......
Thép à, phải là thép tốt.
Không biết những chiếc xe giải phóng đi ra từ xưởng xe ô tô Thẩm Dương có được hàn bằng một miếng thép được sản xuất trên núi Ma Tử Lĩnh nhòn nhọn này không.
Nhưng hợp tác là cần thiết, đoàn kết là sức mạnh, câu nói này đã được lưu truyền từ thời ông cha ta.
Vì vậy, tiến lên chủ nghĩa cộng sản là điều rất cần thiết.
Bạn thấy đấy, nhà Trương thiếu máy cày làm ruộng, nhà Lý thiếu xẻng đào mương, một khi chủ nghĩa cộng sản xảy ra, chẳng phải những vấn đề này sẽ được giải quyết sao?
Thế là ngay khi có lệnh của trung ương, lòng nhân dân cả nước sục sôi, luyện thép! Luyện thép! Chẳng phải bọn Mỹ từng chê dân ta không biết làm cái gì, đến cả tấc thép cũng không ra hồn sao? Chúng ta phải thắt lưng buộc bụng, ngẩng đầu lên cho bọn chúng thấy ai mới là ông chủ! Mỗi bãi nước bọt của người chúng ta có thể nhấn chìm cả thủ đô Washington!
Với suy nghĩ như vậy, mọi hộ gia đình đều hết sức hưởng ứng chính sách luyện thép.
Đặc biệt là trên Ma Tử Lĩnh. Những nơi quá nghèo nàn thường không có gì để khoe khoang, chỉ có cái xưởng thép này thôi, phải làm tốt, phải để những người do chính quyền trung ương cử đến thấy rằng nơi chúng ta vô cùng trung thành với cách mạng!
Cái tẩu thuốc bằng sắt của chú, có sắt, ném vào lò luyện thép; cái đê khâu tay của dì, nhìn đen thủi đen thui không biết làm bằng chất liệu gì, thôi mặc kệ, ném vào lò luyện thép.
Không cần phải nói, những vật dụng khác như giá rửa mặt, kéo, kìm, thậm chí cả gương trang điểm của các cô gái, bất cứ thứ gì có chút sắt đều là nguyên liệu tốt để luyện thép.
Nhưng thép này ngoài nguyên liệu thôi vẫn chưa đủ, còn cần con người.
Cái lò luyện thép lớn, lửa có cháy đều hay không là do người kéo ống gió, người trông nom và người thêm củi.
Trong xưởng có rất nhiều công nhân, và lạ lùng thay, cũng có rất nhiều cái lò hơi như thế này.
Vì vậy ở đây, đàn ông bị sai như bò, đàn bà bị sai như ngựa, trẻ con bị sai như chó.
Tất cả mọi người đều mặc đồng phục màu xám cũ kỹ rách nát đi làm, bất kể đàn ông, đàn bà hay trẻ nhỏ, chỉ cần họ đứng trước lò hơi, trong mắt các phóng viên được chính quyền bên trên phái đến, họ đều là những công nhân gương mẫu, là anh hùng dân tộc!
Trong thời đại mà giới tính bị xóa nhoà và vẻ đẹp bị bỏ qua, thật hiếm khi xuất hiện một người phụ nữ như Úc Tuyền Thu.
Mặc dù quần áo cô ấy mặc không cao sang nhưng lại rất gọn gàng, kiểu tóc được cô xử lý cũng rất khéo léo, để kiểu nào cũng hợp. So với nhiều cô gái cùng tuổi ăn mặc luộm thuộm khác, đúng là trông cô rất lạc quẻ.
Những cô gái khác luôn nhìn cô bằng ánh mắt gai góc, như thể sắc đẹp của cô là một tội lỗi tày trời.
Thế nên, cô bị phân công đi kéo gió lò - là cái công việc thường do đàn ông làm.
Cái việc này mệt lắm, cả ngày phải vươn tay đi rụt tay lại để kéo lửa, là một công việc tuyệt vời trong mùa đông, nhưng đến mùa hè thì như tra tấn. Ngọn lửa gần 100 độ thiêu đốt bỏng cả mặt cô, đến cuối ngày không khác nào thấy như mặt mình sắp nứt ra.
Sau lần đầu tiên kéo gió lò, lông mày của cô gần như bị đốt trụi, thế nên cô quyết định quấn một mảnh vải quanh mặt.
Dù nóng đến mấy cũng không cởi ra. Cứ quấn thật kín mít mà đi làm.
Để rồi những người khác nhìn thấy, không khỏi nói nhảm: "Con đàn bà này chỉ thích làm trò cười cho thiên hạ."
Hầu hết phụ nữ đều ghen tị đến phát điên với những người cùng giới xung quanh họ, đặc biệt là với những người dù không làm gì nhưng vẫn dễ dàng chiếm được sự ưu ái của đàn ông.
Như thể người ta đánh cắp người đàn ông của họ, họ càng trăm mưu ngàn kế làm hại người ta hơn.
Miệng phụ nữ ghê gớm hơn mười khẩu đại bác. Gia Cát Lượng nói với các nho sĩ rằng, hãy nhìn người phụ nữ luôn miệng văng nước bọt, họ có thể nói nhiều đến nỗi chao đảo trời đất, huỷ hoại ý chí người ta, khiến những thương nhân phải xén cho họ thêm một ít, có lợi hại hay không?
Úc Tuyền Thu đã thấy hết sự ghê gớm của những người phụ nữ này.
Cô ấy chỉ quấn một tấm vải để che lửa, đám đàn bà kia thì liên tưởng cô muốn bắt chước các cô gái trong thêu các thời cổ đại, dùng lụa là dụ dỗ các chàng trai trẻ trong xưởng thép.
Nhìn đi, cô ấy che mặt, chỉ để lộ một đôi mắt, khi kéo gió lò, cánh tay không ngừng cử động, khiến bộ ngực đầy đặn cũng run lên theo, càng làm nổi bật cái mông cong tớn. Đi làm lúc nào cũng uốn éo chải vuốt, cô ta không phải con hồ ly tinh sao, cô ta không phải rất lẳng lơ sao!
"Thấy những thanh niên trẻ tuổi tràn trề sức lực kia không? Chậc chậc chậc, đi ngang qua cô ta mà không dời nổi con ngươi, con hồ ly kia còn giả vờ lạnh lùng! Làm giá cái chó gì, không biết cô ta đã từng ngủ với bao nhiêu đàn ông!"
— Những tin đồn vô căn cứ như vậy được lan truyền khắp xưởng thép, nhiều đến mức cô nghe chán cả lỗ tai.
Cô dứt khoát không nghe, chỉ làm những việc cô phải làm, tấm vải quấn quanh mắt cũng được đổi từ vải rồng sang vải bông.
Tại sao cô phải làm khổ mình vì đám đàn bà đó?
Cô vẫn phải nuôi Mục Mục, vẫn phải nuôi mẹ già.
Anh cả và chị dâu ở quê cứ khăng khăng năm nay mất mùa, không nuôi nổi hai người họ cộng thêm 7 đứa cháu gái nên đã đuổi mẹ già sang nhà anh hai. Bên vợ chồng nhà anh hai ham chơi, hay ăn biếng làm, mẹ già đến đó không những không được hưởng phúc, lại còn phải trông cháu, cho lợn ăn, nấu cơm, giặt giũ.
Úc Tuyền Thu nhìn mà không chấp nhận được, muốn đưa mẹ về ở cùng cô, nhưng nghĩ đến ký túc xá nơi cô ở bây giờ, chỉ riêng cô và Mục Mục đã chen chúc trong không gian nhỏ, nếu có thêm mẹ chuyển đến, không biết sẽ ở vào đâu.
Vốn dĩ hôm qua cô đi đón mẹ về, nhưng đi được nửa đường thì quay lại, gian buồng của cô nhỏ quá, đón mẹ về để ba đời phụ nữ ngủ dưới đất sao?
Vì vậy, Úc Tuyền Thu nghĩ, sau giờ làm việc hôm nay, cô sẽ nói chuyện với chủ quản trong xưởng, hỏi xem có thể được cấp một gian ký túc xá lớn hơn hay không.
Ngay cách vách phòng cô là ký túc xá của bác Vương, nơi một người phụ nữ sống trong không gian có thể kê đủ ba chiếc giường.
Nghĩ vậy, ngay từ sáng sớm hôm nay, cô mặc quần áo và đi làm như thường lệ, thậm chí còn làm cật lực hơn bình thường.
Toát mồ hôi nhễ nhại chưa được bao lâu, Úc Tuyền Thu chợt cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào cô.
Phụ nữ trời sinh nhạy bén. Mặc dù cô thường xuyên bị đàn ông nhìn chằm chằm như vậy, nhưng cô cảm thấy ánh nhìn hôm nay khác với những lần trước.
Đàn ông nhìn cô, đa phần là trắng trợn quét từ đầu đến chân với cặp mắt nóng rực có thể khiến cô bị thủng một lỗ. Nhưng ánh mắt hôm nay thì nhẹ tênh, không có những ham muốn dục vọng, thuần khiết như một cơn gió thoảng.
Cánh tay đẩy gió lò của cô dừng lại, tò mò quay lại.
Thế là bắt gặp khuôn mặt của cô gái có đôi mắt dịu dàng đó.
Lại là cô bác sĩ mới ấy.
Thật là phiền toái! Úc Tuyền Thu cau mày nghĩ.
Cô ghét nhất loại phụ nữ dịu dàng ôn tồn như đoá hoa sen. Đặc biệt là cô bác sĩ này.
Cô bác sĩ ăn nói nhẹ nhàng khoan thai như bồ công anh luôn khiến mọi người không thể nghe rõ cô ta đang nói gì. Chưa kể vẻ ngoài của cô ta, vẻ ngoài chuẩn mực của một quý cô, thường khiến Úc Tuyền Thu nhớ đến bức Quan Âm hiền từ phúc hậu treo trong gian nhà chính hồi cô còn nhỏ.
Quan Âm cái khỉ. Bày đặt nói cứu người cứu nạn, thế mà Quan Âm ở đâu khi cha cô lâm bệnh qua đời khi cô lên tám, Quan Âm ở đâu khi cô bị ép đưa lên kiệu hoa?
Vì Quan Âm là giả, vậy cô bác sĩ này cũng vô dụng cả thôi.
Ngay cả bệnh của con gái yêu của cô cũng không chữa được, chẳng phải cô ta chỉ là một lang băm sao?
Nghĩ đến đứa con gái vẫn còn trên giường lò, lòng Úc Tuyền Thu chùng xuống, không có thời gian phân tâm, quay lại tập trung kéo gió lò.
Khi cánh tay duỗi ra sau và đẩy về phía trước, vóc dáng Úc Tuyền Thu lại lồ lộ ra. Rất rõ ràng, không chỉ làm chết mê chết mệt những cánh đàn ông ở gần cô một cách kỳ lạ, ngay cả Ngô Tụng Trúc đứng nơi không xa vừa dứt lời trò chuyện với Lý Uyển Thi cũng vô thức thoáng nhìn rồi khen ngợi: "Này, dáng người cô công nhân đó đẹp quá. Nếu cô ấy đến thành phố, chắc chắn sẽ trở thành người mẫu nổi tiếng như diều gặp gió."
Lý Uyển Thi cũng nhìn về phía đó, khắp người phụ nữ ấy được bịt kín đến mức cô không thể nhận ra đó là ai, chỉ lắc đầu cười: "Yên tâm, cô ấy có lên thành phố cũng sẽ bị đưa về. Cậu không thấy những minh tinh xinh đẹp nổi tiếng có hình ảnh được dán khắp đèn đường à, tất cả đều bị bắt nhốt trong nhà kho đấy."
"Ồ, tớ quên mất vụ này." Ngô Tụng Trúc thở dài: "Thôi, chúng ta đi thôi."
Lan Thiện Văn lặng lẽ gật đầu, nhìn người phụ nữ đang đổ mồ hôi trước lò hơi thêm một lần nữa, rồi đi theo họ đến phòng của ông xưởng trưởng.
Tuy chỉ là nhìn thoáng qua, nhưng cô tin rằng Úc Tuyền Thu cũng đã nhìn thấy cô, nhưng thấy cô ấy không có ý chào hỏi một chút nào, có lẽ Lan Thiện Văn cũng không muốn có bất kỳ tương tác nào với cô ấy nữa.
Vì Úc Tuyền Thu không muốn, vậy thì cô sẽ không tiến thêm bất cứ bước nào. Cho dù trước đây đúng là cô rất muốn kết bạn với Úc Tuyền Thu.
Xưởng trưởng là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi đổ lại, khi họ đến, ông đang cùng kế toán trong xưởng tính toán sản lượng thép hôm nay.
Thấy ba người họ đến, hai mắt ông sáng lên, phấn khởi đứng dậy nói: "Các cô đều là bác sĩ được cử đến à?"
Lan và Ngô gật đầu, chỉ có Lý Uyển Thi ngại ngùng nói: "Tôi học báo chí."
"Học báo chí cũng tốt, làm sao những sự kiện lớn của quốc gia có thể thiếu nhà báo cho được. Năm đó nhờ có lời tuyên dương của nhà báo mà đoàn thể công chúng mới hiểu các chính sách của Chủ tịch được nêu ra ở Diên An."
Xưởng trưởng cười, ánh mắt vẫn không rời khỏi Lan Thiện Văn và Ngô Tụng Trúc.
"Đạo đức giả." Lý Uyển Thi chửi thầm, nhưng vẫn thản nhiên cười: "Vâng, ông nói đúng."
"Nào, ngồi đi, Tiểu Ngô, Tiểu Lan, các cô học y chắc là vất vả lắm, nghe nói con gái học thứ này khó hơn con trai, đầu óc cũng không nhạy bén bằng."
Sau khi ông xưởng trưởng yêu cầu nhân viên kế toán rời đi, ông vừa cười, vừa hỏi, vừa nhường chỗ cho họ.
"Cũng bình thường." Lan Thiện Văn giật mình không nhẹ vì cách gọi "Tiểu Lan", cũng không tiện tỏ thái độ trước hàm ý coi thường phụ nữ trong lời nói của ông ta, chỉ có thể cười nhẹ đối phó.
"Này, phụ nữ đúng là vất vả hơn. Lúc đầu cấp trên nói muốn có bác sĩ, tôi không đồng ý để các cô gái đến đây. Nhưng sau khi nghĩ lại, trong xưởng này có hàng trăm công nhân nữ, nếu không có bác sĩ nữ sẽ rất phi lý. Các cô đến đây, chính là một sự giúp đỡ to lớn."
Bọn họ chỉ đành gật đầu với một nụ cười gượng gạo, lại nghe xưởng trưởng rao giảng về một đống chính sách và lên một mớ giọng quan cách, cuối cùng ông cũng nói về trách nhiệm công việc mà họ quan tâm.
"Cái nơi nghèo nàn này không có trung tâm y tế. Cấp trên cử các cô tới đây không chỉ để chữa bệnh cho bệnh nhân trong xưởng chúng tôi, mà còn để chữa bệnh cho người dân địa phương. Thế này đi, đầu tháng và giữa tháng các cô ở lại đây, đến ba bốn ngày cuối tháng xuống xem bệnh cho thường dân, lương vẫn được trả như thường, các cô thấy sao? À đúng rồi, còn Tiểu Lý, trước mắt cô hãy phụ giúp hai bác sĩ, tạm thời xưởng thép đang không thiếu người."
Dù sao cũng bị điều đến đây, dù ai có nói gì, ba người họ chỉ có thể kiềm chế cái tôi mà gật đầu răm rắp.
Cứ như vậy mà nói chuyện thêm vài câu, đang định rời đi, bỗng nghe ông xưởng trưởng chuyển chủ đề: "Này, hai vị bác sĩ, vừa hay chỗ tôi có một bệnh nhân, các cô xem, có thể chữa bệnh cho cô ấy được không?"
.....