......
Úc Tuyền Thu trời sinh tinh ý, để ý Lan Thiện Văn nói "người chủ của nó" thay vì "những người chủ của nó".
Chứng tỏ chủ nhân của những viên kẹo này là cùng một người.
Hơn nữa, nhìn vẻ mặt buồn bã của Lan Thiện Văn...
Úc Tuyền Thu thầm cười khẩy, biết ngay mà, người ta nói đám người thành phố yêu đương tự do, làm sao kiểu phụ nữ tiểu thư khuê các được lòng đàn ông từ vẻ bề ngoài cho tới từng cử chỉ kia lại không có ai theo đuổi chứ?
Bây giờ, hình như người yêu của cô ta không cần cô ta nữa? Bỏ cô ta để chạy trốn với người phụ nữ khác hay sao?
Có khả năng, nếu mỗi ngày đều phải nhìn bản mặt trăm đắng nghìn cay của cô ta, nếu Úc Tuyền Thu là đàn ông, cô cũng sẽ không muốn sống cùng.
Cho dù, trông cô ta đúng là rất dịu dàng và xinh đẹp.
"Nếu vậy, chúng tôi càng không thể lấy đồ của cô." Úc Tuyền Thu nói: "Ai biết được nhỡ đâu cô hận người yêu quá, hạ độc vào những viên kẹo này thì sao?"
Lan Thiện Văn sửng sốt trước những lời râu ông nọ cắm cằm bà kia của Úc Tuyền Thu: "Người yêu nào?"
Úc Tuyền Thu bình tĩnh nói: "Bác sĩ Lan giả vờ giả vịt, thứ ngọt dính răng này ba tệ hai mua nửa cân, đắt như vậy, không phải cô tự mua, nếu không phải người yêu mua, chẳng lẽ là ma mua?"
"Đúng là đã thành ma, cũng không dám chắc." Lan Thiện Văn nghe vậy, nhẹ nhàng cười, nét u sầu giữa đôi lông mày càng thêm đậm.
Đặt viên kẹo bên gối của cô bé ngoan mở to mắt nghe cuộc trò chuyện giữa hai người họ, Lan Thiện Văn từ từ đứng dậy, nhẹ nhàng nói: "Yên tâm, kẹo này không có độc, là do một người lính đóng quân ở Tây Tạng đưa cho tôi, là khẩu phần lương thực hành quân của họ... Cậu ấy để dành từng chút một rồi gửi cho tôi."
Tây Tạng tuy đã được giải phóng nhưng vẫn còn rất nhiều thổ phỉ, những người được chính quyền cử đi ngày nào cũng phải chiến đấu với bọn trộm ngựa trong điều kiện thiếu dưỡng khí nơi cao nguyên ở độ cao hàng ngàn mét. Có khi một miếng bánh ngô đặt trên ba via chưa kịp nóng mà đã phải chiến đấu, các chiến sĩ ai nấy đều hay chóng mặt vì đói lả.
Bộ đội báo cáo chuyện này với cấp trên, cấp trên phân phát cho mỗi người một ít kẹo và bánh quy, ăn trước khi đánh trận để bổ sung sức lực.
Thực ra nghe đồng đội của cậu ấy nói, lúc đầu cậu ấy để lại cho cô một ít bánh quy và một ít tiền, nhưng nghĩ đến người mẹ góa bụa ở nhà, đội trưởng của cậu đã chia phần của cậu thành hai, một phần gửi cho cô, một phần đưa cho người mẹ đã mất đứa con duy nhất là cậu.
Úc Tuyền Thu cũng rất lịch sự, gật đầu tổng kết lời nói của Lan Thiện Văn: "Ồ, vậy người ấy là chồng, hay là vị hôn phu của cô?"
"Đều không phải, chỉ là bạn học mấy năm mà thôi." Lan Thiện Văn không muốn nói thêm chuyện này cùng một người xa lạ, dừng chủ đề tại đây.
Cô đứng dậy, nhìn quanh gian buồng tồi tàn, lấy ra một cây bút chì xanh đã vót nhọn đầu và một tập giấy trắng trong túi hành lý, đi đến mép giường lò, đặt chúng cạnh gối của cô bé ngoan, xoa lên vầng trán mịn màng của cô bé.
Làn da non của trẻ con khiến người ta chạm vào có cảm giác mềm mại như chạm vào đám mây.
Cô bé ngoan ngoãn kéo chăn lên cằm, nhìn Lan Thiện Văn bằng đôi mắt đen trắng rõ ràng như một bức tranh thủy mặc.
Lan Thiện Văn ngắm mãi, trong lòng mềm nhũn đến rối bời, ân cần nhẹ nhàng như sợ doạ một con bướm bay đi, cô cười với cô bé và nói: "Con tên là Mục Mục phải không? Đây là lần đầu cô gặp con, cô không mang theo gì cả, chỉ có những thứ này cho con. Viết trên bảng chữ mãi sẽ đau tay lắm, có cái này, con sẽ không phải lo nữa. Lên trường nhớ chăm chỉ nghe thầy giảng, chăm chỉ học hành, nhé?"
Một tia sáng trong mắt cô bé bùng lên, còn chưa kịp nở rộ đã đột nhiên vụt tắt.
Cô rụt rè quay sang người phụ nữ phía sau Lan Thiện Văn và gọi: "Mẹ..."
Úc Tuyền Thu vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng không nói gì, cả gian buồng chợt rơi vào bầu không khí im lặng.
"Con bé còn chưa đi học." Thật lâu sau, Lan Thiện Văn mới nghe người phụ nữ lạnh lùng nói, khuôn mặt kiều diễm phủ đầy băng sương.
Lan Thiện Văn lúng túng cười: "Không sao, để lại cho con bé vẽ chơi cũng được."
Nói xong, cô đứng dậy, thu dọn đồ đạc mang theo, lại xách đồ đoàn bước ra ngoài.
Trước khi đi, cô để lại lời nhắn: "Một tháng nữa thuốc sẽ tới, nếu hai mẹ con thấy khó chịu thì cứ đến tìm tôi."
Nói xong, không đợi người phụ nữ đẹp kia nói thêm bất cứ lời phũ phàng nào, Lan Thiện Văn bước ra khỏi ngưỡng cửa gian buồng có phần u ám với đồ đạc trong tay.
Khi cô đến đây, sương vẫn còn dày đặc, trên trời vẫn điểm vài vì sao.
Nhưng khi bước ra khỏi cửa, mới nhận ra mặt trời sắp khuất núi.
Những công nhân bận rộn cả ngày bắt đầu túm tụm nói cười cùng nhau, cùng đi bộ trở về ký túc xá.
Ký túc xá của công nhân nam đối diện ký túc xá công nhân nữ, gió đêm thổi vào tai cô nguyên văn những lời tục tĩu trộn lẫn mồ hôi của đàn ông.
"Cửa phòng con điếm lẳng lơ kia mở kìa, hình như lại tìm được tình nhân khác hay sao ấy?"
"Mày quan tâm làm gì, người ta có tìm đàn ông cũng không đến lượt mày, còn không tự soi trong bãi nước tiểu xem, nhìn ngu như bò."
"Thằng kia nói chuyện cẩn thận vào, đừng tưởng tao không biết mày có ý đồ, đang làm việc mà cứ nhìn chằm chằm bọn họ, nhìn thủng cả quần áo, bọn họ cũng không thèm để ý mày! Không đến lượt mày làm cha rẻ tiền!"
"Này, thằng kia! Này, không phải, sao tao chưa bao giờ thấy cô gái vừa đi ngang qua cửa phòng con lẳng lơ kia nhỉ, xinh thật đấy."
"Thôi, thôi, thôi, mày nhìn chằm chằm con đàn bà kia bao lâu rồi, trong xưởng của chúng ta không phải ai cũng công nhận con đó rất đẹp sao?"
"Không, không phải con đó, là người mới đến."
"Thật sao? Một con đã không chịu nổi, lại thêm con nữa đến làm ông đây phải nhìn cháy đũng quần sao? Tránh hết ra, cho tao nhìn một cái."
......
Càng lúc càng nhiều đàn ông tụ tập trước cửa ký túc xá đối diện, Lan Thiện Văn cực nhọc xách hành lý đi về ký túc xá của mình như không nghe thấy gì.
Trên đường đi có rất nhiều công nhân nữ tan làm về nhà, thấy Lan Thiện Văn vai không xách hết, tay không ôm xuể, bèn nổi hứng tò mò đến gần hỏi lai lịch của cô.
Biết cô là bác sĩ mới tới, họ nhiệt tình giúp cô xách hành lý đến ký túc xá mới toanh, cười nói: "Sau này bác sĩ Lan cứ thường xuyên đến nhà chúng tôi chơi." Sau đó cười haha rời đi sau những lời đồng ý đầy hứa hẹn của cô.
Lan Thiện Văn mỉm cười dõi theo bóng lưng họ rời đi, xách hành lý bước vào ký túc xá của mình.
Quả nhiên là khu ký túc xá mới được xây, tuy chỉ có tam tiến (3 sân) nhưng đều được xây bằng gạch ngói, tốt hơn rất nhiều lần so với nơi ở của người phụ nữ ban nãy.
Nhưng cô thà sống trong chuồng bò còn hơn.
Rõ ràng đến đây để chuộc tội, nhưng bản thân người tù lại sống tốt hơn người cai ngục, còn ra thể thống gì? - Cô tin rằng chẳng bao lâu nữa những lời chỉ trích này sẽ được đăng trên các tờ báo lớn.
Và tên của cô ấy chắc chắn sẽ bị bốc mùi bởi trứng thối.
Nhưng đây là chuyện của sau này, giờ thì... cứ tiến từng bước một đi.
Cánh cửa hé mở, Lan Thiện Văn đẩy cửa ra.
Cô tưởng sẽ không có ai ở đây, không ngờ cánh cửa kẽo kẹt mở ra, vừa đặt hành lý xuống đã thấy một cô gái ăn vận xốc xếch trong chiếc váy dài hơi rũ xuống không biết từ đâu tới, ngáp một cái, đi tới trước mặt cô, nhìn cô từ trên xuống dưới: "Cậu là bác sĩ mới tới à?"
"... Đúng vậy." Lan Thiện Văn thật thà gật đầu, thân thiện cười với người nọ: "Cậu là?"
"Bạn cùng phòng của cậu, hôm qua tớ vừa tới." Cô gái đánh một cái ngáp thật dài, gãi sồn sột mái tóc rối như ổ gà, nhận đồ từ trong tay Lan Thiện Văn, cười nói với cô: "Tớ tên là Lý Uyển Thi, học báo chí, coi như là... một nửa nhà báo đi."
Lan Thiện Văn cũng mỉm cười nói với cô ấy: "Tớ là Lan Thiện Văn."
"Ớ, tớ biết cậu! Có phải là con gái của Bộ trưởng Lan không." Cô gái tên Lý Uyển Thi nghe vậy, nhìn Lan Thiện Văn mà la lên, sau đó mỉm cười đưa tay ra nói với cô: "Cha cậu thật may mắn, may mắn đã về được nhà, đâu giống cha tớ, trước đây từng là bí thư tỉnh lân cận, bây giờ thì... bị gọi là ngưu quỷ xà thần? Tóm lại là bị họ gọi như vậy đấy, chẳng biết do cái làng nào đặt ra."
Lan Thiên Văn cười buồn bã: "Đâu có, cha tớ bị bệnh nặng, có lẽ không còn bao lâu nữa... Là nhờ Thủ tướng có lòng tốt, xin tha cho những người bị bệnh trở về trước. Đổi lại, cậu thấy đấy, không phải tớ đã đến đây sao?"
"Ha ha, thôi được, chúng ta đều là những người lưu lạc nơi xa." Cô gái cười toe toét, nghiêng người nói với cô: "Từ nay về sau chúng ta là bạn. Phòng này có ba gian, mỗi người chúng ta một gian. Mà này, còn bác sĩ nào tới nữa không?"
"Có" Lan Thiện Văn gật đầu: "Chúng tớ có tổng cộng có tám người, sáu nam hai nữ."
"Ồ, vậy đúng là vẫn phải giữ một gian lại." Lý Uyển Thi tiếc nuối nói: "Tớ vốn định dùng căn phòng không quá thoáng gió ở phía đông làm kho chứa đồ."
Thở dài, cô lại hỏi: "Mà này, cậu ăn cơm chưa, có đói không?"
"Bình thường, trưa nay lúc ngồi trên xe tớ có ăn một miếng bánh."
"Ồ, thế thì chắc chắn cậu đói lả rồi, đợi xíu, tớ chuẩn bị một chút rồi đưa cậu đến căn tin ăn tối."
Nói xong, cô bạn nhà báo chạy phăm phăm về gian phòng phía tây, cái tính hùng hổ cứ như một trận gió quét qua.
"Cạch" một cái, cánh cửa đóng lại.
Lan Thiện Văn nhìn bóng lưng cô, cười bất lực, xách hành lý đi về phía gian phòng không quá thoáng gió mà Lý Uyển Thi vừa nhắc đến.
Còn một người chưa tới tên là Ngô Tụng Trúc, bạn cùng lớp đại học của Lan Thiện Văn, vì nhà gần nên cô ấy bắt đầu hơi muộn, nhưng chắn hẳn đến mai là tới.
Khi họ cùng nhau học bài, Lan Thiện Văn phát hiện Ngô Tụng Trúc bị viêm mũi, lại còn mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng, nếu phòng không thoáng gió, cô ấy sẽ phát điên.
Đồ dùng trong ký túc xá như xoong nồi đều được xưởng phân phát, các vật dụng khác như giường, bàn, ghế, chăn ga gối đệm cũng được phát sẵn.
Cô không mang theo nhiều đồ, chỉ có vài bộ quần áo, hai cuốn sách y tế và dụng cụ y tế đơn giản được nhận từ giáo viên hướng dẫn, vì vậy việc bày hành lý rất đơn giản.
Khi Lý Uyển Thi gõ cửa phòng Lan Thiện Văn, cô đã dọn dẹp gần như sạch sẽ. Mở cửa ra, con người lôi thôi luộm thuộm trước đó đã biến mất, thay vào đó là một cô gái tươi tắn và tràn trề sức sống.
Lý Uyển Thi đung đưa hai phiếu cơm căn tin trong tay, cười với cô và nói: "Đi thôi, tớ xong rồi."
......