“Có câu, người cao quý phải biết giữ mình, cậu nhất định đừng để bản thân mình gặp nguy hiểm”.
“Cái gì? Anh coi thường tôi hả?”, rõ ràng Dư Phi đang khuyên Trình Tuấn nên cảnh giác nhưng khi lời nói lọt vào tai Trình Tuấn thì lại giống như kiểu chế giễu hắn.
“Mẹ kiếp, đồ chó thối tha”.
“Phụp”, Trình Tuấn đá trực tiếp một cái khiến Dư Phi bay ra ngoài.
“Đây là tỉnh Quảng”.
“Bố tôi là vua của thế giới ngầm của tỉnh Quảng này. Vân Thành cũng chỉ là sân sau của nhà tôi, ai có thể khiến tôi phải giữ mình an toàn nào?”. Trình Tuấn tức đến nỗi sắc mặt xanh mép, chỉ một tên như Tiêu Thiên thì sao có thể ngăn cản được bước chân của hắn? Bất luận là ai, chỉ cần có gan ngăn cản hắn thì đều phải chết.
“Đồ chó thối tha, mở to mắt của mày ra mà nhìn xem mày đắc tội với Trình Tuấn này thì sẽ có hậu quả như nào”. Trình Tuấn nói một câu hung hãn rồi tức giận đùng đùng dẫn theo Sói Đói rời đi.
Dư Phi ôm bụng quằn quại trêи đất. Anh ta đau đớn đến mức mặt mày dữ tợn nhưng khóe miệng vẫn kèm theo vẻ cười lạnh: “Tiêu Thiên! Đây chính là hậu quả khi mày đắc tội với tao. Sau này vào ngày này mỗi năm, tao sẽ dẫn Bạch Ngọc Lan đi cùng để đến thăm mộ của mày”. Ý cười trêи mặt Dư Phi càng lúc càng rõ, chỉ cần nhà họ Dư trở thành người phát ngôn ở Vân Thành cho nhà họ Trình thì Bạch Ngọc Lan đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay của anh ta.
……………..
Còn lúc này ở trong một câu lạc bộ giải trí, nhân lúc tan làm, Tiêu Thiên cố đưa Trần Mộng Dao đến đây thả lỏng một chút. Câu lạc bộ này là sản nghiệp của Trương Thu Bạch, nhân viên ở đây đều là người của mình.
“Đã nói từ trước rồi mà, công việc thì không làm xong hết được đâu”. Tiêu Thiên nói kèm theo chút xót xa: “Em là Tổng giám đốc thì phải học cách nhượng quyền lại cho người dưới làm, chứ em cứ làm hết việc của họ, vậy anh bỏ ra bao nhiêu tiền mời họ đến làm gì?”
Công ty ngày càng phát triển thì Trần Mộng Dao ngày càng bận, thậm chí có lúc Tiêu Thiên còn hối hận vì đã lập nên tập đoàn Trần Thị.
“Nhưng… Có rất nhiều chuyện họ không quyết định được mà chú”. Trần Mộng Dao làm spa xong thì mặc áo choàng tắm của câu lạc bộ. Cô mặc mà quấn chặt lấy người nhưng cũng không che nổi dáng người thon thả quyến rũ của mình.
“Thôi được rồi, bây giờ là lúc thư giãn chứ không phải là nói về công việc”, Tiêu Thiên nói.
“Vâng”, Trần Mộng Dao gật đầu nhìn Tiêu Thiên đang ngâm nửa người vào suối nước nóng, cô ngồi bên cạnh anh, cầm áo choàng tắm lên rồi cho bàn chân trắng nõn vào trong nước. Nước nóng khiến Trần Mộng Dao dễ chịu mà khẽ kêu lên một tiếng. Ở đây là khu vực của riêng Tiêu Thiên, bình thường ngoài những nhân viên đến quét dọn thì căn bản không có ai đến.
Tiêu Thiên hắng giọng một cái, không kìm nổi mà giơ tay ra nắm chặt lấy bàn chân trắng nõn kia. Anh sớm đã muốn làm chuyện này rồi nhưng sợ Trần Mộng Dao xấu hổ nên vẫn luôn có kìm chế bản thân mình. Giờ đây cuối cùng cũng có thể hoàn thành mục tiêu nhỏ này rồi. Bàn chân nhẵn mịn nhỏ nhắn, một tay của Tiêu Thiên lúc này đều cảm nhận được hết.
“A…Chú này, ngứa quá đi…Chú nắm chân cháu làm gì?”, chân của con gái khá nhạy cảm, Trần Mộng Dao cũng không ngoại lệ, thậm chí cô còn nhạy cảm hơn những người con gái bình thường. Cảm thấy ngón tay của Tiêu Thiên đang mát xa nhẹ lên mu bàn chân của mình nên mặt Trần Mộng Dao đỏ ửng lên. Làn da vốn trắng nhẵn của cô giờ đây có thêm chút ửng hồng nên khiến Tiêu Thiên như càng rạo rực trong lòng. Anh không kìm nổi mà nắm chặt lấy bàn chân còn lại của Trần Mộng Dao.
“Ôi…Chú này”, Trần Mộng Dao kêu lên một tiếng, đôi môi nhỏ nhắn như hoa như ngọc, còn trêи mũi của cô cũng lấm thấm mồ hôi, còn trong đôi mắt đẹp kia dường như sắp có hạt lệ rơi xuống.
“Bỏ…Bỏ chân của cháu ra được không…Cháu thấy khó chịu quá”, cảm giác khác thường từ chân truyền khắp người cô khiến toàn thân cô như run rẩy. Hai tay cô chống lên đá, nhìn thấy cảnh tượng này Tiêu Thiên sao chịu nổi. Anh kéo một cái rồi trực tiếp ôm Trần Mộng Dao vào lòng.
“A…”, một tiếng kêu kiều diễm, tiếp đó là Trần Mộng Dao ngồi lên trêи đùi của Tiêu Thiên. Làn da nhẵn mịn không bị ngăn cản gì mà tiếp xúc với nhau. Cái áo choàng tắm cũng bị ướt hết, Tiêu Thiên thấy nó chướng mắt nên kéo mạnh ra. Lúc này lộ ra làn da trắng nõn như sữa ở bên trong áo đó. Dưới xương quai xanh là khe ngực trắng nõn khiến Tiêu Thiên nhìn thấy mà thở hổn hển. Chỉ tiếc là chiếc bikini màu vàng đã che đi phần lớn cảnh quan ở đó.
“Không được nhìn, đồ tồi”, Trần Mộng Dao thấy xấu hổ, vội dùng hai tay che mắt của Tiêu Thiên lại. Đúng là xấu hổ chết đi được.
“Đừng ngại! Ngày nào chúng ta chẳng ôm nhau ngủ, em có kϊƈɦ cỡ như nào anh rõ hơn ai hết mà”.
“Chú còn nói nữa”, Trần Mộng Dao vốn đã hay xấu hổ, giờ đây thấy Tiêu Thiên nói thế thì lại càng ngại hơn.
“Chú đúng là đồ tồi”.
“Em là vợ của anh, thân hình đẹp như này không cho anh nhìn thì còn cho ai nhìn nữa”. Tiêu Thiên kéo tay của cô ra, một tay nhéo cằm của Trần Mộng Dao rồi nói kiểu bá đạo: “Trêи thế giới này cũng chỉ có một mình anh được ngắm thôi”.
“Chú…Ai cho chú ngắm chứ”, Trần Mộng Dao nói một câu rồi vội rời khỏi thân người Tiêu Thiên. Cô chạy lên phía đối diện với Tiêu Thiên rồi ngâm toàn cơ thể mình trong nước, chỉ để lộ ra mỗi phần đầu.
“Haiz”, Tiêu Thiên đột nhiên thở dài một tiếng. Nghe thấy vậy, Trần Mộng Dao ngây người ra hỏi: “Đang yên đang lành, chú than cái gì thế?”
Lúc này chỉ thấy Tiêu Thiên nói với giọng cảm thán: “Tiêu Thiên này có tài đức gì mà lại có được người vợ như em cơ chứ”. Trần Mộng Dao không nói gì nhưng thấy trong lòng vô cùng ngọt ngào.
“Phải rồi, cháu so với cô Bạch Ngọc Lan kia thì thân hình của ai đẹp hơn”, Trần Mộng Dao đột nhiên hỏi.
Gì cơ? Tiêu Thiên lúc này đơ người ra, tự hỏi không biết trong đầu cô bé này chứa cái gì nữa? Một câu hỏi mà như phá vỡ toàn bộ không khí mình tạo ra.
“Câu này thì mình phải trả lời thế nào đây?”, Tiêu Thiên cạn lời rồi.
“Quả nhiên là thân hình của Bạch Ngọc Lan đẹp hơn của cháu”.
“Lần đó ở nhà họ Bạch, chú kéo chân của Bạch Ngọc Lan thấy dễ chịu lắm nhỉ?”
Ôi mẹ ơi, cứu mạng! Tiêu Thiên thừa nhận là chân của Bạch Ngọc Lan cũng rất mềm mại, hơn nữa cũng ngang tầm với Trần Mộng Dao nhưng lần đó là anh giúp người ta giải độc thôi. Quả nhiên, phụ nữ đúng là sinh vật thù lâu nhớ dai thật.
“Hôm nay chú nắm chân của cháu là muốn so sánh đúng không?”, Trần Mộng Dao như có chút suy nghĩ rồi gật đầu nói, dường như là bản thân đã tìm được đáp án.
“Em đang nghĩ gì vậy? Anh chỉ thích chân của em thôi”. Tiêu Thiên cũng có chút giận dỗi, toàn thân chìm vào trong nước. Lúc này toàn thân Trần Mộng Dao cứng đơ, chân của cô lại bị Tiêu Thiên nắm lấy.
“Ôi, sao lại đến nữa rồi”, lần này thì Tiêu Thiên lại đẩy nhanh tốc độ hơn. Tay anh sờ từ ngón chân đến mu bàn chân, từ mu bàn chân đến cổ chân, từ cổ chân đến bắp chân … cứ thế sờ lên trêи. Lúc này Trần Mộng Dao thấy nhột nhột, không kìm nổi mà kẹp chặt hai chân lại. Cô thấy vô cùng hoảng loạn, hai tay ôm chặt đầu Tiêu Thiên rồi kéo anh lên khỏi mặt nước.
“Không…Không được lên trêи nữa”, Trần Mộng Dao thấy toàn thân run rẩy, những chỗ bị Tiêu Thiên sờ đến thì như điện giật, cứ tê dại không ngừng. Trong người cô như có một dòng nước nóng chảy qua, cảm giác như muốn dạt trôi theo…
“Bùm…”, lúc này bên ngoài truyền lại tiếng động lớn, dường như có người đạp cửa ra.
“Mau, chú mau rút tay lại đi, có người đến rồi”, Trần Mộng Dao vô cùng căng thẳng, nếu để người khác nhìn thấy thì vô cùng khó nói. Còn Tiêu Thiên ngẩng đầu lên nhìn, lúc này thấy vô cùng tức giận. Mẹ kiếp, kẻ nào lại đến quấy rối vào lúc này không biết.
Anh đã sờ được đến bắp chân rồi, mặc dù không thể tiến thêm bước nữa nhưng nếu hôn nhẹ lên bờ môi kia thì vẫn có thể. Kẻ khốn kiếp nào lại đến vào lúc này vậy!
“Ngoan nào, không có chuyện gì đâu”, Tiêu Thiên cố kìm nén phẫn nộ trong lòng, nói: “Em ở đây tắm đi, anh ra ngoài xem có chuyện gì”.
“Vâng”, Trần Mộng Dao ngoan ngoãn gật đầu nói: “Chú đi rồi về sớm nhé, chứ cháu ở đây một mình cũng sợ lắm”.
“Cô bé ngốc, anh sẽ quay lại nhanh thôi”, Tiêu Thiên sờ lên mũi cô một cái rồi mặc áo choàng tắm vào, bước ra với vẻ mặt không chút cảm xúc. Mỗi bước đi của anh đều tràn đầy sát khí.
Lúc này, ở phòng lớn của câu lạc bộ giải trí, mười mấy bảo vệ nằm la liệt trêи đất. Sói Đói ra tay quả nhiên là tàn nhẫn, không đánh gãy tay thì gãy chân, ra tay không chút niệm tình gì. Một vài người khách nhìn thấy cảnh này thì sợ đến nỗi chạy tán loạn.
Trình Tuấn chắp tay phía sau đứng nhìn một lượt rồi lạnh lùng hô lên: “Tiêu Thiên, mày hãy ra đi chịu chết đi”. Lúc này, lửa giận và sát khí trong lòng hắn dường như khiến hắn mất đi lý trí. Bởi lẽ, ở tỉnh Quảng không có ai dám làm trái ý hắn. Hắn nói muốn giết chết Tiêu Thiên thì phải giết bằng được. Hắn muốn Dư Phi thấy rằng, lời mà hắn nói ra thì hắn nhất định làm được. Nhà họ Trình là vua của tỉnh Quảng.
“Tao nói lại một lần nữa, Tiêu Thiên mau cút ra đây, nếu không đừng trách tao giết người vô tội”. Hai mắt Trình Tuấn đỏ ngàu, nhìn đám bảo vệ đang kêu gào trêи đất: “Chú Sói, bắt đầu từ lúc này, cứ mười giây chú hãy cắn nát họng của một người”. Sói Đói ɭϊếʍ môi một cái, dường như không đợi được nữa rồi. Gã rất thích máu tươi còn nóng hổi, chỉ có máu tươi đó mới khiến gã cảm thấy vui vẻ.
Trình Tuấn nói xong thì có người bên cạnh đã bắt đầu đếm số: “10, 9, 8…4, 3…”. Rất nhanh đã đếm hết 10 số, Trình Tuấn cười lạnh nói: “Đúng là chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ. Chú Sói, cắn đứt cổ bọn chúng đi”.
Lời nói vừa dứt, Sói Đói liền ra tay. Gã nắm chặt một tên bảo vệ rồi há to miệng định cắn.
“Đừng, đừng mà…”, bảo vệ sợ đến mức toàn thân run rẩy. Cái miệng này mà cắn thì hắn chết chắc rồi.
“Dừng tay lại cho tao”, đúng lúc này, một bóng dáng cao lớn từ thang máy đi ra. Không phải ai khác, đó chính là Tiêu Thiên.
Trình Tuấn nhìn Tiêu Thiên mặc áo choàng tắm, chân thì đi dép lê nên không khỏi có chút thất vọng, nói: “Mày chính là Tiêu Thiên?”
“Chính mày là thằng nhãi không nghe lời của tao?”, hắn còn tưởng rằng Tiêu Thiên là người vạm vỡ to lớn, thật không ngờ cũng chỉ tên nhãi yếu ớt. Như này mà cũng dám làm trái lệnh của hắn sao?
“Mày đúng là to gan”, Tiêu Thiên bị đám người này làm hỏng chuyện tốt ban nãy nên cũng đang phẫn nộ cực điểm, khi nghe thấy lời của Trình Tuấn nói thì Tiêu Thiên lại càng không nhẫn nại được nữa.
“Mày là cái thá gì mà dám đến đây gây chuyện”.
“Thật không biết ai đã cho mày dũng khí này”.
Trình Tuấn nhìn thẳng vào Tiêu Thiên, kiêu ngạo nói: “Tao là Trình Tuấn, là vua thế giới ngầm tương lai của tỉnh Quảng này”.
“Trình Tuấn? Vua thế giới ngầm?”, Tiêu Thiên nhớ lại ban nãy Đầu Trọc có gọi điện nói cho anh biết, có một tên thối tha nào đó đến tìm anh bảo anh phải tự chặt đứt một cánh tay để thỉnh tội rồi đến nhà họ Dư nhận lỗi. Vì vậy Đầu Trọc đã chém đứt tay của kẻ đó rồi. Loại ngu ngốc như vậy, Tiêu Thiên đâu có thời gian để ý đến. Ban đầu còn tưởng là người nhà họ Dư nhưng giờ đây mới thấy là không phải.
“Tao không cần biết mày là vua chó hay vua mèo gì cả”, Tiêu Thiên nhìn Trình Tuấn với ánh mắt không thiện cảm, nói: “Nhưng hôm nay mày phá vỡ tâm trạng tốt của tao, còn đánh người của tao bị thương thì mày phải trả giá”. Tiêu Thiên đã từng nói, kẻ nào dám đến Vân Thành gây chuyện thì kẻ đó phải chết. Thế mà đám người này còn tưởng Tiêu Thiên đang đùa sao?
“Mày muốn chết à?”, Sói Đói ném bảo vệ kia xuống đất, cơ bắp toàn thân nổi lên cuồn cuộn rồi gã đập mạnh tay một cái. Hàm răng sắc nhọn vốn có, giờ đây càng trở nên sắc hơn. Đôi mắt gã sáng lên với ánh sáng xanh mờ nhạt, như thể gã thực sự trở thành một con sói đói rồi. Gã nhìn chằm chằm vào Tiêu Thiên, dường như muốn xé nát anh ra.
“Chú Sói, đừng giết hắn, đánh gãy tay chân của hắn rồi đem về nhà họ Dư. Cháu muốn bọn họ nhìn thấy đó làm gương, cháu muốn mượn kế giết gà dọa khỉ”. Mặc dù Trình Tuấn vô cùng tức giận nhưng vẫn còn chút lý trí. Hắn muốn dẫn Tiêu Thiên đến trước mặt đám người nhà họ Dư, dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất để giày vò Tiêu Thiên đến chết, khiến anh hối hận khi đến thế gian này.