Mục lục
Rể sang đến nhà - Tiêu Thiên (full 357 chap) – Truyện tiểu thuyết tác giả: Cố Tiểu Tam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ban ngày, máy bay trinh sát không ngừng gây hỗn loạn, đến tối cũng không dừng lại. Buổi tối, người ở các tổ chức lớn trong Long Thành đều lo sợ, sợ một quả tên lửa sẽ rơi xuống đầu họ. Dù sao thì thực lực hiện giờ của Bắc Cảnh cũng tăng lên rất nhanh, khó có thể chắc chắn là họ không hủy hoại tất cả. Thời gian cứ từng giờ từng giờ qua đi, mọi người đều lo lắng nhưng không có bất cứ cách nào.

Bọn họ đành phải phái người ra không ngừng thăm dò, một khi có biến thì sẽ lập tức ra khỏi thành. Tâm trạng lo lắng như bao trùm khắp Long Thành, tất cả mọi người đều như sắp suy sụp, ai nấy đều chuẩn bị sẵn tinh thần chiến đấu. Nhưng một đêm trôi qua, đến ba giờ sáng thì máy bay trinh sát bay khỏi bầu trời Long Thành. Không ít người nghĩ rằng, đây có lẽ là điềm báo đại quân Bắc Cảnh sắp tấn công thành.

Kể cả thám báo vẫn chưa truyền tin về thì Mặc Đốn Thiền Vu và Hoàng Kim Khả Hãn vẫn gọi người của mình đến, mặc áo chiến đấu lên, cưỡi chiến mã, chuẩn bị mũi tên, chuẩn bị sẵn sàng ra khỏi thành đón địch.

Nhóm lính đánh thuê ban đêm, nhóm lính đánh thuê Raksha, nhóm lính đánh thuê Góa phụ đen, hội Thần Chết, hội Satan, hội Anh Em … Người của họ đều trang bị đầy đủ vũ khí, chỉ lặng lẽ chờ đợi chiến tranh sắp tới. Nhưng từng giờ từng giờ qua đi, bên ngoài vẫn vô cùng yên tĩnh. Đến khi trêи trời dần lộ ra vệt trắng bạc nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của đại quân Bắc Cảnh.

Lúc này thám báo quay về nhìn thấy mọi người đều mặc hết võ trang thì kinh ngạc không ngừng. Bọn họ còn tưởng rằng mình thăm dò sai khi không phát hiện ra đại quân của Bắc Cảnh. Kết quả khi hỏi thì mới thầm cười khổ. Đêm qua trong phạm vi năm km của Long Thành đều vô cùng yên tĩnh. Đừng nói đến người mà ngay một con thỏ cũng không thấy.


Mặc Đốn Thiền Vu và Hoàng Kim Khả Hãn nghe thám báo về báo cáo thì đều với sắc mặt lúng túng. Nhưng hai người họ đều tin rằng, Bắc Cảnh đang dùng kế sách nhiễu địch với mục đích làm đảo lộn tầm nhìn của họ khiến họ nới lỏng cảnh giác, cuối cùng phát động tấn công, đánh cho họ trở tay không kịp. Thủ đoạn hạ đẳng như này may mà họ nhìn ra kịp. Bắc Cảnh mà không có Tiêu Thiên thì trong mắt họ cũng chỉ là con hổ giấy, không cần dùng lực cũng tự rách.

“Truyền lệnh của ta, toàn quân cảnh giác”, Mặc Đốn Thiền Vu truyền lệnh xuống. Lúc này Hoàng Kim Khả Hãn cũng hạ lệnh bảo mọi người bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị tác chiến, chiến bào không được rời người. Không khí căng thẳng vẫn cứ bao trùm Long Thành như thế.

Đồng thời lúc này các tổ chức đánh thuê cũng cử gián điệp đi điều tra. Vũ khí của bọn chúng tiên tiến hơn nhiều, thậm chí còn thăm dò đến tận đèo Bắc Lương được.

Máy bay không người lái vượt sông Bắc Lương đến đèo Bắc Lương. Nhưng vẫn chưa kịp bay vào đó thì màn hình đã đen ngòm. Không cần nghĩ cũng biết, máy bay đã bị người ta bắn rơi rồi. Tất nhiên cũng có người thả máy bay không người lái ở những góc chết xa xôi, truyền về những video vô cùng quý giá. Tướng sĩ Bắc Cảnh tập luyện ở võ đài, tiếng hô giết chấn động đất trời nhưng không hề có ý khởi binh.

Rất nhanh, thám báo mang tin tức về Long Thành, mọi người đều cùng suy đoán xem Bắc Cảnh đang có ý gì.



“Vù vù vù”, lại có mấy máy bay trinh sát không người lái từ phía xa bay lại, lại một lần nữa bay lượn trêи bầu trời Long Thành. Lần này không chỉ là thủ lĩnh hai bộ tộc mà thủ lĩnh của những tổ chức kia cũng vô cùng phẫn nộ. Khó khăn lắm mới bắn rơi được một chiếc máy bay không người lái, cuối cùng máy bay rơi xuống lều trại làm chết mấy chục binh sĩ.

Lựu đạn rơi từ trêи không trung xuống gây nên hai lần sát thương, hàng trăm binh sĩ xui xẻo bị lựu đạn rơi trọng thương.

Tức quá, thật là tức quá đi. Mọi người đều thấy vô cùng phẫn nộ, tiếp đó là từ bỏ việc bắn hạ máy bay trinh sát không người lái, để mặc nó lượn lờ trêи đầu mình.

Lúc này có người đoán, có phải là Bắc Cảnh sợ rồi không? Trước đây đám người Bắc Cảnh không bao giờ thèm dùng thủ đoạn nhiễu địch như này. Bởi vì lúc đó có Tiêu Thiên bất khả chiến bại, lúc đó bọn họ như uống phải máu gà, ai nấy đều trời không sợ đất không sợ. Nhưng hiện giờ Tiêu Thiên không còn ở đây thì trong lòng bọn họ không dám chắc nên mới dùng đến máy bay trinh sát không người lái để quấy nhiễu bọn họ? Không ít người đều đồng thuận với cách nói này.

Còn có người nói, máy bay trinh sát không người lái chỉ đơn giản là thăm dò động thái của họ. Bất luận là cách nói nào thì đều cho thấy, Bắc Cảnh sợ rồi.

Nếu đã như vậy thì họ càng nên nắm bắt cơ hội này, tấn công quyết liệt vào Bắc Cảnh.

“Không cần để ý đến những cái máy bay đó nữa, chẳng qua cũng chỉ là phô trương thanh thế thôi”, thủ lĩnh của hai bộ lạc hạ lệnh, công tác chuẩn bị chiến đấu được dỡ bỏ, mọi người đều nới lỏng cảnh giác. Nhưng trước khi máy bay không người lái bay đi thì họ không được lơ là, tuyệt đối không được cho Bắc Cảnh cơ hội nào. Đó là một kẻ địch vô cùng mạnh, nếu như có chút sơ suất nào thì chính là tàn nhẫn với chính mình.

Ba giờ sáng, máy bay lại một lần nữa bay đi. Tất cả binh sĩ đều nới lỏng cảnh giác, họ đã một ngày một đêm không được nghỉ ngơi tử tế rồi. Họ cởi áo chiến đấu ra, ném binh khí xuống, gần như là nghiêng đầu cái là ngủ được luôn. Lúc này, Long Thành như bao trùm trong tiếng ngáy ngủ. Sáng sớm hôm sau, máy bay không người lái lại đúng giờ bay lượn trêи bầu trời Long Thành. Binh sĩ ngủ không đủ bốn tiếng rồi bị roi da quất cho tỉnh dậy, họ mặc áo chiến đấu rồi đeo đao lên, ai nấy đều tinh thần uể oải.

“Xốc lại tinh thần ngay, nếu để ông đây nhìn thấy kẻ nào ngủ gật thì ông đây sẽ quất chết luôn”, phó tướng quét nhìn một vòng, roi da trong tay cứ quất thành tiếng. Cứ liên tục bốn ngày như vậy, mọi người trong Long Thành đều vô cùng mệt mỏi.

“Chẳng qua cũng chỉ là mấy máy bay thôi mà, sợ gì chứ, hơn nữa mấy thám báo bên ngoài kia đang làm cái quái gì vậy?”

“Đúng thế, còn nói là Bắc Cảnh sợ rồi, rõ ràng là chúng ta đang sợ Bắc Cảnh sợ vào tận xương rồi”.



“Cũng không biết đám thế lực nước ngoài kia có tác dụng gì nữa, toàn đám bị Bắc Cảnh hù cho sợ rồi. Đúng là rác rưởi”, lúc này binh sĩ của hai bộ lạc đều đang lẩm bẩm với nhau. Hàng triệu người ở cùng một chỗ, họ bị máy bay không người lái làm cho sợ hãi thành ra bộ dạng như này, nếu truyền ra ngoài đúng là mất mặt.

“Đừng quan tâm nhiều nữa, ngủ, ngủ thôi”.

“Kể cả đối phương có đánh đến đây thì ông vẫn phải ăn no ngủ say rồi tính tiếp”, có không ít người có suy nghĩ này. Vì thế mà đêm thứ tư, không đợi máy bay rời đi, có rất nhiều người đã lén lút quay về lều để ngủ. Ba giờ sáng máy bay lại một lần nữa rời đi. Cả Long Thành lại chìm trong giấc ngủ. Ngoại trừ những binh sĩ đang đi tuần tra, còn những người khác đều đang ngủ say.

Nhưng bọn họ không biết là có một nhóm người đang nhân lúc trời đêm vòng qua thám báo mà đi đến dưới Long Thành rồi. Còn trêи Long Thành mặc dù có ánh đèn chiếu sáng nhưng sáng thế nào thì cũng đều có góc chết. Họ lặng lẽ đi đến dưới thành rồi bay lên đầu tường thành. Tiêu Thiên là người dẫn đầu bay lên tường thành cao tầm hơn 40m. Trêи tường thành có không ít binh sĩ đang tuần tra, nhưng khi đi đến chỗ trống thì đã bị một quyền đánh chết, bọn họ còn không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Tiêu Thiên đạt đến cảnh giới thứ năm nên giết những tên tép riu này đúng như giết một con gà thôi. Bọn họ không có khả năng phản kháng thì đã chết không thành tiếng rồi. Người của Long Thành có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra, người của họ canh gác trêи thành lại dễ dàng bị người ta đánh tan như vậy. Hiện giờ lại có hơn năm mươi cao thủ Bắc Cảnh trà trộn vào Long Thành. Giao lưu với bộ lạc ngoại bang nhiều năm như vậy nên bọn họ ít nhiều cũng hiểu được chút tiếng Hung Nô và Hậu Kim. Còn về mùi máu tanh, bởi vì một quyền đã đập nát đầu họ rồi nên căn bản không có vết thương bên ngoài nên điểm này không cần lo lắng. Bọn họ bắt đầu tác chiến theo như kế hoạch đã định ra ban đầu.

Thật ra bọn họ không biết được hàm ý thật sự mà mấy ngày nay phái máy bay chiến đấu ra, ngoại trừ việc quấy nhiễu địch ra thì cái chính là truyền lại trận hình của doanh trại địch.


Bọn họ có thể nhớ rõ trong đầu địa hình của Long Thành. Bọn họ cứ như ác ma tản ra ẩn nấp trong bóng tối. Kể cả có gặp phải binh sĩ tuần tra thì họ cũng không sợ, cứ giả bộ say rượu rồi đi tiểu tiện ở một góc của lều trại. Đây cũng là lý do tại sao Long Thành đều là mùi hôi thối, bởi vì khắp nơi đều là mùi nước tiểu của thám báo.


Thiền Vu và Khả Hãn là cấp cao nhất thì tất nhiên sẽ ở lều rồng, đại tướng tả hữu kém hơn một cấp thì ở lều hổ nhưng tiếc là trong trận chiến trước đó, đại tướng tả hữu của Hung Nô đều chết cả rồi. Còn hai đại tướng của Hậu Kim cũng chết, tiếp đó là đại tướng cấp thấp hơn một chút. Điều đáng nhắc đến ở đây là, trong các bộ lạc ngoại bang, phần lớn là họ theo chế độ kế thừa. Nói cách khác là bố chết thì con kế thừa.


Có thể bố là người dũng mãnh nhưng con trai có khả năng lại là người yếu đuối. Quan trọng nhất là bộ lạc ngoại bang có một quy định rất nực cười đó là con trai có thể tiếp nhận tất cả tài sản của bố để lại, bao gồm cả phụ nữ, tất nhiên là ngoài mẹ đẻ. Ví dụ như đại tướng tả hữu của Hung Nô, ngày thứ hai sau khi tin bọn họ chết được truyền đi thì con trai của họ liền kế thừa vị trí của họ luôn. Tiếp quản tất cả tài sản của họ, mấy ngày nay đều ngày đêm múa hát chơi bời. Không ai biết rằng, hậu thế của đại tướng tả hữu và hai đại tướng của Hậu Kim đều chết trêи giường, còn cả vợ của họ nữa.


Sau khi thành công họ vội rút quân, quay về trêи tường thành đảm nhận việc tuần tra của binh sĩ, đây cũng là chuyện mà ban đầu họ đã thương lượng. Trong nửa tiếng mà có năm mươi người đã có một nửa quay về đến tường thành. Đối với bọn họ mà nói, bọn họ có lẽ còn hiểu kẻ địch hơn cả chúng. Bọn họ hiểu được ngôn ngữ, thói quen sống và cách thức tuần tra của kẻ địch. Có đội lên tường thành tuần tra nhưng không phát hiện ra có gì bất thường. Còn một bên khác, Tiêu Thiên lặng lẽ lẻn vào lều rồng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK