......
Hiệu quả giải quyết công việc của bà Úc rất cao.
Không lâu sau, bà vui vẻ trở lại với một xấp giấy hình chiếc giày.
Ngồi trên mép giường lò, bà cầm từng mảnh giấy lêm, nói với cô từng cái một: "Con Tư, nhìn xem, đây là anh Thạch thợ giày giỏi giang dưới nhà cây hướng đông, ba mươi bảy tuổi, thật thà, nhìn cũng được; còn có anh Tôn bán hàng rong, trong gia đình không có người già, lại rất điềm tĩnh, con gả đến đó sẽ được làm chủ gia đình..."
Mặc cho mẹ cô hớn hở nói, cô nhìn còn không muốn nhìn, chỉ lo khâu lại bộ quần áo rách của Mục Mục, thỉnh thoảng kiểm tra xem con gái có đạp chăn ra không, lơ đãng nói: "Mẹ, mẹ cứ tự xem, mẹ nghĩ ai tốt thì nói với con là được."
"Ôi, con bé này, đây là chuyện quan trọng liên quan đến cả đời người, sao con có thể không bận tâm? Mẹ thay con chọn, nếu không thành, nếu con không hài lòng với cuộc hôn nhân ấy thì sao? Lại đây, lại đây, con tự chọn đi."
Không làm trái nổi lời mẹ, cô chỉ đành ủ rũ rướn đầu nhìn qua.
Trong lúc hai mẹ con đang thầm thì thảo luận xem người đàn ông nào tốt, bỗng ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng gọi trong trẻo: "Chị Úc, chị Úc, chị có ở đó không?"
Giọng nói này nghe quen lắm, Úc Tuyền Thu nghĩ. Phải mất một lúc lâu sau cô mới nhớ ra, đây không phải đối tượng săn đuổi của cánh đàn ông trong xưởng thép, cô Sáu sao!
Sao cô ấy lại đến đây? Họ thường không nói chuyện với nhau, vì vậy không thể nào có chuyện cô ấy tìm cô tâm sự chuyện gia đình đâu.
Khi Úc Tuyền Thu đang lấy làm lạ, cô Sáu đã hồn nhiên tự bước vào nhà, cười ha ha.
Thấy Úc Tuyền Thu đang ngồi trên giường lò, cô Sáu đang định nói chuyện thì thấy Mục Mục đang ngủ say bên cạnh, vội vàng nhẹ nhàng bước chân, thì thầm nói với cô: "Chị Úc, nghe nói chị ốm, chị sao rồi, đỡ chưa?"
"Cảm ơn cô quan tâm, đã đỡ hơn nhiều." Không rõ lý do cô Sáu đến, Úc Tuyền Thu chỉ có thể đáp lại một cách khô khan.
"Tốt quá, hihi. Chị Úc, em không phải người không có việc sẽ vô cớ gõ cửa, em sẽ không vòng vo với chị nữa."
Thấy vẻ khó xử trên mặt cô, cô Sáu cũng rất biết ý, đi thẳng vào vấn đề: "Chị Úc, thật ra hôm nay em đến vì có chuyện tìm chị."
Cô biết ngay, một người đặc biệt như cô Sáu, làm sao có chuyện rảnh rỗi tới chơi với cô?
Việc tìm bác sĩ Lan cũng giống như vậy.
Cô mỉm cười thấu hiểu và nói: "Có chuyện gì?"
"Này, chị Úc, em phải đi đây."
"Đi? Đi đâu?" Không phải cô Sáu nói cô trốn tránh kết hôn nên mới chạy tới đây, cũng đã cắt đứt quan hệ với gia đình sao?
"Chậc, đương nhiên là về nhà." Cô Sáu đáp lại cô với một biểu cảm không giải thích được, chậm rãi ma sát giày vải trên mặt đất, nói:
"Đứa em cả nhà em bị đưa xuống dưới nông thôn đánh chết, đứa em ba cũng chết vì bệnh, ở nhà chỉ còn lại một một người trưởng thành là em. Dù ba em có giận thế nào cũng nhất quyết muốn đưa em về, nếu không, nhỡ như ông ấy mất vào một ngày nào đó, đến cả một tiếng khóc trước quan tài cũng không được nghe, chẳng phải rất bi thảm sao?"
"Không phải, cô nói cô là con thứ sáu trong nhà? Sao ở đâu ra lại có em cả, em ba?"
"Hê hê, chị Úc, chị đúng là chất phác, dễ lừa như bác sĩ Lan vậy." Thấy vẻ mặt hoang mang của Úc Tuyền Thu, cô Sáu cười đáp.
Làm Úc Tuyền Thu nghe xong mà chỉ muốn bóp chết cô ấy. Bà nội nó chứ tôi thật lòng thấy cô đáng thương, thế mà cô lừa gạt tôi!
Thấy chị Úc lại hơi tức giận, cô Sáu vội vàng khua tay, đáng thương giải thích: "Này này, chị Úc đừng tức giận, không phải em cố ý gạt chị đâu."
"Thôi, tôi không phải đàn ông, cô có lừa tôi cái này cũng vô ích."
Thấy hành động cố tỏ ra đáng thương để lấy lòng của cô, Úc Tuyền Thu khó chịu xua tay: "Cô đi đi, đến đây tìm tôi làm gì, không phải nên tìm bác sĩ Lan tiễn cô đi sao?"
Vừa nhắc đến bác sĩ Lan, mẹ cô căng thẳng hẳn, vội nắm lấy tay cô: "Con Tư, con với mẹ đang chọn người, không được đi đâu cả, không dây vào nhóm bác sĩ Lan được đâu, đừng gặp bọn họ nhiều, kẻo vô cớ rước vạ vào thân."
Cô mệt mỏi lắc đầu: "Mẹ, mẹ nói vớ vẩn gì vậy? Con đã nói con và bác sĩ Lan không có quan hệ gì mà. Mẹ đừng suốt ngày nghe người ta bịa chuyện. Giữa hai người phụ nữ với nhau có thể xảy ra chuyện gì chứ?"
Cô Sáu cũng là một người tinh ý, nghe bác Úc nói vậy, biết mình không thể nhắc tới bác sĩ Lan, bèn vội vàng đổi chủ đề: "Hề hề, chị Úc, tuy chị em mình không nói chuyện gì nhiều, nhưng trong lòng em rất ngưỡng mộ chị. Nể tình cái danh hôi hám của chúng ta trong xưởng thép nhiều năm, chị Úc không tiễn em đi, liệu có hợp lý không?"
Đã nghe người ta nói tình yêu đích thực sẽ được tìm thấy trong nghịch cảnh, nhưng chưa bao giờ nghe nói tình chị em tốt sẽ được dựng nên trong điều tiếng xấu.
Úc Tuyền Thu buồn cười khi nghe cô Sáu giải thích vậy, cảm thấy cô gái này không tệ, rất có cá tính.
Ai cũng cố gắng tạo dựng tiếng thơm, nhưng cô gái này lại mặt dày nhận hết tiếng xấu do người ngoài gán cho cô.
"Cô nói thế thì tôi phải đi vậy." Úc Tuyền Thu cười nói: "Khi nào cô đi?"
"Đợi khi tuyết tan gần hết, em sẽ đi." Cô Sáu đáp: "Đáng lẽ ngay từ khi nhận được thư từ cha là em phải về, nhưng tuyết đã lấp kín đường núi, chị xem, chỉ có thể đợi đến mùa xuân."
"Không phải vẫn còn một khoảng thời gian nữa sao?"
"Ôi, chị Úc, chị không biết đấy, tuy nói ra thì còn dài lắm, nhưng sau này các chị sẽ không còn thời gian chơi với em, em chơi một mình cũng buồn."
Úc Tuyển Thu gật đầu: "Cũng đúng."
Cô Sáu có vẻ không phải một người thích an phận. Đợi khi mùa xuân đến, xưởng lại bắt đầu luyện thép, rất bận rộn, đúng là sẽ không ai có thời gian chơi cùng cô ấy.
"Thôi được, được, chị Úc, đừng nói nữa, hai ngày nay chị nằm trên giường cũng thật buồn chán đúng không, càng dưỡng bệnh càng khó chịu, đi, đi, đi, em dẫn chị ra ngoài đổ mồ hôi, khi về sẽ thấy đỡ hơn liền."
Cô Sáu vừa cười vừa nói, vội vàng giục cô mặc quần áo ra ngoài cùng mình, đồng thời nói với bác Úc đang định ngăn cô ấy lại: "Bác đừng lo, con dẫn chị Úc xuống thị trấn chơi, chỉ có hai chúng con thôi ạ."
Cô Sáu rất biết cách lấy lòng người khác, không ngừng nói những lời tốt đẹp bên bác Úc, cuối cùng cũng xua tan sự cảnh giác của bà, cho phép cô ra ngoài: "Con Tư, ra ngoài nhìn ngắm cũng được, cho đỡ bí bách càng sinh thêm bệnh."
Mẹ đã nói như vậy, Úc Tuyền Thu chỉ đành giao lại Mục Mục cho bà.
Khoác lên mình chiếc áo bông màu xám, đang định xỏ vào đôi guốc gỗ thì cô Sáu nói trong khi đứng nhìn cô thay quần áo: "Chị Úc, áo khoác bông xám này của chị không đẹp, chỉ có mấy bà già dưới thị trấn mới mặc thôi."
Úc Tuyền Thu nói mà không ngẩng đầu lên: "Thế thì xin lỗi, tôi chỉ có bộ quần áo này để chống rét. Hơn nữa, tôi mặc xấu vừa hay có thể làm nổi bật sự xinh đẹp của cô. Nói không chừng còn có thể tìm về cho cô một cuộc gặp gỡ định mệnh."
"Haha, chị Úc nói gì vậy, chị em chúng mình đẹp sẵn thì mới chân chính hướng tới cộng sản. Chị Úc, chị đợi chút, để em lấy cho chị một cái áo đẹp."
Gác lại một câu, cô Sáu chạy bắn ra ngoài như một mũi tên, cô muốn ngăn lại cũng không kịp.
Một lúc sau, cô Sáu thở phì phò chạy lại, mỉm cười đưa cho cô một chiếc áo khoác da màu trắng tinh, trên eo dắt thêm một chiếc thắt lưng nho nhỏ: "Chị Úc, chị mặc cái này đi, nhìn rất đẹp."
Úc Tuyền Thu không nhận, chỉ nhìn chiếc áo trong tay cô, kỳ lạ nói: "Nhìn chất liệu đã biết cái này rất đắt tiền, cô lấy ở đâu ra vậy? Mặc cái này vào, liệu có bị gọi là tư bản hồi phục không?"
"Ôi dào, chị Úc, chị suy nghĩ nhiều quá." Cô Sáu rất không kiên nhẫn, dúi cái áo vào cho cô, nói: "Chị nào có phải nhà tư bản gì đâu, chúng ta chỉ ra ngoài đi dạo một lúc, sẽ về ngay thôi, lẽ nào sẽ có người kết tội chị sao?"
Cô Sáu nói cũng đúng. Với nền tảng gia đình nghèo đói của cô, có chống cực hữu cũng không thể chống đến nhà cô.
Úc Tuyền Thu gật đầu, nhận lấy áo trong tay cô rồi mặc lên.
"Ôi, chị Úc, eo của chị thật thon, mặc cái này vào quả nhiên rất đẹp!"
Vừa mặc áo lên đã nghe cô Sáu khen ngợi hết lời, làm cô có chút xấu hổ, khiêm tốn nói: "Đâu, là do áo của cô nhìn đẹp."
"Haha." Cô Sáu cười mà không nói gì, dẫn cô đi: "Đi thôi chị Úc, chúng ta mau ra ngoài thôi, sắp muộn rồi!"
Úc Tuyền Thu để cho cô Sáu dẫn, hai người vừa ra khỏi nhà chưa lâu đã nhìn thấy vài bóng người dưới gốc cây dẻ phủ đầy tuyết.
Khi đến gần hơn, cô nhận ra đó là các bác sĩ và một người đàn ông mà cô không biết mặt.
Sắc mặt cô tái đi chỉ trong nháy mắt.
Cô Sáu thì tươi cười chào hỏi những người đó: "Mọi người lại đây đi, em gọi chị Úc ra rồi".
Nghe thấy tiếng hét của cô Sáu, Úc Tuyền Thu biết đã quá muộn để chạy, chỉ đành mặt dày đi chào các bác sĩ: "Thật trùng hợp, mọi người cũng ở đây."
"Không trùng hợp, chúng tôi kêu cô Sáu gọi cô ra."
Có một người đàn ông cao to mà cô không nhận ra bước đến chỗ cô, mỉm cười đáp lại.
Thấy cô nhìn mình chằm chằm bằng cặp mắt kỳ quái, người đàn ông biết cô không nhận ra mình, nên vội vàng tự giới thiệu: "Đồng chí Úc, tôi họ Lý, tên Lý Kiến Khôi."
Anh nói xong, Lý Uyển Thi vội vàng bổ sung: "Đây chính là người đã cõng cô ra khỏi đường hầm đó."
Ồ, cho nên anh ta đã lợi dụng ôm tôi nhân lúc tôi bất tỉnh phải không?
Úc Tuyền Thu mỉm cười giả dối với người đàn ông cao lớn: "Cảm ơn rất nhiều, đồng chí."
"Là chuyện nên làm mà, nên làm." Người đàn ông mỉm cười, nhìn cô, ánh mắt càng thêm sáng ngời, nở nụ cười rạng rỡ: "Đồng chí Úc không hổ danh là mỹ nhân nổi tiếng của vùng này, thật xinh đẹp."
Nói xong, anh cố ý dùng cùi chỏ huých vào người đàn ông duy nhất còn lại ở đây: "Cảnh, chú em thấy thế nào?"
Cảnh Song Niên hiền lành đỏ mặt và lắc đầu, nhìn Lan Thiện Văn đứng bên cạnh, nhỏ giọng đáp: "Trong mắt tôi, Thiện Văn là người đẹp nhất."
Haha, đúng là không bao giờ quên khoe khoang có có một cô bạn gái xinh đẹp.
Úc Tuyền Thu lạnh lùng nghĩ, liếc nhìn nữ bác sĩ được bạn trai khen ngợi, nhưng thấy cô ấy đang nhìn chằm chằm vào cây hạt dẻ trên đầu, như thể không nghe thấy lời khen của người đàn ông. Đam Mỹ Trọng Sinh
Cây thì có gì đẹp mà nhìn, đúng là bị khùng.
Úc Tuyền Thu lén lút nhìn cây hạt dẻ, không thấy gì hay ho cả, thật vô nghĩa, cô quay lại nhìn nữ bác sĩ.
Hôm nay bác sĩ vẫn mặc một chiếc áo khoác quân đội giản dị với một đôi ủng đi tuyết, bộ trang phục đơn giản toát lên khí chất ngay thẳng của nữ bác sĩ, Úc Tuyền Thu cảm thấy, đến cả không khí cũng trong lành hơn rất nhiều.
Úc Tuyền Thu nhìn cô, lập tức không thể nghe thấy những người xung quanh đang nói gì.
Không nghĩ rằng đồng chí Úc lại không nể nang mình như vậy, không đáp lời mình nói, không hiểu sao lại không lộ ra bất cứ biểu cảm gì đối với sự quan tâm của mình với Úc Tuyền Thu, Lý Kiến Khôi khó xử, không biết làm thế nào.
"Ôi dào, các người chỉ giỏi khen nhau, lẽ nào tôi, cô Sáu và bác sĩ Ngô không phải mỹ nữ sao." Cô nhà báo cười toe toét giải vây, trong lòng thầm thở dài sao mà bác sĩ Cảnh không biết lựa lời mà nói đến thế.
"Đâu có, mọi người đều là mỹ nhân." Lý Kiến Khôi được cô nhà báo giải vây. cười nói: "Vậy các mỹ nhân, chúng ta đi chơi nhé?"
......