớn cũng đã bó tay, ngay cả bác sĩ điều trị chính cũng nói lão già này chỉ chịu được một tuần nữa là cùng.
Phí thêm tiền để làm gì chứ?
“Nếu tôi chữa hết bệnh cho ông cụ Lâm thì sao?”
Tô Dương hỏi lại Lâm Húc Đông, vẫn mỉm cười quái dị.
Lâm Húc Đông hừ lạnh, khinh bỉ nói: “Loại như cậu cũng biết chữa bệnh á? Nếu cậu chữa được cho lão già đó, tôi sẽ quỳ xuống gọi cậu là bố ngay!”
Tô Dương không khỏi mỉm cười: “Tôi cũng không muốn có đứa con trai ngu như anh, đến khi đó anh quỳ xuống xin lỗi cô Lâm là được!”
“Hừ, cứ chờ xem!”
Lâm Húc Đông cười thầm, tên trông như ăn mày này có thể chữa hết bệnh cho ông cụ chắc?
Đúng là chuyện nghìn lẻ một đêm!
Lâm Khả Hy cũng nửa tin nửa ngờ.
Nhưng bây giờ không còn cách khác tốt hơn nữa, chỉ có thể đi bước nào hay bước đấy, liều một phen mà thôi.
Lâm Khả Hy nhìn Tô Dương, nói với vẻ bất đắc dĩ: “Vậy mời anh đến nhà ông nội tôi với tôi nhé…”
Nghe thấy thế, Tô Dương vẫn đứng im. Anh cười gian với vẻ bất cần đời:
“Đừng vội, tôi chữa bệnh cũng được thôi, nhưng có điều kiện này nữa!”
Lâm Khả Hy hơi ngẩn ra, tò mò nhìn Tô Dương:
“Anh nói đi”.
Tô Dương nhún vai, vẫy tay với Lâm Khả Hy.
Lâm Khả Hy bước đến gần, chăm chú nhìn Tô Dương.
Một mùi thơm lập tức xộc vào khoang mũi anh.
Tô Dương chụm tay bên tai Lâm Khả Hy, nói khẽ:
“Tôi chỉ có một điều kiện, nếu tôi chữa hết bệnh cho ông cụ, cô hãy ngủ với tôi”.
“Anh…”
Lâm Khả Hy nén giận, vừa tức vừa xấu hổ.
Tô Dương vẫn dửng dưng như không, tươi cười nhìn Lâm Khả Hy.
Lâm Khả Hy chưa bao giờ gặp người đàn ông nào mặt dày như thế, chút thiện cảm hồi nãy lập tức biến mất tăm.
Nhưng để cứu ông nội, cô đành nhẫn nhục đồng ý.
Lâm Khả Hy thở hắt ra, dần bình tĩnh lại.
Cô khẽ cắn môi, thản nhiên đáp: “Tôi đồng ý với anh! Nhưng nếu anh không chữa hết bệnh…”
Lâm Khả Hy trừng mắt: “Anh cứ liệu hồn đấy!”
Tô Dương gật đầu, bước lên chiếc xe bên cạnh.
Hai chiếc xe nối đuôi nhau, nhanh chóng chạy về nhà họ Lâm.
Nhà họ Lâm nằm trong khu biệt thự hạng sang ở Châu Thành, nơi này tấc đất tấc vàng, chỉ những quan to có thân phận hiển hách mới có tư cách đến đây nghỉ ngơi.
Tô Dương tiến vào nhà họ Lâm theo Lâm Khả Hy, trong sân đông nghịt người, phần lớn là người thân và bạn bè của nhà họ Lâm, đến để tiễn ông cụ Lâm đoạn đường cuối.
Nhưng ai cũng có mục đích, ai cũng có âm mưu riêng.
Thay vì nói họ đến tiễn đưa ông cụ Lâm, chi bằng nói họ tới để cướp di sản và chia tiền, làm gì có ai chịu tụt lại phía sau chứ?
Sau khi vào sân, Lâm Húc Đông nghênh ngang chào hỏi đám đông, còn châm chọc hai người sau lưng mình:
“Nhà họ Lâm chúng ta có cô cháu gái hiếu thảo lắm đấy, sau này quyển “24 tấm gương hiếu thảo” phải đổi tên thành “25 tấm gương hiếu thảo rồi”, Lâm Khả Hy, cô nói cho mọi người biết đi, cô mời loại bác sĩ gì về khám cho ông nội thế?”
Lâm Húc Đông vừa dứt lời, Lâm Khả Hy lập tức đỏ mặt.
Cũng khó trách đám đông lại có thái độ dè bỉu như thế, bộ đồ của Tô Dương đúng là quá rách nát, trông rất nổi bật giữa đám đông, chẳng khác gì vịt con xấu xí cả.
“Hy Hy, hiếu thảo với ông nội cũng không thành vấn đề, nhưng em tìm ăn mày về để lừa mọi người thì cũng không tốt đâu nhỉ?”
Một người phụ nữ trang điểm đậm của nhà họ Lâm khinh bỉ nhìn Tô Dương.
“Tôi đã nói rồi, không được để Lâm Khả Hy đến đây, cô ta là đồ sao chổi, chẳng những khắc chết bố mẹ mà còn khắc chết cả ông nội nữa…”
Đám người thi nhau nói, lời lẽ hết sức chua ngoa.
Lâm Khả Hy vẫn luôn cúi đầu, mắt đỏ hoe, rơm rớm nước mắt.
Khi cô vừa biết ghi nhớ, bố mẹ cô đã lần lượt qua đời.
Từ đó trở đi, cô như người ngoài ở nhà họ Lâm, lúc nào cũng bị xa lánh, cô không cảm nhận được tình thân lâu lắm rồi.
Tuy ông nội cũng không tệ với cô, nhưng ông ấy trọng nam khinh nữ, Lâm Khả Hy không có địa vị gì trong mắt ông ấy cả.
Bây giờ Lâm Khả Hy chỉ muốn làm tròn đạo hiếu. Cô không muốn trơ mắt nhìn ông nội mất, nhưng đám người kia thì vẫn cứ thờ ơ.
Thấy Lâm Khả Hy có vẻ bi thương, nước mắt rơi lã chã, chẳng những đám đông không đồng cảm mà còn nặng lời hơn.
Một người chị họ xa bước đến trước mặt Lâm Khả Hy, chỉ vào mặt cô rồi quát:
“Lâm Khả Hy, tôi thấy đây chính là tên đàn ông mà cô đã gian díu bên ngoài chứ gì, các người định hưởng ké tài sản nhà họ Lâm nhân lúc ông nội trong cơn nguy kịch đúng không, không có cửa đâu, cặp nam nữ chó má các người nên cút thật xa thì hơn đấy!”
Lâm Khả Hy khóc không thành tiếng, bả vai mềm mại liên tục run rẩy.
“Vẫn không cút à, tôi phải gọi người đuổi các người ra ngoài mới được, tôi nói cho cô biết, tài sản của ông nội không có phần cô đâu, các người cũng đừng hòng tham gia tang lễ của ông ấy!”
Người phụ nữ nói rồi định ra tay đánh người.
Tô Dương bước lên trước, tóm lấy tay cô ta, lạnh lùng nói:
“Nếu cô dám động vào cô ấy, tôi sẽ khiến cô chết không toàn thây!”
Lúc này, Tô Dương bất cần đời khi nãy trông hết sức uy nghiêm, khiến người ta không khỏi sợ hãi.
Người chị họ kia sợ hết hồn, nhưng không muốn mất thể diện trước mặt mọi người nên vẫn cố chịu đau:
“Cậu…”
“Cậu cái gì mà cậu!”
Tô Dương hất cổ tay cô ta ra, tức giận quát:
“Ông cụ Lâm còn chưa chết mà cô đã chuẩn bị chia tài sản ở chỗ này, cô có còn là người không? Hơn nữa, cho dù cô xịt mười cân nước hoa thì cũng không át được mùi hôi nách của cô đâu nhé!”
“Cô mở to mắt ra mà xem, không ai muốn đứng cạnh cô hết, cô không biết tại sao à? Tại vì họ không chịu nổi mùi thối ngút trời trên người cô đấy!”
Hôi nách là nỗi buồn phiền lớn nhất của người phụ nữ này.
Tuy cô ta đã phẫu thuật nhưng nó vẫn tái phát, đúng là quá phiền não.
Thế nên mỗi khi đi ra ngoài, cô ta luôn xịt thêm nước hoa lên người, nghĩ rằng có thể át được mùi hôi kia.
Nhưng đó chỉ là lừa mình dối người.
Hôm nay bị Tô Dương nói trắng ra như thế, người chị họ kia vừa tức giận vừa buồn bực, mặt mũi đỏ gay, lập tức òa khóc.