Hiện giờ tập đoàn Trần Thị đã lấn áp toàn diện tập đoàn Quang Minh của Cố Minh Huy rồi, vươn lên là tập đoàn có vị trí số một Vân Thành. Sau khi nhận được thông tin này, Cố Minh Huy thấy vô cùng hoảng loạn. Bản thân mình đồng ý với ông lão Dương là sẽ chăm sóc Tiêu Thiên nhưng mình hết lần này đến lần khác lại gây phiền phức cho Tiêu Thiên, thậm chí còn không giúp được gì nữa. Giờ đây tập đoàn Trần Thị đã leo lên vị trí số một Vân Thành khiến ông ta cảm thấy vô cùng thất bại.
Ông ta ngồi bất an trong thư phòng, ngẫm nghĩ chút rồi gọi điện cho ông Dương rồi nói về chuyện xảy ra ở Vân Thành. Một hồi lâu, trong điện thoại truyền lại giọng nói âm trầm của Dương Thành: “Tiểu Cố, cậu làm tôi thất vọng quá”.
Nghe thấy lời này, trong lòng Cố Minh Huy thấy sợ hãi, vội nói: “Xin lỗi chú, tại cháu làm không tốt”.
“Thôi đi thôi đi, tiểu thiếu gia vốn đã lợi hại rồi, nếu không thì cậu ấy cũng không trở thành chiến thần…”, nói đến đây, ông đột nhiên ý thức được mình suýt nữa nói lỡ mồm nên chuyển giọng: “Như này đi, cậu quan sát mọi động thái của tiểu thiếu gia, trong lúc quan trọng thì cố gắng hết sức giúp cậu ấy. Nhớ kỹ, lần này nhất định không được làm tôi thất vọng nữa”.
“Dạ vâng ạ”, cúp điện thoại mà Cố Minh Huy cảm thấy toàn thân mình như vừa được vớt từ trong nước lên. Tất cả những gì ông ta có hiện giờ đều là Dương Thành cho ông ta, chỉ cần Dương Thành muốn thì có thể lấy lại tất cả những thứ đó.
………….
Vẫn còn thời gian để tập đoàn Trần Thị sáp nhập cổ đông hai nhà Tôn, Mễ, đợi khi tất cả mọi người có phản ứng lại, quay đi quay lại thì tập đoàn Trần Thị đã trở thành một cây đại thụ chọc trời mà khó ai với được. Tất nhiên, đãi ngộ mà hai nhà nhận được sẽ không bằng được nhà họ Tô, từ trước đến nay thứ tự trước sau vẫn thế rồi.
Còn lúc này, nhà họ Dư cũng nhận được tin. Toàn thân Dư Phi như hoảng loạn, tập đoàn Trần Thị đã biết mình là người đứng sau thao túng chuyện này. Đợi họ ra tay xử lý mình thì có khác gì ra tay giết một con gà con đâu? Chỉ cần vài phút là bóp chết mình ý chứ.
“Bố ơi phải làm thế nào bây giờ?”, Dư Phi lo sợ hỏi.
Dư Tường nhìn Dư Thường Sơn với vẻ mặt âm trầm, nói: “Bố à, thật sự không được nữa thì chúng ta hãy nhận lỗi với tập đoàn Trần Thị đi. Chuyện này vốn là lỗi của chúng ta mà”.
“Nhưng….”.
“Tập đoàn Trần Thị hiện giờ đã hùng bá số một Vân Thành, đến ba gia tộc lớn của Vân Thành cũng phụ thuộc vào họ. Vân Thành đã không còn ai là đối thủ của bọn họ rồi. Nếu chúng ta chống lại thì hậu quả không tưởng tượng nổi đâu ạ”, Dư Tường nói với vẻ mặt nghiêm trọng.
Haiz! Dư Thường Sơn thở dài một hơi, nói: “Trước tiên hãy gọi điện thăm dò rồi tính tiếp”. Nói xong, ông ta cầm điện thoại rồi gọi đến số của Trần Cường. Đúng vậy! Đây đúng là số của Trần Cường. Bắt ông xin lỗi một cô bé như Trần Mộng Dao, ông ta nói không nổi. Rất nhanh, điện thoại có người bắt máy luôn.
“Alo, ai đó?”, trong điện thoại truyền lại giọng nói của Trần Cường.
“Là Chủ tịch Trần phải không ạ?”, trêи mặt Dư Thường Sơn lộ ra nụ cười, nói: “Tôi là Dư Thường Sơn, gia chủ của nhà họ Dư, chắc ông từng nghe đến rồi chăng?”
“Dư Thường Sơn? Tôi không quen, cũng chưa từng nghe nói”, Trần Cường có chút không nhẫn nại được, nói tiếp: “Có gì thì nói mau đi, tôi còn đang họp”.
Nghe thấy lời này, Dư Thường Sơn có chút tức giận nhưng vẫn kìm chế, cười trừ nói: “Thật ngại quá Chủ tịch Trần, quấy rầy ông họp rồi. Là như này, hai ngày này nhà họ Dư chúng tôi và tập đoàn Trần Thị của ông có xảy ra chút chuyện, là chút mâu thuẫn, nhưng trong chuyện này có chút hiểu nhầm…”.
“Nhầm cái quái gì”, Dư Thường Sơn vẫn chưa nói hết lời thì Trần Cường đã nổi nóng trong điện thoại: “Hiểu nhầm cái gì? Mẹ nó chứ, dùng thủ đoạn đê tiện mà còn bảo là hiểu lầm?”.
“Tôi nói cho nhà ông biết, nhà họ Dư cứ đợi đấy, tôi sẽ không tha cho các người đâu”.
“Bụp”, nói xong Trần Cường liền cúp máy luôn. Ngay lập tức Dư Thường Sơn sắc mặt xanh mép, nói: “Mẹ kiếp, dám uy hϊế͙p͙ ông à, thật sự nghĩ ông đây sẽ sợ sao?”. Ông ta tức giận rồi ném vỡ nát điện thoại. Sau khi nổi giận xong, trong lòng ông mới dấy lên vẻ sợ hãi. Tập đoàn Trần Thị quá mạnh, đã không còn là tập đoàn mà nhà họ Dư có thể chống lại được. Dư Tường thì sắc mặt cũng khó coi không kém. Còn Dư Phi cắn răng, đi lên trước nói: “Bố à, thật ra chúng ta vẫn còn một đường nữa để đi”.
………………….
Tại nhà họ Dư ở Vân Thành, đám người Dư Thường Sơn như ngồi trêи đống lửa. Cứ coi như gia chủ như Dư Thường Sơn thì biểu cảm cũng cứng đờ, không dám có sự bất kính nào. Trêи bàn rượu, ngồi ở vị trí cao nhất là người thanh niên mới hai mươi tuổi đầu nhưng trêи mặt thì vô cùng kiêu ngạo khiến người ta nhìn mà sợ hãi.
Hắn ta tên là Trình Tuấn, là con trai độc nhất của Trình Vạn Lí. Ban ngày Dư Thường Sơn bắt Dư Phi gửi thiệp mời cho Trình Vạn Lí nhưng không ngờ người đến lại là con trai của Trình Vạn Lí.
“Trình thiếu gia, những món này đều là món chính thống của Vân Thành, là bố tôi đặc biệt mời đầu bếp giỏi nhất đến làm đấy ạ”, Dư Phi không có bản lĩnh gì nhưng thủ đoạn nịnh hót thì hạng nhất.
“Dư gia chủ có lòng quá”, Trình Tuấn gật đầu, còn Dư Thường Sơn lập tức dùng hai tay dâng chén rượu, nói: “Trình thiếu gia khách khí quá, tôi chúc cậu một ly”, Dư Thường Sơn uống cạn một hơi, còn Trình Tuấn chỉ nhấp môi. Cậu ta không động vào chút thức ăn nào khiến cho không khí trêи bàn ăn vô cùng ngột ngạt.
“Dư gia chủ, ăn cơm uống rượu mà chỉ có mấy người đàn ông chúng ta thì tẻ nhạt quá đi”, Trình Tuấn bĩu môi nói. Người nhà họ Dư này cũng không hiểu chuyện gì cả. Muốn làm con chó của nhà người ta mà không rõ được sở thích của chủ nhân nhà người ta là gì, vậy thì sao làm được con chó hợp lệ chứ?
Dư Phi nghe vậy thì làm sao không hiểu được ý của hắn ta, vừa hay anh ta đã có chuẩn bị rồi.
“Ha ha, Trình thiếu gia nói phải, tôi có chuẩn bị rồi ạ”, Dư Phi vỗ tay một cái thì mấy cô gái trẻ đẹp bước vào. Trình Tuấn chỉ nhìn một cái rồi liền thu ánh mắt lại. Mấy người tầm thường như này, hắn ta căn bản không để ý đến. Với thân phận địa vị của hắn ta thì có gái trẻ đẹp nào mà chưa qua tay hắn ta đâu? Những người này, hắn ta sớm đã không còn hứng thú rồi.
“Lão gia, rượu mà lão gia gọi đến rồi đây”, đột nhiên một thiếu phụ từ ngoài cửa nhẹ nhàng bước vào. Cô thoạt nhìn tầm ba mươi tuổi, bộ phận trêи cơ thể phần nào rõ phần đó, thoạt nhìn vô cùng duyên dáng nhưng không thiếu vẻ quyến rũ phong trần.
“Vị này là?”, Trình Tuấn nhìn thấy thì mắt sáng quắc, không kìm nổi mà mở miệng hỏi.
Dư Thường Sơn ngây người. Đây là vợ lẽ mà ông ta mới cưới, kém ông tận hơn hai mươi tuổi, được ông yêu mến vô cùng.
“Đây là vợ hai của tôi, tên Nhan Tinh”.
Trình Tuấn mỉm cười, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Nhan Tinh, nói: “Hóa ra là vợ của gia chủ, lại đây ngồi cùng đi”.
Nhan Tinh có chút căng thẳng nhìn Dư Thường Sơn một cái. Thấy Dư Thường Sơn gật đầu nên bước lại bên cạnh Dư Thường Sơn.
“Ai bảo cô ngồi ở đó, ngồi ở chỗ tôi cơ mà”, Trình Tuấn chỉ vào chỗ ngồi của mình, ngữ khí thản nhiên. Nhan Tinh sắc mặt thay đổi, còn đám người Dư Thường Sơn thì càng tức giận hơn. Mẹ kiếp, đó là vợ mình mà bắt đi tiếp rượu cho kẻ háo sắc, là đàn ông có ai mà chịu được? Ông ta rất muốn mở miệng nói như Dư Phi vội lắc đầu ra hiệu là bố đừng làm chuyện dại dột.
Chẳng qua cũng chỉ là vợ lẽ mà? Vì một người đàn bà mà đắc tội với Trình Tuấn, vậy đường mà nhà họ Dư muốn đi coi như bị chặn rồi. Hơn nữa, ngồi bên cạnh Trình Tuấn là Sói Đói. Đây là đệ nhất chiến tướng của Trình Vạn Lí, gã còn tàn độc hơn Rắn Độc và Hổ Gầy. Đặc biệt là răng nhọn trong mồm gã, nghe nói gã rất thích dùng răng cắn đứt cổ họng của kẻ thù, nghĩ đến thôi cũng thấy sợ và khiến người khác toàn thân run rẩy căng thẳng.
Nhan Tinh lo lắng mân mê hai tay, thấy Dư Thường Sơn với vẻ mặt bất đắc dĩ nên cô đành phải cắn răng đi đến bên cạnh Trình Tuấn. Chưa đợi cô ngồi xuống, Trình Tuấn đã trực tiếp kéo cô vào lòng mình.
“Á..”, Nhan Tinh kiều diễm kêu lên một tiếng rồi ngã nhào lên đùi Trình Tuấn. Cơ thể đẫy đà đó khiến Trình Tuấn cảm thấy mình như rơi vào một khu rừng mềm mại, còn lúc này Dư Thường Sơn thì xanh mép mặt, cảm thấy mình như bị cắm một cái sừng to đùng. Vợ của mình lại bị một thằng nhóc sàm sỡ nhưng mình lại bất lực, mà đây lại ở trong nhà họ Dư nữa. Trình Tuấn sao lại dám sỉ nhục ông ta đến vậy.
“Ha ha, phu nhân đừng căng thẳng, chỉ là uống cốc rượu thôi mà”, Trình Tuấn cười ha ha, căn bản không để ý đến biểu cảm của Dư Thường Sơn.
Đã quá đi, cái ʍôиɠ này khiến hắn ta trầm mê không dứt. Nếu so sánh với mấy cô gái trẻ thì thiếu phụ như này vẫn có cảm giác hơn. Hắn ta cảm thấy cảm xúc của mình như dâng trào hơn nhiều.
“Trình…Trình thiếu gia, tôi…Tôi kính cậu một chén”, Nhan Tinh vẻ mặt đỏ bừng nhưng không dám nhúc nhích. Cô có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ ‘cứng cỏi’ của hắn ta, đó căn bản là thứ mà người trung niên như Dư Thường Sơn không thể so được. Chỉ mười mấy giây ngắn ngủi mà cô ta cảm nhận được rất rõ. Đặc biệt là bàn tay Trình Tuấn còn sờ mó không ngớt trêи đùi, thậm chí còn luồn vào khe hở trong váy cô ta nữa…Lúc này, thân người cô ta khẽ động, toàn thân như trúng huyệt, sức lực toàn thân như bị hút hết mất. Nhục nhã, hổ thẹn, tức giận, thậm chí còn có chút kϊƈɦ thích nữa, đủ mọi cảm xúc.
“Nào, chúng ta uống một cốc đi”, Trình Tuấn cầm cốc lên và muốn uống quàng tay với Nhan Tinh.
Dư Thường Sơn nắm chặt tay, đây đúng là nỗi nhục của ông ta. Ông hận nỗi không thể giết chết Trình Tuấn, nếu không phải vì suy nghĩ đến tương lai của nhà họ Dư thì ông ta sớm đã ra tay rồi. Nhan Tinh uống xong liền đứng dậy nhưng bàn tay của Trình Tuấn vẫn không rút ra mà vẫn không ngừng sờ mó.
“Trình thiếu gia…”, bị người đàn ông khác sàm sỡ trước mặt người đàn ông của mình, đúng là nỗi nhục nhã lớn. Cảm giác đó càng mãnh liệt thì cô càng không kìm nổi mà kêu lên. Cô ta cắn chặt môi, sắc mặt đỏ ửng như uống rượu.
“Phu nhân không giỏi uống rượu?”, Trình Tuấn quay đầu nhìn Dư Thường Sơn, không khách khí nói: “Dư gia chủ, vậy thì tôi dìu phu nhân vào phòng nghỉ ngơi trước nha, các người cứ uống đi”. Cậu ta không gọi là ‘vợ ông’, cũng không gọi là ‘Nhan phu nhân’ mà trực tiếp gọi là ‘phu nhân’. Một lời mà hai nghĩa, đây chẳng phải là trực tiếp gọi cô ta là phu nhân của mình sao?
“Trình thiếu gia, cậu…”, nghe thấy lời này, Dư Thường Sơn tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy, một luồng máu nóng như muốn phụt ra. Mẹ kiếp, đây không còn là sỉ nhục nữa mà là giẫm mặt ông xuống đất sau đó dùng hai chân giẫm lên mới đúng. Ông ta đứng dậy định kéo Nhan Tinh lại nhưng bị một khối thịt chặn lại. Đó không phải là Sói Đói thì còn là kẻ nào nữa.
Gã há miệng lộ ra hàm răng đầy ắp, đôi mắt hung hãn nhìn chằm chằm vào Dư Thường Sơn. Mặc dù Dư Thường Sơn sợ nhưng vẫn cứng cổ nói: “Trình thiếu gia, nếu cậu thấy rượu không ngon…”, ông vẫn chưa nói hết lời thì Dư Tường đứng dậy kéo Dư Thường Sơn lại.
“Bụp”, Sói Đói cắn xượt một cái, hàn quang trong mắt toát ra, suýt nữa thì đã cắn đứt cổ ông ta rồi.
Nghe thấy âm thanh đó, Dư Thường Sơn thấy toàn thân run rẩy. Nếu không phải là Dư Tường đỡ mình thì mình sớm đã nằm trêи đất rồi. Ông thấy cổ họng căng thẳng, còn cổ thì lạnh băng. Ban nãy suýt nữa ông đã bị cắn đứt cổ rồi, ông như từ cõi chết trở về.
“Lão gia…”, Nhan Tinh nước mắt lưng tròng, thân người không ngừng run rẩy, một hồi lâu mới dừng lại.
Mẹ kiếp, đúng là cực phẩm, như này mà không ấy thì…Trình Tuấn bàn tay lạnh toát, hai mắt hừng hực, hơi thở gấp gáp. Cậu ta đã không đợi được nữa rồi, cực phẩm như này mà ở trêи giường thì đúng là phê phải biết…?