Họ nghi ngờ mình nghe nhầm rồi.
Một ông là như Trương Thu Bạch lại tự xưng là Trương mỗ?
Chuyện nực cười gì thế này?
Trần Dũng dụi mắt, ngoáy tai, chẳng lẽ là mình xuất hiện ảo giác?
Ông ta muốn đi theo vào xem thử thực hư nhưng Trương Thu Bạch đã đóng cửa lại.
Rầm.
Suýt nữa cửa đã đập vào mắt Trần Văn Siêu, khiến hắn sợ đến mức vội vã lùi về sau.
Lúc này đây, sắc mặt Trần Dũng cũng thay đổi không ngừng, không ai biết ông ta đang nghĩ gì.
Mấy quản lý phía sau cũng ngơ ngác nhìn nhau, mặt mày đờ đẫn.
Vô số cái đầu ngóng tới từ phía sau, nhìn mấy người bị nhốt ngay ngoài cửa thì đều thắc mắc.
Rốt cuộc chuyên này là sao?
Sao mấy người chủ tịch lại không vào?
Các nhân viên bắt đầu xì xào bàn tán.
Chủ tịch Trương đúng là chủ tịch Trương, nhốt các quản lý bên ngoài cửa, vội vã đi vào như vậy lẽ nào không nhịn được?
Nhưng mà không phải ông chồng phế vật của Trần Mộng Dao vẫn còn ở trong mà?
Tình huống này… hình như hơi phức tạp.
Họ không nghe Trương Thu Bạch nói gì nên càng không biết tình hình ra sao?
Nhưng mà, hành động lần này của Trương Thu Bạch cũng chính thức xác nhận quan hệ giữa anh ta và Trần Mộng Dao.
Bên trong phòng làm việc, Trần Mộng Dao hoang mang đứng dậy, cúi người nói: “Chủ tịch Trương,… sao anh lại đến?”
Trong lòng cô vô cùng lo lắng, sao Trần Dũng không nói cho cô biết chủ tịch Trương tới, vậy thì cô đã xuống nghênh đón rồi.
Thấy Trần Mộng Dao thất kinh như vậy, Trương Thu Bạch liên tục khom người: “Cô Trần, cô làm tôi tổn thọ đó, chủ tịch Trương gì đó thì tôi không dám nhận, sau này cô gọi tôi là Tiểu Trương đi!”
Trương Thu Bạch cũng không dám bất cẩn, trước kia anh ta còn chưa biết thân phận của Trần Mộng Dao thì thôi đi, giờ biết rồi cho dù có mười vạn lá gan anh ta cũng không dám.
Thấy Trương Thu Bạch cung kính như vậy, Trần Mộng Dao cũng mơ hồ.
Mới mấy ngày không gặp, thái độ của Trương Thu Bạch thay đổi nhiều quá?
Trước kia lúc bàn bạc với anh ta, mặc dù thái độ của anh ta không quá tệ nhưng vô cùng kiêu căng, thậm chí ánh mắt nhìn cô có một chút tham lam.
Còn bây giờ ánh mắt đó lại tràn đầy kính nể, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bất giác, cô quay đầu nhìn Tiêu Thiên, không biết phải làm sao.
Nhìn theo ánh mắt của Trần Mộng Dao, lúc này Trương Thu Bạch mới phát hiện trong phòng làm việc có một người đàn ông đang ngồi.
Người đó là ai vậy?
Sao lại ở trong văn phòng của cô Trần?
Trương Thu Bạch hơi nghi ngờ, mặt khác anh ta lại cảm thấy người đàn ông này hơi quen quen.
“Cô Trần, đây là…”
“Tôi là chồng cô ấy!”
Tiêu Thiên nói thẳng.
Trương Thu Bạch nghe thấy giọng nói này, một hình ảnh to lớn xuất hiện trong đầu anh ta.
Bất giác hình ảnh ấy trùng khớp với người đàn ông trước mặt này.
Ầm!
Sau khi hai hình ảnh khớp lại với nhau, anh ta như bị sét đánh, nhất thời cả người đều bối rối!
Ngay sau đó, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Đôi mắt như đảo quanh tròng mắt.
Đương nhiên là anh ta nhận ra Tiêu Thiên.
“Chủ tịch Trương cứ bàn công việc với vợ tôi đi, không cần phải để ý đến tôi.” Nói xong, Tiêu Thiên không nói nữa.
Trương Thu Bạch cũng giật mình, nhất thời anh ta mới hiểu được ý của Tiêu Thiên.
Anh ta cắn chặt môi, sao mà ngờ được, Trần Mộng Dao lại là… lại là…
“Chủ tịch Trương làm sao vậy?” Trần Mộng Dao nhíu mày, nhìn Trương Thu Bạch đang trợn mắt hốc mồm, phất phất tay.
“À à, ngại quá, nãy tôi hơi ngẩn người.”
Trương Thu Bạch càng cúi mình hơn, cung kính nói: “Phu nhân, tôi đã xem hợp đồng rồi, không có vấn đề gì cả, nếu cô không có yêu cầu gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể đề nghị, tôi sẽ thêm ngay.”
Dù Trần Mộng Dao có vấn đề gì thì anh ta cũng sẽ đồng ý vô điều kiện, chỉ cần cô vui là được, dù có bỏ tiền anh ta cũng tình nguyện.
“Phu nhân?” Trần Mộng Dao nghi ngờ nhìn Trương Thu Bạch, vừa nãy hình như anh ta gọi mình là phu nhân?
“Xin lỗi, tôi nói sai, nói sai.” Trong lòng Trương Thu Bạch run lên, theo bản năng anh ta nhìn về phía Tiêu Thiên bên cạnh, thấy anh không nói một lời, anh ta thầm nghĩ, nguy hiểm thật.
Nghe xong lời giải thích của anh ta, Trần Mộng Dao cũng không nghĩ gì nhiều, cô chợt nói: “Cảm ơn chủ tịch Trương, tôi cũng không có yêu cầu gì cả, chúng ta cứ làm theo hợp đồng trước đó bàn bạc là được.”
Mặc dù cô không biết vì sao Trương Thu Bạch lại thay đổi nhiều như vậy, nhưng có thể thuận lợi lấy được hạng mục này, cô hài lòng hơn bất kỳ ai khác.
“Chủ tịch Trương, anh ngồi xuống đã, tôi đi lấy hợp đồng.”
Vừa nói xong, Trần Mộng Dao bước lên đôi cao gót đi ra ngoài.
Trần Mộng Dao vừa mới đẩy cửa ra, một đám người Trần Dũng cũng xông tới.
Cô nhíu mày, lùi về sau hai bước, cô nói: “Chủ tịch, chủ tịch Trương đồng ý ký hợp đồng rồi, có thể nói bộ phận pháp vụ đưa hợp đồng.”
“Hả, nhanh đi lấy hợp đồng.” Đến bây giờ Trần Dũng vẫn còn đờ đẫn, đã nói xong rồi?
Vào còn chưa được năm phút mà?
Một quản lý đứng sau lưng Trần Dũng nghe vậy thì vội chạy đi lấy hợp đồng.
Đúng lúc này, Trần Văn Siêu nuốt một ngụm nước bọt, chật vật nói: “Dao Dao, nói cho anh nghe, em với chủ tịch Trương có quan hệ gì vậy?”
Hắn nghe thấy rõ tiếng gọi Trương mỗ đó.
Vẻ mặt nịnh hót của Trương Thu Bạch giống hệt như chó.
Chẳng khác nào đang yết kiến nữ vương.
Trần Mộng Dao nhíu mày, cái gì gọi là quan hệ vậy? Cô cứ cảm giác lời này có ý nghĩa khác!
Cho nên cô quyết định im lặng.
Bên trong phòng làm việc, sau khi Trần Mộng Dao ra ngoài, Trương Thu Bạch vội đứng thẳng người, năm ngón tay khép lại, ngón giữa để bên huyệt Thái Dương, cao ngang mi mắt.
“Trương Thu Bạch chào Chiến thần!”
“Chuyện hôm nay làm khá lắm.”
Tiêu Thiên thoải mái nói: “Nhưng mà không nên tiết lộ thân phận của tôi, nếu không sẽ xử theo quân pháp.”
Trương Thu Bạch nghe vậy thì trong lòng run lên, lập tức đứng thẳng như một cây cọc ngắm.
“Rõ!”
Anh ta là lính dưới tay Tần Minh, lúc đó Tần Minh vẫn còn là trung tá còn Tiêu Thiên đã là Chiến thần lừng danh của Bắc Cảnh.
Anh là Chiến thần trong lòng tất cả quân nhân Bắc Cảnh, là đối tượng sùng bái của tất cả mọi người.
Ba năm trước, vì bị thương mà anh ta xuất ngũ, nhờ có Tiêu Thiên giúp đỡ, nếu không Trương Thu Bạch chả là cái thá gì.
Có thể nói nếu như bố mẹ cho anh ta sinh mệnh thì Tiêu Thiên chính là cha mẹ tái sinh của anh ta.
Thấy ánh mắt cuồng nhiệt của người kia, Tiêu Thiên cũng không cảm thấy có gì không ổn.
“Tần Minh nói với tôi bây giờ cậu sống ở thành phố Vân Thành được lắm, sau này sẽ nhờ cậu không ít.”
Nghe vậy Trương Thu Bạch sợ đến mức tái mét mặt mày, gần như muốn quỳ xuống: “Chiến thần nói vậy là tổn thọ tôi rồi, được làm việc cho ngài là vinh hạnh của tôi. Hơn nữa, không có ngài cũng không có Trương Thu Bạch tôi ngày hôm nay, những gì tôi có bây giờ đều là ngài cho cả.”
“Ừ.”
Tiêu Thiên gật gù, mặc dù lúc trước anh giúp đỡ cũng không mong hồi báo, nhưng Trương Thu Bạch biết cảm ơn chứng tỏ anh không giúp sai người.
“Giờ vợ tôi còn chưa biết thân phận của tôi, cho nên tôi không thể quang minh chính đại giúp đỡ cô ấy, tính cô ấy lại lương thiện, không ít người ở công ty này muốn bắt nạt, cậu biết phải làm sao rồi chứ?”
“Vâng, Chiến thần…”
Tiêu Thiên vung tay: “Sau này cứ như Tần Minh, gọi tôi là anh Thiên.”
Trương Thu Bạch do dự một lúc rồi cũng gọi anh Thiên, nhưng mà lát nữa phải nói với anh Minh một tiếng, nếu không anh ấy lại trách tội thì mình không chịu nổi.
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc mở ra, Trần Mộng Dao thấy Trương Thu Bạch vẫn đang duy trì tư thế chào, mà đối tượng được chào lại là Tiêu Thiên.
“Chủ tịch Trương, đây là…”
Thấy cảnh này, Trần Mộng Dao cũng hơi kinh ngạc.
Trương Thu Bạch vội thả tay xuống, cười nói: “Cô Trần, vừa rồi nói chuyện với chồng cô một lúc, không ngờ chồng cô cũng là quân nhân, tôi cũng xuất thân từ quân nhân đấy, nhất thời kích động không nhịn được mới chào một cái.”
Sắc mặt của Trần Mộng Dao hơi bối rối, chủ tịch Trương không biết chú này là lính đào ngũ à?
Hợp đồng chuẩn bị ký, Trương Thu Bạch cầm lấy hợp đồng rồi xoẹt xoẹt ký tên mình vào, không hề liếc mắt nhìn hợp đồng một chút.
“Chủ tịch Trương, anh… anh không cần xem hợp đồng sao?”
Trương Thu Bạch cười cười: “Cô Trần khiến người ta rất yên tâm, hợp đồng không cần xem, chuyện hạng mục phiền cô rồi, có vấn đề gì thì cô có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”
Vừa nói, anh ta nhìn Tiêu Thiên một chút, chỉ lo mình nói sai khiến người kia mất hứng, cũng may vẻ mặt Tiêu Thiên vẫn bình tĩnh, điều này khiến anh ta như trút được gánh nặng.
Trương Thu Bạch ra khỏi phòng của Trần Mộng Dao rồi mới thở ra một hơi dài, vừa nãy ở trước mặt Tiêu Thiên, áp lực lớn quá.
Anh ta còn không dám thở mạnh một chút.
“Chủ tịch Trương… ngài ký hợp đồng xong rồi?”
Trương Thu Bạch vừa ra tới thì Trần Dũng đã vội vàng nghênh đón, cung kính hỏi.
“Chủ tịch Trần, tôi đã ký hợp đồng rồi, nhưng mà có mấy lời tôi phải nói với ông, ngoài cô Trần ra, không ai được nhúng tay vào hạng mục này, nếu không đừng trách tôi đã không cho mấy người cơ hội.”
Vừa nói, anh ta liếc nhìn Trần Văn Siêu lúc nãy còn hét lớn: “Sau này nói hắn chú ý đi, mất dạy, ăn gan hùng mật báo mà dám la hét trước mặt tôi? Sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi, nếu không gặp lần nào tôi đánh lần đó.”
Tính tình Trương Thu Bạch không hề dễ chịu, năm đó anh ta cũng là chúa nóng nảy ở Bắc Cảnh.
Anh ta lạnh lùng liếc mắt nhìn Trần Văn Siêu, một ánh mắt đủ khiến cả người hắn rét lạnh.
Hắn chỉ nói móc Trần Mộng Dao vài câu mà đã bị Trương Thu Bạch nhục mạ rồi.
“Bố, con…”
Trong đôi mắt Trần Văn Siêu ngập tràn oan ức.
“Không nghe chủ tịch Trương nói à? Về nhà quay mặt vào tường hối lỗi đi, không cho phép ra khỏi cửa.”