Cái này không phải đồ giả chứ?
Lúc này đây, không biết là ai trong đám người thốt lên một lên.
Ngay sau đó, mọi người đều như ong vỡ tổ.
“Không thể nào? Tiệc mừng thọ bảy mươi của bà cụ Trần mà, họ không thể tặng hàng giả đấy chứ?”
“Tôi thấy chắc chắn cái vòng tay ngọc dát vàng này là giả rồi, nói không chừng là nhựa mạ đồng ấy.”
“Đúng đó, vòng ngọc dát vàng sao có thể chói mắt như vậy được?”
Nghe mọi người bàn tán, Trần Văn Siêu cười lạnh.
Ngay sau đó, hắn đi lên phía trước, chất vấn ngay trước mặt mọi người: “Trần Mộng Dao, mấy người đúng là to gan, tiệc mừng thọ bà nội mà lại tặng đồ giả.”
Ồ!
Dứt lời, mọi người liền ồ lên.
Ánh mắt đổ dồn lên người Trần Mộng Dao.
“Bất hiếu quá, tiệc mừng thọ bảy mươi mà lại tặng đồ giả!”
“Đúng đó, có nghèo đi nữa cũng không thể tặng đồ giả được.”
“Cô bé này nhìn thì xinh đẹp mà sao lòng dạ lại hư hỏng thế chứ?”
Khách khứa bên dưới bàn tán xôn xao.
“Không, không phải là giả.” Trần Mộng Dao nói: “Vòng ngọc dát vàng này là thật.”
“Bà nội, bọn cháu vẫn còn biên lai và hóa đơn của cửa hàng đá quý mà, có thể kiểm tra được.”
Nói rồi, Trần Mộng Dao lấy hai tờ hóa đơn và biên lai có con dấu của công ty đá quý Hoa Hạ ở dưới đáy hộp quà ra.
“Bà nội, đây là biên lai và hóa đơn.” Trần Mộng Dao đi lên đưa cho bà.
Đồ giả còn giống như thật!
Trần Văn Siêu bước lên trước nói tiếp: “Ai mà biết được biên lai và hóa đơn này có phải thật hay không, dù sao kỹ thuật làm giả bây giờ phát triển đến vậy mà.”
Đúng đó, giờ có gì mà không làm giả được?
Nếu vòng tay này là giả thì biên lai và hóa đơn tám phần mười cũng là đồ giả.
Ngay lập tức tiếng xì xào nổi lên bốn phía trong biệt thự.
“Đồ vô liêm sỉ, mày muốn làm tao lúng túng sao?” Bà cụ gõ gõ cây gậy.
“Bà nội, cháu không lừa bà, nếu bà không tin có thể gọi điện thoại đến cửa hàng đá quý để hỏi.” Trần Mộng Dao cuống lên, rõ ràng là vàng ròng bạc trắng họ mua được, sao có thể là giả đây.
“Trần Mộng Dao, cô có ý gì hả? Quấy rối trong tiệc sinh nhật của bà nội, đúng là quá đáng!” Trần Văn Siêu lớn tiếng quát: “Còn không mau cút xuống?”
“Không phải, bà nội, cháu không quấy rối, vòng tay này là thật….”
“Bà cụ Trần, hay là đưa chiếc vòng cho tôi xem thử được không?”
Đúng lúc này, có một cô gái xinh đẹp cao gầy bước ra từ trong đám người.
Lúc cô đi ra, mọi người đều kinh ngạc hét lên.
Chuyện này… đây không phải là thiên kim đại tiểu thư của nhà họ Bạch, thế gia đồ cổ – Bạch Ngọc Lan đó sao?
Cô ấy cũng tới tham dự tiệc sinh nhật của bà cụ Trần.
Bà cụ Trần có thể diện thật đấy!
Bạch Ngọc Lan – một cái tên hoàn mỹ danh xứng với thực, rõ ràng cô ấy có thể kiếm cơm từ nhan sắc, nhưng nhất định phải dựa vào bản lĩnh.
Phương pháp giám định đồ quý giá của cô cực kỳ nổi tiếng ở Vân Thành.
Để cô kiểm tra chiếc vòng tay này thì đúng là lấy dao mổ trâu đi giết gà.
Bà cụ Trần thấy Bạch Ngọc Lan bước tới, nhất thời bà cụ cũng đứng lên, nói: “Cô Bạch, không được, sao có thể phiền cô thế chứ?”
Trần Văn Siêu vuốt tóc, vội vàng đi tới: “Cô Bạch, cái vòng này là giả mà, để cho cô giám định không phải là sỉ nhục cô sao?”
Bạch Ngọc Lan cười khẽ một tiếng, đáp: “Không sao, giám định đá quý và giám định đồ cổ cũng giống nhau.”
Vừa nói, cô vừa biến ra một chiếc kính lúp dùng khi khảo cổ như ảo thuật, lấy chiếc vòng trong tay MC rồi cẩn thận nghiên cứu.
Mọi người nín thở đợi chờ, chỉ lo sẽ quấy rầy đến cô.
Tiêu Thiên cũng quan sát cô gái Bạch Ngọc Lan này.
Da của cô ấy rất trắng, dùng câu “trong trắng lộ hồng” để miêu tả thì quả không hề quá, đặc biệt là đôi chân thon dài như ngà voi kia càng khiến cho người ta thêm chú ý.
Rất nhanh sau đó, Bạch Ngọc Lan đặt chiếc vòng ngọc xuống.
Trần Văn Siêu vội vã tới hỏi: “Cô Bạch, chiếc vòng này có phải đồ giả không?”
Nào ngờ, Bạch Ngọc Lan cười lắc đầu một cái, trả lời: “Đây là vòng thật, hơn nữa còn là vòng ngọc mạ vàng kiểu dáng mới nhất được đưa ra vào dịp hè của đá quý Hoa Hạ đấy, chất liệu là ngọc lão khanh thượng hạng của Myanmar.”
“Sau khi dát vàng, ngọc lão khanh của Myanmar càng tăng thêm giá trị, chiếc vòng này được bán với giá 88 nghìn thì tôi chỉ có thể nói mắt thẩm mỹ của cô Trần rất tốt.”
Nói xong, cô nhìn Trần Mộng Dao bằng ánh mắt tán thưởng.
Cái gì?
Vòng này là thật?
Trần Văn Siêu không thể tin nổi.
Mọi người ở dưới sân khấu cũng kinh ngạc thốt lên lần thứ hai.
Tần Ngọc Liên kích động đến run rẩy cả người, vừa nãy bà lo lắng gần chết, bỏ ra hơn tám mươi nghìn để mua vòng còn bị bọn họ nói xấu thành hàng giả, vừa nãy bà suýt không nhịn được muốn xông lên tranh cãi.
Cũng may, giờ Bạch Ngọc Lan đã giải thích giúp họ.
Lúc này bà cũng muốn xem xem, còn ai dám nói hươu nói vượn nữa!
“Cảm ơn cô, cô Bạch!” Trần Mộng Dao cảm kích nói.
Bạch Ngọc Lan nở nụ cười nhẹ, đi xuống.
“Cảm ơn.”
Tiêu Thiên cũng gật đầu với cô.
Bạch Ngọc Lan cười đáp lại rồi trở về vị trí ban đầu của mình.
Ngồi ở vị trí trung tâm, sắc mặt bà cụ Trần bớt giận hơn, Bạch Ngọc Lan đã xác định chiếc vòng này là thật, thì nó đúng là đồ thật.
Nhưng mà bà vẫn không vui vẻ nổi, miễn cưỡng khẳng định lại hai câu rồi để cho Tiêu Thiên và Trần Mộng Dao đi xuống.
Ở bên cạnh, Trần Dũng nhìn cả nhà Trần Cường, nhíu chặt lông mày, nhà họ kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy?
Nhưng mà rất nhanh sau đó, lông mày của ông ta chợt giãn ra, trong lòng nảy ra suy nghĩ!
Trần Mộng Dao tặng quà xong thì những con cháu nhà họ Trần khác tiếp tục lên tặng quà, nhưng mà những món đồ vàng bạc đó không có gì sánh được với chiếc vòng ngọc mạ vàng của Trần Mộng Dao.
Ngay tiếp sau là Trần Văn Siêu lên sân khấu tặng quà, tất cả hội trường đều tập trung chú ý.
Những người ngồi đây đều hiểu rõ, Trần Văn Siêu là cháu trai trưởng bảo bối của bà cụ Trần, bà cụ cũng thương yêu hắn nhất.
Lúc trước, Trần Văn Siêu từng tung tin đồn là muốn tặng một món quà thật lớn cho người bà yêu thương của hắn.
Chuyện của Trần Mộng Dao chỉ như khúc nhạc đệm, cho dù vòng tay của cô là thật thì có sao? Bà nội cũng đâu có thích cô!
Nghĩ tới đây, Trần Văn Siêu ôm một chiếc hộp đi tới giữa sân khấu rồi quay lại lạy bà cụ một cái.
“Bà ơi, Văn Siêu chúc bà sinh nhật vui vẻ, càng ngày càng trẻ!”
Không ai để ý hắn ta vừa nói gì, tất cả mọi người đều nhìn chiếc hộp trên tay hắn.
Chiếc hộp này không lớn, nhưng toàn bộ đều là màu xanh lục được mài ra từ ngọc thạch xa hoa.
Không ai cho rằng món quà là hộp ngọc, mà lễ vật thực sự chính là thứ đặt ở bên trong hộp ngọc này.
Đúng là xa xỉ!
Lấy hộp ngọc để làm đồ đựng, vậy thứ ở bên trong quý giá đến mức nào?
Bà cụ Trần cũng mong đợi nhìn hắn.
Lúc này đây, Trần Văn Siêu chỉ tay một cái.
Một giây sau, tất cả đèn đều tắt hết, căn phòng sáng rực cũng tối sầm.
Hơn nữa, rèm cửa sổ bốn phía đều kéo xuống, cửa lớn biệt thự cũng được người bên ngoài đóng lại, không còn tia sáng nào nữa, cho nên nhất thời trong đại sảnh tối đen.
Mọi người không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Giữa lúc họ đang nôn nóng bất an thì Trần Văn Siêu mở miệng: “Mọi người đừng hoảng, quà mà tôi tặng cho bà nội nhất định phải tắt đèn.”
Dứt lời, hắn mở hộp ngọc ra.
Chiếc hộp vừa mở ra, từng tia sáng lóe lên qua khe hở.
Mãi đến khi chiếc hộp được mở ra hoàn toàn, căn phòng khách tối thui nhất thời cũng sáng lên.
Trời ơi, đó là một viên dạ minh châu!
Mọi người ngẩng lên nhìn về phía sân khấu.
Bên trong hộp là một viên ngọc đang tỏa sáng.
Không phải dạ minh châu thì còn có thể là gì nữa?
Trời ơi, một viên dạ minh châu to đến vậy thì đáng giá bao tiền đây.
Chỉ e không dưới hai triệu nhỉ?!
“Được, tốt, tốt!” Bà cụ Trần cười ha ha: “Văn Siêu, không uổng công bà nội thương cháu!”
Mọi người cũng vỗ tay theo. Không thể không nói, món quà này đúng là rất để tâm.
Một viên dạ minh châu lớn đến vậy, chỉ e chỉ có tỉnh thành mới có thể làm được.
Nhưng mà đúng lúc này, Tiêu Thiên lại không nhịn được bật cười thành tiếng.
Haha, Trần Văn Siêu đang tấu hài đấy à?
Người khác không rõ chứ Tiêu Thiên thì biết chắc, viên dạ minh châu này không phải đồ tự nhiên mà là đồ nhân tạo.
Là Chiến thần Bắc Cảnh, người muốn nịnh bợ Tiêu Thiên có thể xếp dài từ Vân Thành đến thủ đô.
Đồ cổ đá quý anh được tặng rất nhiều, trong đó có không ít dạ minh châu!
Thậm chí có một tù trưởng châu Phi còn tặng anh một viên dạ minh châu to bằng đầu người, được anh để trong quân doanh làm đèn chiếu sáng.
Dù là thời đại nào đi chăng nữa, dạ minh châu tự nhiên đều là bảo vật.
Ở thời cổ đại, đây là vật chuyên dùng ở hoàng gia.
Còn thời hiện đại, khi khoa học kỹ thuật phát triển, bởi vì dạ minh châu quý giá nên không ít người nảy ra ý định dùng các vật liệu phóng xạ để sản xuất dạ minh châu.
Mặc dù dạ minh châu tự nhiên cũng rất sáng nhưng chắc chắn không thể chói mắt như thế được.
Mà viên dạ minh châu lớn bằng cả đầu người của anh cũng không sáng được như viên ngọc to chừng nắm đấm này, chứng tỏ có vấn đề.
“Cậu cười cái gì?”
Đúng lúc này, Trần Văn Siêu lập tức nhảy ra, chỉ về phía Tiêu Thiên rồi hét lớn.
Ngay lập tức ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Tiêu Thiên.
“Xin lỗi, tôi không nhịn được.” Tiêu Thiên cười nói: “Viên dạ minh châu của anh là đồ giả.”