Cúp điện thoại, Trần Văn Siêu nói: “Bà nội ơi, Trần Mộng Dao cho số của cháu vào danh sách đen rồi!”
“Vô liêm sỉ!”
Bà cụ Trần tỏ rõ vẻ tức giận: “Mang điện thoại của ta đến đây, ta muốn xem xem, nó có nhận máy của ta hay không?”
Rất nhanh sau đó, điện thoại được kết nói: “Dao Dao, cháu đang ở đâu?”
Giọng điệu của bà cụ Trần hết sức nhu hòa, so với vẻ lửa giận ngợp trời của lúc nãy thì bây giờ như thể biến thành người khác vậy.
“Bà nội, có chuyện gì không ạ?”
“Bây giờ cháu về công ty một chuyến đi, ta có việc muốn bàn bạc với cháu.”
Bên kia, Trần Mộng Dao nhìn qua Tiêu Thiên, thấy anh gật đầu cô mới mở lời: “Được ạ, lát nữa cháu sẽ tới.”
Sau hai mươi phút, trong văn phòng chủ tịch hội đồng quản trị.
Bà cụ Trần ngồi trước bàn làm việc, vẻ mặt nghiêm nghị thuật lại cho Trần Mộng Dao nghe chuyện tập đoàn Thiên Hồng muốn hủy hợp tác với bất động sản Phú Hoa.
“Bà nội tìm cháu là vì chuyện này à?”
Trong lòng Trần Mộng Dao thấy vô cùng khó chịu: “Trần Văn Siêu hiện đang là phó chủ tịch của công ty, hơn nữa đây cũng là hạng mục mà anh ta quản lý, chẳng lẽ không phải bà nên tìm anh ta sao?”
“Dao Dao, ta biết cháu tức giận vì quyết định lúc sáng của ta, nhưng cháu phải hiểu cho bà nội.” Bà cụ Trần nói tiếp: “Bác cả của cháu dẫn toàn bộ nhân viên công ty xuống dưới lầu đợi cháu hai tiếng đồng hồ, người trong công ty rất có ý kiến đối với cháu, hơn nữa thằng ở rể phế vật chồng cháu còn đắc tội với người nhà họ Hạ, nếu ta giao vị trí phó chủ tịch cho cháu thì những người khác sẽ phản ứng sao đây?”
Trần Mộng Dao đã hoàn toàn thất vọng với bà cụ Trần, cô đáp: “Cháu không hề yêu cầu bác cả phải làm như vậy, cháu cũng không làm kiêu, rõ ràng là mọi người đuổi cháu, sao giờ quay lại đổ hết sai lầm lên đầu cháu. Hơn nữa, chồng cháu đã nói với cháu về chuyện nhà họ Hạ, là do người nhà họ muốn giật biển số xe của chú ấy, chú ấy không cho, thế nên họ mới ghi hận. Chẳng lẽ chỉ khi cháu hy sinh tất cả cho nhà họ Trần thì những người khác mới phục cháu hay sao?”
Sắc mặt bà cụ Trần rất khó coi, sao mà bà ta không hiểu những điều này cho được?
Nhưng trong lòng bà ta, Trần Mộng Dao chỉ là công cụ kiếm tiền của gia tộc, nếu không có giá trị lợi dụng thì bất cứ lúc nào cũng có thể ném đi.
“Dù nói sao đi nữa, bây giờ chuyện cũng đã vậy rồi, ván đã đóng thuyền, cháu nên nghe theo đi.” Bà cụ Trần nói tiếp: “Từ nhỏ đến lớn, cháu ăn cháu mặc cái gì, chẳng phải là gia tộc này bỏ tiền hết đó sao? Giờ nhà họ Trần gặp nạn, lẽ nào cháu muốn trơ mắt nhìn nó diệt vong à?”
Trần Mộng Dao hít sâu một hơi, còn muốn lấy đạo đức ra để ép cô?
Nhưng lần này bà cụ đã tính sai cả rồi: “Bà à, chỉ cần bà đồng ý với cháu một chuyện thì cháu có thể đi tìm tổng giám đốc Lâm.”
“Cháu nói đi.” Bà cụ Trần nhíu mày nói.
“Nếu cháu có thể giải quyết được chuyện này, cháu muốn bà trả lại vị trí phó chủ tịch cho cháu.” Trần Mộng Dao tỏ vẻ nghiêm túc.
Sắc mặt của Trần Văn Siêu bên cạnh biến đổi trong nháy mắt, anh ta nổi giận: “Trần Mộng Dao, cô đừng được voi đòi tiên, để cho cô đứng ra giải quyết chuyện này là đã cho cô cơ hội thể hiện trước mặt mọi người rồi, có thể thay đổi cách nhìn của họ đối với cô, cô không cảm ơn thì thôi đi, còn dám đưa điều kiện với bà nội?”
“Vốn dĩ vị trí phó chủ tịch này phải là của tôi, đây là lời hứa mà chính miệng bà nội đã nói, tôi chỉ lấy lại thứ nên thuộc về mình thôi, sao lại là được voi đòi tiên đây?”
Trần Mộng Dao cũng làm hết những việc mình nên làm: “Những năm qua anh đã làm gì thì tôi hiểu rất rõ, người trong công ty này cũng biết rõ ràng lắm, đừng lấy đạo đức ra để ép tôi.”
Nhất thời, Trần Văn Siêu á khẩu không trả lời được, anh ta nhìn về phía bà cụ Trần: “Bà nội, rõ ràng cô ta đang đe dọa bà, cô ta có thèm đếm xỉa tới bà đâu, nếu bà đồng ý với cô ta thì sau này công ty không còn chỗ cho chúng ta nữa.”
Trần Dũng ngồi bên cũng cau mày: “Dao Dao, sao lại nói chuyện với bà nội như vậy? Nhanh xin lỗi bà nội đi!”
“Cháu chỉ muốn vị trí phó chủ tịch.” Trần Mộng Dao không hề bị lung lay.
Chuyện đã đến nước này, ông ta là bác cả mà còn ra vẻ trưởng bối để chèn ép mình, quả thực ông ta cả nghĩ quá rồi.
Ông ta có thể ác độc với bố cô như vậy, rồi sẽ có một ngày ông ta phải chịu gấp mười lần.
Thấy bà cụ không nói gì, Trần Văn Siêu đang khó ló cái khôn, anh ta chỉ vào Trần Mộng Dao, nói: “Cô đã để ý đến vị trí phó chủ tịch này từ trước rồi chứ gì? Có phải chỉ cần đợi đến khi cô ngồi lên vị trí này rồi, cô sẽ dùng một cách tương tự ép bố tôi phải từ chức đúng không? Sau đó cô một tay che trời, chiếm cả công ty?”
Dứt lời, sắc mặt bà cụ Trần trở nên rất khó coi.
“Tôi không có, những thứ này đều là do mình anh tự nghĩ ra mà thôi.”
Trần Mộng Dao vội nói, cô hiểu rõ, Trần Văn Siêu đang đổ nước bẩn lên người mình.
Trần Văn Siêu giễu cợt: “Còn chối nữa à, hiện tại toàn bộ người của công ty đang nghi ngờ cô gian díu với tổng giám đốc Lâm đó, thân phận của hắn thế nào, thân phận của cô ra sao, vậy mà chỉ cần một cuộc điện thoại cô lại khiến tổng giám đốc Lâm gọi vào công ty.”
“Trần Văn Siêu, anh quá đáng quá đấy.” Trần Mộng Dao cũng giận, đây không phải chỉ là đổ vạ nữa, mà đây là công kϊƈɦ nhân phẩm một cách trắng trợn, nếu chuyện này bị đồn ra ngoài thì danh tiếng của cô sẽ tệ hại vô cùng.
“Quá đáng?”
Trần Văn Siêu cười lạnh một tiếng: “Buổi sáng mới ký hợp đồng, chỉ một tiếng đồng hồ qua đi, giờ đối phương lại nói tôi vi phạm hợp đồng. Đến đồ ngốc cũng biết hai người cùng một giuộc, đã gian díu với nhau lâu rồi.”
“Anh…”
“Tất cả câm miệng hết cho ta!”
Bà cụ Trần gõ cây gậy xuống, sau đó tức giận nhìn Trần Mộng Dao: “Mày độc ác như vậy thật sao?”
Lòng Trần Mộng Dao cũng run lên, cô liếc nhìn Tiêu Thiên bên cạnh: “Cháu chỉ muốn vị trí phó chủ tịch.”
“Được được được.”
Bà cụ Trần nén giận nói liên tục ba chữ “được”, có thể thấy bà ta đã tức giận đến mức tới hạn rồi.
“Ta cho mày biết, ở nhà họ Trần này, ta chính là trời. Ta cho thì mày mới có thể nhận, còn ta không cho thì mày đừng hòng mơ tưởng tới.”
Bà cụ Trần chỉ ra cửa: “Biến, mày và thằng chồng rác rưởi của mày biến đi cho ta, ta không muốn nhìn thấy hai người nữa.”
“Có nghe không hả, còn không nhanh cút đi?” Trần Văn Siêu trừng mắt.
Tiêu Thiên kéo Trần Mộng Dao, không nói không rằng rồi bước thẳng ra ngoài, vừa mới đi tới cửa, anh lạnh lùng nói: “Đuổi chúng tôi đi thì dễ, nhưng muốn mời về thì khó đấy!”
“Mày dọa ai đó? Mau cút đi.” Trần Văn Siêu tức giận mắng.
“Đi nào vợ, mình về nhà ăn cơm, công ty rác rưởi này có mấy kẻ hồ đồ như thế làm quản lý thì sớm muộn gì cũng sẽ phá sản thôi.”
Nghe Tiêu Thiên nói vậy, ba người trong phòng làm việc đều tức giận vô cùng.
“Nghiệp chướng, đúng là nghiệp chướng, nhà họ Trần chúng ta sao lại có cái thứ như vậy.” Bà cụ Trần vô cùng đau đớn nói.
Rời khỏi bất động sản Phú Hoa, Tiêu Thiên gửi một tin nhắn cho Trương Thu Bạch.
Lúc này đây, bác sĩ tư nhân của Trương Thu Bạch đang đổi thuốc cho anh ta.
Mấy ngày nay, thế giới ngầm ở Vân Thành sóng to gió lớn, sát khí bốn phương.
Một thế lực mạnh mẽ đã quét sạch toàn bộ thế giới ngầm, chỉ trong ba ngày, Vân Thành bỗng rực rỡ hẳn lên.
Những “ông trùm” vi phạm pháp luật, buôn ma túy, lừa đảo bán người đều bị tống vào tù, chỉ còn dư lại ít tôm tép nhỏ bé.
Những người này bị thế lực đó tập hợp lại cùng một chỗ, nếu không phục thì có thể tống vào tù, còn không thì hoàn toàn biến mất.
Trương Thu Bạch chính là người thủ lĩnh của nguồn sức mạnh này, ba ngày nay anh ta chiến đấu đẫm máu, cũng tìm lại được nhiệt huyết lúc chống định giết địch của những năm khi còn ở Bắc Cảnh.
Ting ting!
Điện thoại di động để ở bên cạnh rung lên, anh ta vừa nhìn thấy thì cầm lấy ngay, là tin nhắn mà Tiêu Thiên gửi tới.
Sau khi xem xong, sắc mặt anh ta nhất thời thay đổi: “Hừ, toàn là một lũ điếc không sợ súng, lại đi trêu chọc phu nhân!”
…
Bên kia, Tần Ngọc Liên đang định đi mua đồ ăn, bà mở ví tiền ra thì mới nhớ, hôm qua đi dạo phố bà đã xài hết tiền để mua quần áo cho Tiêu Thiên rồi.
Thế là, bà đi tới phòng Trần Mộng Dao, bình thường cô vẫn để thẻ lương trong ngăn kéo, để lỡ nếu Tần Ngọc Liên không có tiền thì bà có thể cầm thẻ đi.
Tần Ngọc Liên mở ngăn kéo ra thì thấy có một tấm thẻ vàng, hình như nó không giống với ấn tượng cho lắm.
Nhưng mà bà cũng không chú ý, cứ thế mang thẻ đi ra ngoài, tới ngân hàng rút tiền.
Ở khu nhà Thế Gia Vân Đỉnh có đầy đủ cơ sở vật chất, dưới lầu cũng có cả ngân hàng.
Bà đi thẳng tới máy ATM, sau khi cho thẻ vào xong, nhập password lại báo sai mật khẩu hai lần liên tiếp.
Ơ?
Sao lại không đúng mật khẩu vậy?
Bà nhập lại lần nữa, cuối cùng trêи máy hiện ra dòng chữ: “Bạn đã nhập sai mật khẩu ba lần liên tiếp, thẻ đã bị khóa, nếu cần mở khóa thì mời đến ngân hàng!”
Cái gì?
Rốt cuộc chuyện này là sao vậy?
Bà nhớ rõ mật khẩu mà, sao lại sai được chứ.
Không còn cách nào khác, bà đành rút thẻ lại, đi đến đại sảnh xếp số, sau khi xếp hàng một hồi lâu, Tần Ngọc Liên mới nghe gọi tên mình, bà vội vàng tới trước quầy ngồi xuống.
“Xin chào, lúc nãy tôi mới rút tiền ở máy ATM, nhập sai mật khẩu ba lần nên đã bị khóa thẻ, cô có thể mở thẻ giúp tôi không?”
Cô nhân viên ngân hàng sững sờ: “Đây là thẻ của bà sao?”
“Đúng rồi.” Tần Ngọc Liên gật đầu.
“Mời đưa thẻ căn cước và thẻ ngân hàng của bà cho tôi!” Nhân viên ngân hàng nói.
Thẻ lương của Trần Mộng Dao được làm bằng thẻ căn cước của bà, cho nên bà cũng không nghi ngờ gì cả, cứ thế đưa thẻ căn cước và thẻ ngân hàng sang.
“Mở khóa rồi thì phiền cô rút hết tiền ra nhé.”
Sau khi nhân viên nhận thẻ, cô cũng chuẩn bị thao tác.
Nhưng lúc nhìn lại tấm thẻ trong tay, sắc mặt cô ấy chợt trắng bệch.