......
Những gì xảy ra đêm đó giống như một giấc chiêm bao, khắc ghi vào trong ký ức sau bao ngày qua đi.
Những tháng ngày tiếp theo vẫn trôi qua như thường lệ. Nhưng vì được ngủ một đêm cùng bác sĩ, đồng chí Úc thấy như đã vơi đi phần nào nỗi đau tương tư, dễ chịu hơn rất nhiều, cho dù thế nào cũng không thể để bố mẹ vợ phải khổ sở nữa.
Thế là, cô giấu mẹ làm những chuyện thầm kín, vắt óc nghĩ cách gửi đồ đạc và giấy nhắn cho bố mẹ vợ, nói bác sĩ Lan vô cùng hiếu thảo, hai cô chú đừng nghĩ quẩn.
Để viết lời nhắn sâu sắc uyên thâm này cho hẳn hoi nhằm động viên bố mẹ vợ, cô đến bưu điện tiêu vài tệ bạc đặt vài tờ báo.
Ngày nào cũng tranh thủ đi lấy từ sớm, nghiên cứu nhà nước lại đang diễn ra hoạt động gì, cố gắng thêu dệt thật khéo theo nghĩa tích cực để mang vào cho bố mẹ vợ xem.
Ví dụ như, chuyện có một phiên dịch viên không chịu được nữa mà treo cổ tự vẫn, cô nói lái thành có một phiên dịch viên đã tìm đến cách li khai linh hồn trong nỗi cô đơn, mạnh mẽ tiếp tục sống.
Có người viết văn không chịu đựng được nữa mà nhảy xuống hồ, cô nói lái thành người ta chợt nảy ra cảm hứng trong quá trình cải tạo, sáng tác ra rất nhiều tác phẩm, tình cờ bị lính canh nhìn thấy, kinh ngạc và thốt lên đó chính là tuyệt tác vô song, thế là tác phẩm của người đó được đăng lên tờ báo, được tán thưởng không ngớt.
Không biết bố mẹ vợ cô có tin hay không, chính bản thân cô suýt nữa cũng tin.
Không thì phải làm sao? Đã có dũng khí để chết, sao không có dũng khí chịu đựng sống tiếp?
Úc Tuyền Thu tin chắc rằng với tài trí thâm cao của bố mẹ vợ, họ nhất định sẽ thấu hiểu dụng tâm gian khổ của cô.
Nhưng thời gian tốt đẹp không kéo dài lâu, trong vòng một tháng làm gián điệp, cô bị mẹ phát hiện.
Sau đó, cô bị giám sát nghiêm ngặt hơn. Đến cả hai cô gái nhỏ được cô dẫn về cũng không giúp được gì cho cô nữa.
Úc Tuyền Thu vô cùng rầu rĩ, nhưng vì mẹ cô luôn lấy cái chết ra đe dọa, cô chỉ có thể tạm thời chiều lòng mẹ, bí mật tìm cơ hội lẻn đến sở huấn luyện.
Chớp mắt đã sang tháng Tư, là thời điểm con người dễ buồn ngủ và mệt mỏi.
Có hôm, hai cô gái nhỏ cùng nhau đi hái dâu tằm ăn, trong nhà chỉ còn ba mẹ con đóng giày.
Khó khăn lắm mới dỗ được Mục Mục đi ngủ, và chờ khi mẹ cô díp mắt như đã ngủ say, cô rón rén đặt kim chỉ trong tay xuống, đang định ra ngoài thì tiếng mẹ từ phía sau vẳng lại nghe như tiếng quỷ La Sát, cùng lúc đó, bóng người mẹ cô cũng hiện lên: "Con Tư, lại định không nghe lời à?"
"Mẹ..." Cô vội xoay người, tỏ lòng trung thành với mẹ: "Con chỉ ra ngoài xem một chút thôi, bên ngoài nắng rất đẹp, con muốn... con muốn đem chăn ra phơi."
"Hừ, con là con ruột của mẹ, sao mẹ không biết con đang giở trò gì?"
Nếu cô là một tiểu hồ ly đã tu luyện trăm năm, chắc hẳn mẹ cô là một bà yêu tinh đã tu luyện hàng nghìn năm.
Mẹ già bắt thóp tâm tư của cô, thở dài, nhìn cô và nói: "Không phải mẹ không cho con đi giúp người ta, nhưng con đang khổ sở lắm thây, còn giúp cái gì? Nghe nói gia đình nhà đó đến từ thủ đô, nghe nói cha của người đó là quan chức có thể ăn cơm và phiếm chuyện cùng Chủ tịch. Tổ tiên bao đời chúng ta đều là bần nông, đến đời ông con, cuộc sống khó khăn lắm mới tốt lên được một ít, thì lại gặp phải chuyện thế này... Con gái à, chúng ta không dính đáng nổi với họ đâu."
"Mẹ, sao đang yên đang lành mẹ nói những điều này?" Sống trong thời nay, đồng chí Úc vô cùng xem thường những quan điểm cổ hủ ăn sâu bám rễ của mẹ. "Dù bác sĩ Lan có giỏi đến mấy, không phải cô ấy cũng là con người sao, có khác biệt gì với chúng ta?"
"Con đúng là không biết chừng mực là gì." Mẹ cô bỏ miếng giày đang cầm trên tay xuống, nói với cô bằng giọng điệu của người từng trải: "Mẹ nghe những người trong sở huấn luyện nói, muộn nhất chưa đến cuối tháng những người bị nhốt sẽ được thả về, họ vốn là người thành phố, đến khi ấy, con tìm đâu ra được họ? Người ta và con không phải người thân cũng chẳng phải bạn cũ, nói không chừng, người ta sẽ làm lơ như thể không quen biết con. Thế nên, con gái, chúng ta nên biết khi nào phải dừng lại, nhé?"
Sắc mặt Úc Tuyền Thu trắng bệnh chỉ trong phút chốc: "Mẹ, mẹ nói thật sao?"
"Con gái ngốc, mẹ lừa con làm gì?"
"Con không tin." Úc Tuyền Thu mặt lạnh nói.
Thú thực, nói một cách mất lòng, cô và bác sĩ có thể quen biết nhau là nhờ cuộc vận động trên trời rơi xuống này, nếu cuộc vận động kết thúc, bác sĩ sẽ quay trở lại làm một người ưu tú không chê vào đâu được. Nếu mọi thứ trở về điểm ban đầu, cô chẳng qua chỉ là một cô gái nhà quê lạ mặt đối với bác sĩ.
Trước đây cô có thể đi tìm bác sĩ, nhưng bây giờ, họ cách nhau một tầng giai cấp, cô biết phải tìm bác sĩ ở đâu?
"Mẹ nói thật với con." Thấy con gái nửa tin nửa ngờ, mẹ cô càng thở dài nặng nề hơn, nói: "Con ra ngoài nhìn xem, ngoài sở huấn luyện kia còn lại bao nhiêu bóng người? Cha mẹ của bác sĩ Lan đã đi từ tháng trước."
"Sao con không biết? Mẹ cũng giấu kỹ thật đấy!" Úc Tuyền Thu trợn tròn mắt, không thể tin được, bà già thật giỏi giấu giếm. Nếu hôm nay cô không nghĩ đến chuyện muốn ra ngoài, chẳng phải cô cứ suốt đời mù mịt chẳng hay sao!
Không kịp nói thêm gì với mẹ, cô lập tức co cẳng chạy ra ngoài.
Đến sở huấn luyện nhìn, không biết cánh cổng trong đó đã được mở toang hoang từ bao giờ, bên ngoài không thấy ông già gác cổng ở đâu nữa.
Cô luống cuống túm lấy một bà cô đi ngang qua, hỏi: "Những người ở đây đâu hết rồi?"
"Đã đi từ lâu, từ cuối tháng trước, có rất nhiều xe đến đưa bọn họ đi. Tiểu Úc à, cô nghe nói con ốm nặng, mẹ con không cho con ra ngoài. Thật là, chậc chậc, dịp quan trọng như vậy mà con không nhìn thấy, thật đáng tiếc."
Bà cô không ngừng khoác lác với cô rằng khi ấy cấp trên đã phái bao nhiêu chiếc xe đến, ông xưởng trưởng và mấy tay máu mặt dưới trấn đều đến tiễn, cảnh tượng vô cùng long trọng, nhưng cô không thể nghe lọt tai cho dù là một câu.
Khi bác sĩ đi, cô không biết, cũng không đến tiễn; khi cha mẹ của bác sĩ đi, cô vẫn vậy.
Thôi được, được, thôi thì thôi. Cát về với cát, bụi về với bụi, lần này, họ đã đi hết, đi sạch sành sanh, không chút ràng buộc.
Cô quẫn trí trở về nhà.
Ở trong phòng, mẹ thấy cô như thế, có chút tức giận, kéo cô vào phòng, chưa nói năng gì đã tát vào mặt cô, khóc lóc: "Rốt cuộc tao có tội tình gì khiến mày như bị ma quỷ ám như vậy! Lan Thiện Văn là phụ nữ! Phụ nữ! Mày bắt mẹ mày phải nói thêm bao nhiêu lần nữa đây? Mày quan tâm đến người ta nhiều như vậy, người ta đối xử với mày như thế nào? Mày đi mà nghe ngoài kia người ta đồn cái gì? Người ta nói, lúc trước Lan Thiện Văn đối xử tốt với chúng ta, là vì muốn chúng ta chăm sóc cho cha mẹ cô ta! Mày vẫn mê muội, quỷ ám! Quỷ ám!"
Mẹ cô càng nói càng tức giận, cầm cây chổi lông gà vừa mắng vừa đánh cô: "Ngoài kia người ta chửi chúng ta vô liêm sỉ, nói chúng ta ảo tưởng muốn trèo cao vào thành! Sao mày chưa sáng mắt ra? Cha mẹ Lan Thiện Văn làm nghề gì, cha mẹ mày làm nghề gì, có thể giống nhau sao!"
Thân cô mặc mỏng manh, vết hằn đỏ máu tăng dần theo từng cái vụt của chổi lông gà, nhưng cô sống chết không nói gì, cũng không tránh né, chỉ cắn răng chịu đựng, để mặc cho mẹ đánh.
Chỉ đến khi mẹ cô nói rằng bác sĩ đối xử tốt với cô là vì đã tính toán trước, muốn cô áy náy và phải chăm sóc tốt cho cha mẹ bác sĩ, cô tức giận phản bác: "Cô ấy không phải người như vậy!"
"Mày quen cô ta được bao lâu, mà biết cô ta là người như thế nào!" Mẹ cô càng ứa gan sau câu nói của cô, ném cây chổi lông gà đi, lấy cây cán bột ra giã lên lưng cô: "Cô ta là phụ nữ, mày cũng là phụ nữ, mày nói xem, ban đầu cô ta cũng có vị hôn phu, tại sao vô duyên vô cớ lại đối xử tốt với mày? Mày tưởng cô ta thích mày thật à? Tao bạc phước lắm mới sinh ra một con ngợm thích phụ nữ như mày, mày tưởng người trên thủ đô cũng sẽ nam không ra nam, nữ không ra nữ như mày sao?!"
Mẹ cô tức đến phát điên, càng đánh càng mạnh hơn, tất cả đòn đánh đều nặng nề giáng lên lưng cô, đánh đến mức cô cảm thấy cổ họng mình có mùi tanh, nhưng vẫn không giải thích một lời nào.
Thái độ ấy càng khiến mẹ cô điên tiết, những lời chất vấn của mẹ càng lớn hơn, những nhát đánh cũng càng nặng nề hơn.
Tiếng ồn này rất nhanh đã đánh thức Mục Mục đang ngủ bên gian ngoài.
Cô bé dụi mắt đi vào lúc nào không hay, nhìn thấy mẹ nằm trên mặt đất, mũi và khoé miệng túa ra toàn máu là máu. Cô bé mếu máo, khóc oà lên, chạy đến quỳ xuống cạnh mẹ, kéo tay áo bà mà khóc: "Bà... bà đừng đánh mẹ..."
"Đến cả Mục Mục cũng hiểu chuyện hơn mày!" Nghe thấy giọng cháu gái, mẹ cô bình tĩnh lại một chút, ném cây cán bột trong tay xuống, bế cháu gái đang khóc lên, cũng lau nước mắt: "Mày muốn làm mẹ mày tức chết à? Tại sao cứ phải thích đàn bà! May mà mẹ mày trông mày chặt, không ai biết mày ăn nằm với cô ta, nếu không, mày sẽ bị nhốt vào rọ heo, thả xuống sông chết chìm!"
Cô hoa mắt chóng mặt, sống dở chết dở nằm trên mặt đất, nghe mẹ chửi mình.
"Người ta đến đây chỉ để chơi. Mày tưởng người ta thật lòng tốt với mày? Năm xưa bị thằng bé kia lừa vẫn chưa đủ à? Mục Mục đã được sinh ra mà không thấy bóng dáng thằng đó đâu! Huống chi, Lan Thiện Văn là một phụ nữ!"
Lòng mẹ cô đau như cắt vì con gái bà là người nhẹ dạ cả tin, chỉ với vài câu nói vu vơ của người ta mà cũng dễ bị lừa gạt.
Là đứa con gái nhẹ dạ cả tin, nhân lúc mẹ già bình tĩnh lại phần nào, Úc Tuyền Thu loạng choạng bò dậy, không màng những vết thương bỏng rát trên người, nhàn nhạt nói: "Con ra ngoài phơi chăn."
Dứt lời, cô chậm rãi đẩy cửa bước ra ngoài.
Vừa đúng lúc hai cô bé đi hái dâu bên ngoài quay lại, trên tay ôm một rổ dâu và một xấp báo.
Cô gái biết nói vui vẻ cười với cô: "Chị Úc, chúng em vừa đi hái dâu, tiện đường đi ngang qua bưu điện, có chị gái ở đó nhờ chúng em mang báo về cho chị. Chị ấy nói, đã qua mấy ngày không thấy chị đến lấy."
"Thế à, cám ơn các em." Cô cười yếu ớt, nhận lấy xấp báo được cô bé đưa cho.
Bố mẹ vợ đều đã rời đi, những thứ này còn có ích gì. Ngày mai sẽ trả lại hết vậy, còn để dành tiền mua kẹo cho Mục Mục.
Thở dài ngao ngán, cô định lật giở vài trang rồi vứt qua cho mẹ cắt giày, nào ngờ, bỗng nhìn thấy nụ cười tươi tắn của bố vợ ngay trên trang đầu.
......