Chẳng may khiến Trần Mộng Dao sợ thì phải làm sao?
“Anh….anh xấu ghê, chỉ biết bắt nạt em thôi…”
Trần Mộng Dao yếu ớt dựa vào trong lòng Tiêu Thiên, hơi thở cô thơm mát, đôi mắt cô long lanh ngập nước.
Cô khép hai chân lại, cô có cảm giác khó chịu khó có thể diễn tả bằng lời.
Tiêu Thiên đã khơi dậy ɖu͙ƈ vọng trong cô, hơn nữa cô còn từng được nếm trải cảm giác sung sướиɠ đó, nên bỗng chốc cảm thấy vô cùng ham muốn.
“Đi thôi, chúng ta về nhà nào”.
Trong lòng Tiêu Thiên có tâm sự nên anh cũng không phát hiện ra Trần Mộng Dao có gì đó là lạ.
Tên ninja kia cứ giao cho Trương Thu Bạch, anh muốn hợp tác với Mục Thôi và Tần Minh để xây dựng nên hình thức cấm địa ở Vân Thành.
Đây chính là cơ hội thử nghiệm tốt nhất!
Cùng lúc này.
Trương Thu Bạch đã moi được tin tức hữu ích từ miệng nữ ninja kia.
Rất nhanh sau đó Mục Thôi cũng đã đến.
Ông ta nghe Trương Thu Bạch nói trong Vân Thành có một sát thủ đáng sợ đang ẩn nấp thì vô cùng kinh ngạc.
Trước đây Mục Thôi từng nghe nói qua về ninja Phù Tang, đó là một tổ chức sát thủ nổi danh trêи thế giới, tổ chức này có rất nhiều cao thủ và sát thủ, địa bàn của nó trải dài toàn thế giới, là một tổ chức vô cùng đáng sợ.
Hơn nữa thành viên của tổ chức ninja Phù Tang này rất đáng sợ, chỉ cần nhiệm vụ thất bại thì bọn họ sẽ cắn túi độc giấu trong miệng tử tự, không thể moi được tin tức nào từ miệng bọn họ.
“Bọn chúng dám tới Vân Thành giết anh Thiên sao?”
Mục Thôi hừ lạnh một tiếng nói:” Đúng là không sợ chết!”
“Mạng lưới tình báo đã được thiết lập xung quanh Vân Thành rồi, hiệu quả cụ thể thế nào thì phải xem kết quả”.
Tiêu Thiên nhìn Mục Thôi: “Bên tôi sẽ có người liên hệ rồi gửi thông tin chi tiết cho ông!”
“Vâng, anh Thiên!”
Mạng lưới tình báo của đám đàn em Mục Thôi nhanh chóng hoạt động, bọn họ phối hợp với bên Tần Minh tìm kiếm tin tức rồi tiến hành giám sát Vân Thành.
Bất cứ người khả nghi nào đều trở thành đối tượng quan tâm trọng điểm của bọn họ.
Trương Thu Bạch nhìn giao diện trêи màn hình máy tính chuyển động không ngừng, ánh mắt anh ta lóe lên ánh sáng.
Đầu Trọc và đám Đinh Lập kêu gọi đám đàn em lục soát toàn thành phố.
Bọn họ đã nhanh chóng tìm được mục tiêu!
Nhưng bọn họ không để lộ chút tin tức nào, giống như không có chuyện gì cả.
Tất cả mọi người ai làm việc đó, cứ như ngày thường.
…
Món ăn quê.
Hôm nay vì tổ chức sinh nhật cho đội trưởng Đầu Trọc của chiến đội Thiên Lang nên Trương Thu Bạch bảo Tô Trình Bằng đóng cửa hàng không tiếp đón khách khứa nữa.
Cả phòng khách chỉ đặt một cái bàn duy nhất, trêи mặt bàn có một chiếc bánh kem thật to, ngoài ra trong phòng còn treo một tấm băng rôn, trêи đó viết Đầu Trọc sinh nhật vui vẻ!
Đầu bếp và nhân viên phục vụ bận rộn trong bếp đến tối tăm mặt mày.
Những người này đều là khách quý mà ông chủ phải hết lòng nịnh bợ.
“Xốc lại tinh thần đi nào, hôm nay mọi người phải dốc sức làm ra món ngon để chúc mừng sinh nhật cho khách quý, ông chủ nói nếu làm tốt sẽ có thưởng!”
Bếp trưởng đứng phía sau bếp nói lớn!
Phòng bếp nhanh chóng trở nên bận rộn, từng đĩa đồ ăn được bê lên, ngoại trừ đám người trong chiến đội Thiên Lang thì còn có Đinh Lập nữa, hiện giờ hắn cũng được coi là thành viên ngoài biên chế của chiến đội Thiên Lang, hắn nâng ly rượu mời Đầu Trọc.
“Đội trưởng, sinh nhật vui vẻ!”
“Hôm nay là sinh nhật của anh nên các anh em chúng tôi có có góp chút ít để tặng anh một món quà sinh nhật!”
Có người gân cổ hô to.
“Tặng quà gì vậy?”
Lông mày Đầu Trọc nhướng lên, gã vừa nghe thấy được tặng quà thì tâm trạng hưng phấn hẳn lên, gã xoa bàn tay vào nhau: “Đừng úp úp mở mở nữa, quà gì thế?”
Trương Thu Bạch cười lớn rồi vỗ tay một cái.
Người phục vụ đang đứng bên cạnh lập tức ôm quà trêи tay đi đến.
“Cậu mau lại đây mở quà đi”.
Người phục vụ gỡ sợi dây bên ngoài rồi mở hộp ra, nhưng bên trong trống không chẳng có gì cả.
“Có thích món quà này không?”
Trương Thu Bạch cười hỏi.
“Tôi rất thích món quà này!”
Đầu trọc vuốt cái đầu trọc lóc của gã rồi cười ha ha: “Món quà này quá lớn, tôi rất thích!”
Trêи mặt người phục vụ đứng bên cạnh hiện lên vẻ ngơ ngác, chẳng lẽ mấy người này uống quá chén rồi, trong hộp chẳng có gì mà lại nói là rất thích.
Đang tấu hài hả?
Bỗng lúc này có một luồng sát khí ập đến khóa trụ lấy hắn ta.
Trong lòng hắn ta hoảng hốt, da gà khắp người nổi hết lên.
Mà người đứng gần hắn nhất chính là Đầu Trọc.
“Ầm!”
Đầu Trọc bỗng đấm ra một phát!
Gã nói đánh là đánh liền, gã giơ nắm đấm đánh thành vào đầu tên phục vụ kia.
“Cái hộp trống này vừa hay đựng vừa cái đầu chó của mày đấy!”
Nhân viên phục vụ sợ hãi, hắn lập tức nhận ra bản thân đã bị bại lộ.
Hắn rùng mình một cái muốn chạy trốn, bị nhiều người bao vây như thế thì hắn chết chắc rồi.
Nhưng có thể trốn đi đâu được nữa?
Những người ngồi xung quanh giờ đã đứng lên tạo thành một vòng tròn vây hắn ở giữa, trêи mặt ai nấy không còn vẻ say khướt nữa, ánh mắt bọn họ trở nên sắc bén, sát khí ngút trời!
“Không ngờ mày ẩn nấp kỹ như vậy, nhưng hóa ra lại là nằm vùng trong quán món ăn quê này”.
Trương Thu Bạch cười lạnh: “Đáng tiếc, lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó thoát, cho dù mày có ngụy trang tốt thế nào thì vẫn sẽ có sơ hở!”
“Vẫn chưa hiểu phải không?”
Dáng vẻ hiền lành ôn hòa trêи mặt của tên phục vũ đã biến mất, thay vào đó là ánh mắt sắc bén, trong tay hắn cầm một cái phi tiêu.
“Mày ẩn nấp nhầm nơi rồi”.
Trương Thu Bạch thản nhiên nói: “Đây không phải lần đầu tiên bọn tao tới đây ăn cơm, Tô Trình Bằng biết lúc ăn cơm bọn tao không thích bị người khác quấy rầy!”
Tên ninja Phù Tang nghe thấy vậy thì ánh mắt hơi co lại, hắn vung tay phóng phi tiêu ra.
“Vù!”
Phi tiêu vụt qua không trung xé gió bay tới.
Trương Thu Bạch nghiêng đầu né.
“Đầu Trọc, tốc chiến tốc thắng, lát nữa còn phải đưa món quà này cho anh Thiên xem nữa?”
“Được!”
Đầu Trọc hét lớn một tiếng, gã vung nắm đấm thép ra, cùng lúc đó hơn hai mươi đàn em đứng bên cạnh cũng bắt đầu ra tay.
Đinh Lập biết bản thân không bằng ai, tuy hắn có theo đầu trọc đến căn cứ huấn luyện một thời gian, nhưng tư chất hắn quá kém, xử lý mấy kẻ bình thường còn được chứ đối phó với ninja cao cấp thì không khác gì tự tìm đường chết.
“Giết!”
Chữ giết vừa vang lên thì hơn hai mươi người đồng loạt ra tay, bọn họ đều đã đột phá xiềng xích tầng thứ hai nên nắm đấm mỗi người đều được bao bọc bởi một luồng ánh sáng.
“Cái gì, không thể nào! Sao tất cả chúng mày đều đột phá xiềng xích tầng thứ hai hết thế!”
Tên ninja sợ hãi, xét theo cấp bậc trong ninja Phù Tang thì người đột phá xiềng xích tầng hai đã đủ sức đối đầu với một ninja cao cấp rồi!
Rốt cuộc Vân Thành này là nơi quái quỷ nào, sao lại có nhiều cao thủ như vậy?
Ở đây có hơn ba người, tức là có đến hơn ba mươi ninja cao cấp sao?
Từ khi thủ lĩnh của bọn họ bị giết chết vào mấy năm trước thì thành viên của ninja Phù Tang bị tổn thất nặng nề, hiện giờ toàn bộ tổ chức ninja Phù Tang còn chưa đến 100 người!
Ở đây lại có đến một phần ba tổng số nhân lực của bọn họ, mẹ kiếp…sao có thể chứ?
Ông trời ơi, có để người ta đường sống không vậy?
Vất vả lắm hắn mới tìm thấy cơ hội phản kϊƈɦ, nhưng lại phát hiện ra nắm đấm của bọn họ vô mạnh mẽ.
“Ầm!”
Ninja giỏi nhất là ám sát, nếu như đánh nhau trực diện thì hắn có thể kiên trì lâu như vậy đã là khá giỏi rồi.
Nhưng hắn không đỡ cũng không phòng thủ được những đòn công kϊƈɦ của đối phương, hắn còn chưa kịp sử dụng chiếc phi tiêu thứ hai thì đã bị một đấm của Đầu Trọc đánh văng ra ngoài.
Các đòn đấm đá ồ ạt dộng thẳng lên người hắn.
“Á…”
Tên ninja cao cấp này bị đánh chết chỉ trong mười giây ngắn ngủi!
Trong vòng chưa tới một ngày, ba ninja cao cấp của ninja Phù Tang đều chết hết!
Trương Thu Bạch không hề do dự để Mục Thôi tung ảnh và tin tức tử vong của hai ninja ở Vân Thành ra ngoài.
Mục đích là để chọc tức tổ chức ninja Phù Tang và người sau lưng tổ chức đó!
Vân Thành lại trở thành tiêu điểm dư luận lần nữa.
Có rất nhiều người biết tới tổ chức ninja Phù Tang, bọn họ không ngờ ngay cả ninja cao cấp của ninja Phù Tang cũng không sống sót quá một ngày ở Vân Thành?
Nói ra thì ai dám tin chứ?
Sau khi tin tức hai ninja của ninja Phù Tang bị giết chết, bên phía ninja Phù Tang ở Đông Doanh lập tức có hành động đáp trả, nhưng cũng chỉ trong một ngày Trương Thu Bạch đã phát hiện tung tích của ninja Tam Hoa kia.
Anh ta cũng không nương tay, anh ta lập tức giết chết tên ninja Tam Hoa đó.
Điều này càng khiến mọi người chấn động.
Trong vòng hai ngày tổn thất mất ba ninja cao cấp, không có thành phố nào lại có mạng lưới tình báo và năng lực phòng ngự cao như vậy.
Trương Thu Bạch lại để Mục Thôi đăng ảnh của ninja Tam Hoa này lên, kèm theo một lời nhắn.
“Nếu có tới thì cử ninja cao cấp Tứ Hoa tới! Nếu không thì gọi luôn cả thủ lĩnh của chúng mày tới đây!”