......
Bát canh gà được bỏ thêm ít hành lá và vài nhánh tỏi thơm ngon lọt vào từng ngóc ngách của khứu giác, hơi nóng phả ngào ngạt lên mặt người ta.
Bác sĩ ngồi trên mép giường, một tay bưng bát canh, một tay cầm thìa, tha thiết nhìn cô.
Dáng vẻ ấy, nhìn thế nào cũng thấy giống cô con dâu mới về nhà chồng.
Tất nhiên, sẽ thật tuyệt nếu biểu cảm giữa đôi lông mày của bác sĩ có thể xấu hổ hơn một chút, thay vì nhạt đến mức chẳng nhìn ra ý vị gì.
Con dâu mới về nhà chồng, có ai mà không ngại ngùng?
Đã có ai nhìn thấy một nhân tình vừa ngủ với nhau xong đã làm mặt lạnh chưa? Chẳng lẽ cô giảm giá thấp quá, làm bác sĩ cảm thấy thiệt thòi quá chăng?
Úc Tuyền Thu chán nản nghĩ, không húp canh nữa, cô vươn tay ôm mặt bác sĩ, trêu chọc bác sĩ giống như những tên đàn ông trong xưởng thép trêu các cô gái: "Bác sĩ Lan, chị xinh đẹp như vậy, sao không cười nhiều lên? Nào, cười với tôi một cái đi."
Đến cả mí mắt mà bác sĩ cũng không nhấc lên, chỉ dịu dàng nói: "Uống cái này đi, để lâu nguội đấy. Chờ khi trời sáng tôi sẽ đưa em về. Chân em bị thương, âu cũng có cái cớ để nói với bác Úc."
Ôi, trời ơi, ra ngoài vụng trộm với bác sĩ, cô quên mất mẹ và con ở nhà.
Cô đúng là loại bất trung, bất hiếu và vô trách nhiệm, đáng bị sét đánh!
Nhưng, cảm giác lén lút vụng trộm với bác sĩ thật tuyệt. Đi theo bác sĩ, được ăn ngon ngủ kỹ, người nghĩ cách nên nói thế nào với mẹ cô vẫn là bác sĩ. Hãy nói xem, tìm đâu ra được một người tình tốt đến vậy?
"Nhưng người ta vẫn muốn ở lại với chị thêm một lúc nữa."
Sau một đêm mặn nồng, chỉ cần bác sĩ không đá cô ra ngoài, cô vẫn cảm thấy mừng rỡ như được bác sĩ ban cho chút vị ngọt. Thế là, Úc Tuyền Thu học theo điệu bộ mấy cô gái sến súa khó ưa mà làm nũng với bác sĩ.
Kéo cánh tay bác sĩ, ghé sát mặt vào bác sĩ, ngây thơ nói: "Bác sĩ Lan, hôn thử tôi đi, trên mặt tôi có mật ong, ngọt lắm."
Lời vừa nói ra, chính cô cũng phải khâm phục mức độ vô liêm sỉ của mình.
Ha ha, mặt dày hơn Vạn Lý Trường Thành có là gì, nếu bà cô bà thím nào được cái mặt dày như cô và liều lĩnh trả tiền hiến thân như cô, cho dù trông họ không khác gì quỷ Dạ xoa cũng sẽ thành công quấn lấy chàng trai họ thích chỉ trong một sớm một chiều.
Vì vậy, sau một đêm vụng trộm khó quên khi cả hai ôm nhau nói về nhân sinh và bàn về lý tưởng sống, cô quyết tâm sẽ bám lấy bác sĩ cho đến chết.
Chân trần không sợ mang giày, dù sao cô đã mất hết mặt mũi, nào còn sợ ai dám chỉ thẳng mặt và chửi cô là đồ trơ trẽn?
Cô mặc kệ hết!
Có lẽ bác sĩ đã cảm động trước sự nhiệt tình của đồng chí Úc, hoặc có thể vì lý do khác.
Bác sĩ dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô, nhưng không thể hôn cô như cô mong, mà lấy từ trong túi áo khoác ra một đôi găng tay da nâu, tay còn lại nắm lấy bàn tay kê trên chăn của cô, nhìn vết thịt nứt nẻ vì cóng, khẽ cau mày, sau đó lấy một tuýp thuốc từ trong túi, vừa nhẹ nhàng bôi cho cô, vừa dịu dàng ngẩng đầu hỏi: "Đau không? Hay là ngứa?"
"Không cảm thấy gì." Cô kìm nước mắt lại, nói dối với bác sĩ.
Nhìn cách bác sĩ yên tâm tiếp tục cúi đầu bôi thuốc cho cô, lòng cô vừa đau nhưng cũng vừa ngọt.
Úc Tuyền Thu bẩm sinh có cơ thể lạnh, cứ đến mùa đông là tay cô lại nứt nẻ, ban ngày lạnh cóng chảy mủ, ban đêm ngứa ngáy đau đớn.
Không ngờ bác có thể nhận ra tay cô nứt nẻ. Trời ơi, vậy tức là bình thường bác sĩ vẫn để ý tới cô sao, thật khiến người ta hạnh phúc.
Nhưng, thuốc này bác sĩ lấy từ đâu ra? Không phải đang lợi dụng thời cơ để moi tiền đấy chứ?
"Bác sĩ Lan, tí nữa chị sẽ tính tiền thuốc với tôi đúng không?" Liên quan đến vấn đề tiền bạc, đồng chí Úc cho rằng cô vẫn phải tính toán sòng phẳng với bác sĩ.
Với vẻ mặt buồn bã, đồng chí Úc kéo bác sĩ lại mà kể khổ: "Bác sĩ Lan, hôm qua tôi tính rẻ cho chị hai tệ bốn tiền bán dâm, giờ tôi thực sự không còn tiền trong người. Hay là, chị cho tôi khất nợ lần này nhé?"
Bác sĩ không đáp lại những lời gặng hỏi của cô. Thực ra, bấy giờ bác sĩ đã nhận ra đồng chí Úc vô cùng lắm mồm.
Đã biết rõ bác sĩ sẽ không thu tiền cô, lại vẫn cố kiếm chuyện với bác sĩ.
Bôi xong thuốc, bác sĩ treo đôi găng tay được buộc với nhau bằng một sợi dây dài quanh cổ đồng chí Úc, nhét tuýp thuốc vào trong chiếc găng tay và dặn dò cô: "Mỗi ngày rửa mặt xong thì bôi thuốc, trời lạnh thì đeo găng tay. Đây là găng tay da, bên trong có lớp cách nhiệt nên sẽ không sợ dính vào da, cũng không sợ ngấm nước, đừng để dành mà không dám dùng, biết chưa?"
Hừ! Giọng điệu kiểu gì vậy, coi cô là trẻ con chắc!
Úc Tuyền Thu nhìn thứ đeo trên cổ mình, bối rối. Biết mình đã có ý định kiên quyết không liên quan gì đến bác sĩ, nhưng ai bảo cô yếu lòng, vết thương vừa lành đã quên cơn đau, khiến cô không thể chịu nổi cám dỗ trước vẻ đẹp của bác sĩ?
Thôi vậy, vì đây là đồ bác sĩ tặng, tội gì mà không lấy!
Nghĩ đến đây, đồng chí Úc bĩu môi bất mãn, khuôn mặt yêu kiều đầy vẻ bực bội, lẩm bẩm nói: "Biết rồi, biết rồi."
Dáng vẻ đó khiến Lan Thiện Văn rất muốn xoa đầu cô và khen cô thật ngoan.
Nhưng, nghĩ nếu làm thế rất có thể sẽ bị đồng chí Úc đuổi đánh vài dãy phố, Lan Thiện Văn thấy buồn cười, đành từ bỏ ý định này.
Bác sĩ bưng bát canh gà lên, đưa thìa đến bên miệng đồng chí Úc, nhẹ nhàng nói: "Há miệng."
"Hừ hừ..." Đồng chí Úc khó xử, hừ vài cái trong khoang mũi, nuốt hớp canh gà được bác sĩ bón.
Không ăn không biết, ăn rồi mới phát hiện, tay nghề nấu ăn của bác sĩ thật giỏi!
Canh gà đậm vị, chỉ toàn thịt, trút không còn một khúc xương, thịt gà mềm mướt tan trong miệng như kẹo bông gòn.
Điều đáng nói chính là, thật hiếm có một bác sĩ xuất thân từ thành phố lại hiểu rõ thói quen ăn uống của người bản địa trên núi Ma Tử Lĩnh. Bỏ một lượng vị cay vừa phải vào canh, khiến một người đã quen ăn cay từ khi còn nhỏ như đồng chí Úc phải cảm động rưng rức khi vừa nếm thử giọt đầu tiên.
Trời ơi, có trời mới biết đã bao lâu rồi cô chưa được ăn thứ đồ ngon như vậy kể từ ngày ông nội bị lên đường diễu phố! Đến cả thịt thà cô cũng rất hiếm khi được ăn!
Quả nhiên, đi theo bác sĩ sẽ được ăn thịt!
Ngồi trên giường lò của bác sĩ, tận hưởng dịch vụ hạng nhất của bác sĩ, thi thoảng trêu ghẹo bác sĩ cho vui.
Đồng chí Úc đắc chí như một ông lớn. Khi bác sĩ đút cho cô thêm một thìa canh nữa, cô lắc lư cái thân, hỏi bác sĩ: "Bác sĩ Lan, sao cái gì chị cũng biết thế? Canh gà ngon thật đấy!"
"Tôi học được từ những người khác." Bác sĩ luôn không thích nói nhiều, điềm đạm nói một câu rồi thôi, mặc Úc Tuyền Thu có trêu chọc kiểu gì cũng không được. Chỉ đến khi bát canh đã cạn đáy, bác sĩ cầm bát canh đứng lên, nhìn sắc trời ngoài kia vẫn tối om, khẽ cau mày, ngoái lại nói với cô: "Em ngủ thêm một giấc đi, vẫn còn sớm, đợi lát nữa tôi đưa em về."
"Vậy chị cũng ngủ cùng chứ?" Đồng chí Úc nghe xong, không biết xấu hổ mà tỏ ra ngây thơ, vỗ lên khoảng trống trên giường lò: "Một mình tôi ủ không ấm."
Dưới lò vẫn đang cháy lửa, lại còn không ấm?
Bác sĩ hiểu ý định của cô nên chỉ thờ ơ liếc nhìn cô, thế là bắt gặp ánh mắt vô tội của đồng chí Úc.
Đối mặt với lớp da mặt dày của đồng chí Úc, bác sĩ đành bó tay, chỉ đành quay người đi, nói: "Tôi không ngủ nữa, không ngủ được. Tôi đi rửa bát."
Hừ! Cô biết ngay kết quả sẽ thế này! Bác sĩ chỉ giỏi lừa gạt người khác, mặc quần áo vào là không giống lúc trên giường ngay! Thật là tức giận!
Úc Tuyền Thu bất bình, chỉ muốn kéo rách chăn của bác sĩ. Thấy bác sĩ mang bát đi ra ngoài thật, cô càng tức giận đến mức muốn cắn vai bác sĩ.
Cô tự nhận trông mình cũng không đến nỗi nào, dù sao thì đêm qua hai người cũng ngủ cùng nhau mà? Sao bác sĩ không biết ôm ấp an ủi là gì?
Có một người phụ nữ xinh đẹp gợi cảm ngồi trên giường lò, vậy mà bác sĩ chỉ nghĩ đến việc rửa bát!
Lẽ nào cái bát xinh đẹp hơn cô?
Nói thử xem, tại sao trên đời lại có người không thích sắc đẹp, chỉ thích rửa bát! Tức chết đi được!
Úc Tuyền Thu tức tối, nhưng không thể thắng lại cơn buồn ngủ, cô ôm chăn của bác sĩ, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Lan Thiện Văn rửa bát xong quay lại, đã thấy cô ngoan ngoãn ôm chăn, ngủ gà ngủ gật.
Thu lại tất cả sự ương bướng thường ngày, rất giống một chú hổ nhỏ thu móng vuốt lại.
Thật là, vô cùng ngoan ngoãn và xinh đẹp.
Lan Thiện Văn chầm chậm ngồi xuống mép giường, dịu dàng nhìn cô gái đang say giấc.
Úc Tuyền Thu tay ôm chăn, người cuộn tròn, y như một con mèo đang phòng thủ, bỗng dưng khiến người ta nảy sinh cảm giác thương yêu.
Khiến người ta chỉ muốn đưa hết cho cô mọi điều tốt đẹp, nghe theo cô, chiều chuộng cô.
Vì rốt cuộc, trên khắp thế gian này, e rằng thật khó có thể tìm được một cô gái nào tốt như đồng chí Úc.
***
Cuối cùng, cô bị đánh thức bởi nhiệt độ trên chiếc giường lò của bác sĩ.
Khi thức dậy, cô không màng lau đi những giọt mồ hôi trên trán, chỉ chăm chăm tìm kiếm bóng hình của bác sĩ khắp căn phòng.
Nhìn thấy bác sĩ đang ngồi ngay ngắn trước bàn, tập trung viết gì đó, trái tim đập loạn của cô mới dần bình tĩnh lại.
Chỉ cần nhìn bóng lưng của bác sĩ cũng khiến trái tim lềnh đềnh của cô như được rót đầy nước nóng.
Chỉ sau đó cô mới nhận ra, cô thích bác sĩ đến nhường nào.
Bầu trời ngoài cửa sổ dần hiện ra những bụng cá trắng xóa.
Cô khẽ khàng mò mẫm đứng dậy, chịu đựng đau đớn, bước đôi chân trần đến sau lưng bác sĩ, vươn hai tay ra trước che mắt bác sĩ, nghiêm túc gằn cổ họng hỏi bác sĩ: "Ha ha ha, bác sĩ Lan, đoán xem tôi là ai?"
Bị cô bịt mắt, không nhìn thấy gì, bác sĩ đành dừng bút, hơi nghiêng đầu nói: "Tỉnh rồi sao. Có đói không?"
"Hừ... Bác sĩ Lan thật là nhàm chán." Phản ứng của bác sĩ quá thản thiên, Úc Tuyền Thu không thể không bực dọc mà gạt bỏ trò trốn tìm tình thú với bác sĩ.
Bực bội, nhưng vẫn không buông tay che mắt bác sĩ.
Không vì lý do gì khác, hàng mi dài của bác sĩ cọ vào lòng bàn tay cô, khiến cả người cô nhồn nhột thích thú.
Nhìn kỹ hơn, chỉ thấy bác sĩ mặc một chiếc áo choàng mỏng, một vùng quang cảnh nơi cổ và ngực xinh đẹp đều lộ ra ngoài.
Được thôi, mới sáng sớm mà bác sĩ đã ăn mặc như vậy, không phải đang cố ý ép cô phải làm trò đồi bại sao!
Sau một cuộc đấu tranh tư tưởng kịch liệt, cuối cùng đồng chí Úc vẫn không thể cưỡng lại cám dỗ, phải chào thua trước sắc đẹp của bác sĩ.
Nhân lúc bác sĩ không nhìn thấy, cô lén lút cúi đầu xuống, nhắm chuẩn môi của bác sĩ mà cắn.
......