......
Màn đêm trầm lắng.
Cái lạnh thấm đẫm từng giọt máu người.
Trong đêm giao thừa, Ma Tử Lĩnh vẫn buồn thỉu buồn thiu, vì ít người, nên không ai dám làm ồn.
Nhưng bác sĩ dẫn đồng chí Úc đi nào là dán câu đối, nào là đốt pháo hoa. Trong bầu không khí vui mừng, bác sĩ mang rất nhiều rượu và đồ ăn đặt lên bàn trong phòng. Nhóm bếp lò, thắp hương cúng tổ tiên, v.v... làm tất tần tật những điều mà một nhà tư bản hay làm.
Chắc bác sĩ điên rồi, cô nghĩ.
Nếu không, nếu có chăng chỉ là cô đang mơ.
Câu đối dán cửa được tự tay bác sĩ viết; pháo hoa cũng là do bác sĩ không biết từ đâu mà học được; thịt và rau là do bác sĩ làm; ngay cả rượu, nghe bác sĩ nói là do nhờ người quen gửi từ Tây về, là loại rượu cay nồng nhất có thể khiến người ta phải rơi nước mắt.
Đúng là như vậy. Cô tò mò không chịu nổi nên uống một ít, quả nhiên nóng đến mức nước mắt không ngừng trào ra.
Cô lè lưỡi, vội vàng gắp một miếng rau xào của bác sĩ, nhai vài miếng rồi phàn nàn với bác sĩ: "Bác sĩ Lan, không ngờ người yên tĩnh như chị lại có khẩu vị này!"
Rượu này mạnh hơn rượu Đao trên Ma Tử Lĩnh, uống một hớp là có thể cay mức tim gan phèo phổi đều đau.
Bác sĩ không nói gì, vô cùng nhẹ nhàng đẩy qua một chén rượu gạo đã được hâm nóng, cười với cô: "Không uống được thì uống cái này đi, ngọt lắm, sẽ không ngấm say."
Không bình thường, rất không bình thường.
Đồng chí Úc bẩm sinh là người ranh ma. Sau khi một chén rượu nóng nuốt xuống bụng, cô rất nhạy cảm với khuôn mặt xinh đẹp của bác sĩ, hận không thể ôm chầm tới mà hôn lấy hôn để.
Hàm răng nhai rau ngừng cử động, đặt đũa xuống, bày ra tư thế nghiêm hình bức cung ngồi trước mặt bác sĩ, vòng tay qua cổ bác sĩ, hồn nhiên phả mùi rượu vào bác sĩ và nói: "Bác sĩ Lan, có phải chị lén lút có tình nhân mà tôi không biết không?"
"Không có." Bị giọng điệu của cô làm cho dở khóc dở cười, bác sĩ ngập ngừng sờ lên đôi má được cồn tô lên nét quyến rũ yêu kiều, gãi mũi cô, mỉm cười nói: "Mau ăn đi, để lạnh sẽ bị đau bụng."
"Tôi không tin." Bác sĩ chưa bao giờ đối xử với cô như người yêu, đồng chí Úc cảm thấy hoặc là cô đang nằm mơ, hoặc là bác sĩ đã mất trí và phát điên.
Cô càng phóng túng ngồi lên đùi bác sĩ, ôm chặt người ta không buông, hỏi vặn bác sĩ: "Nếu chị không có người khác, vì sao chị lại đối xử tốt với tôi như vậy? Chị chột dạ chứ gì!"
"Tôi trước giờ... có đối xử tệ với em sao?"
Lời vu khống bừa bãi của đồng chí Úc được bác sĩ nghiêm túc coi là thật, bác sĩ ôm cô, ngăn không để cô ngã xuống, trong đôi mắt đẹp ngất ngây có một tia sáng mà cô không thể hiểu được.
"Tôi... đối xử với em rất không tốt sao?"
"...Không... chị đối xử tốt với tôi nhất."
Đồng chí Úc là người có tửu lượng kém điển hình, trước ánh nhìn của bác sĩ, lòng cô mềm nhũn như bị mũi tên bắn xuyên, ôm bác sĩ vào lòng, trên khuôn mặt ửng hồng chỉ xuất hiện một nụ cười ngu ngốc.
Như một con thú mới sinh, cô dịu dàng dụi khuôn mặt nhẵn nhụi vào cổ bác sĩ.
Mùi rượu thoang thoảng cũng tràn vào khoang mũi cô, cô rầu rĩ nói với bác sĩ: "Trước giờ tôi chưa từng gặp... ai đó đối xử với tôi tốt hơn chị. Bác sĩ Lan, chị có biết không... từ bé đến giờ chỉ có ông tôi đối xử tốt với tôi nhất... ông cho tôi đi học giống như những đứa con gái trên thành phố, nói với tôi rằng nếu muốn hôn thì phải hỏi ý kiến của tôi... Bác sĩ Lan, nếu... nếu tôi có thể mơ thấy ông tôi... tôi nhất định sẽ kéo lấy ông, để ông làm chứng đám cưới cho chúng ta dưới âm phủ."
Đồng chí Úc say đến mức điều gì cũng có thể nghĩ ra, điều gì cũng dám làm.
Chỉ với một chén rượu cao lương cũng đủ để khiến người có tâm tư đơn thuần như đồng chí Úc móc ruột móc gan ra kể đủ thứ chuyện.
Từ chuyện gia cảnh sa sút mà phải đi xung hỉ cho người khác, mắt chó bị mù yêu phải tên đàn ông rồi bị bỏ, cho đến chuyện hồi nhỏ đi cướp dưa nhà người ta cùng các anh trai, tất cả đều nói toẹt ra hết cho bác sĩ nghe.
Còn bác sĩ, bác sĩ chỉ ôm cô, không nói lời nào, yên lặng nghe cô gái trong vòng tay kể chuyện, ngửi mùi hương và mùi rượu thoang thoảng trên người cô. Đồng chí Úc kể đến đâu, bác sĩ tưởng tượng ngày xưa đồng chí Úc ngang bướng khó trị như thế nào đến nấy.
Nghĩ đến đây, bác sĩ thật muốn cười, nhẹ nhàng men theo đỉnh lông mày thanh mảnh của đồng chí Úc, chậm rãi chạm lên mặt cô.
Có lẽ, chỉ có người coi trời bằng vung như đồng chí Úc mới không sợ bất cứ điều gì, mới dám thích một kẻ chẳng là gì như cô trong cái thời đại này, nhất là khi cô là một người con gái.
Rõ ràng Lý Kiến Khôi phù hợp với cô ấy hơn.
Củi trong lò cháy hừng hực, được sưởi ấm áp trong vòng tay của bác sĩ, đồng chí Úc nói mãi, nói mãi, nói cho đến khi cảm thấy thấm mệt, cơm không muốn ăn, đến cả ý nghĩ muốn làm này làm nọ với bác sĩ cũng không còn. Chỉ rúc vào vòng tay của bác sĩ, tìm một tư thế thoải mái để chìm vào giấc ngủ.
Lan Thiện Văn cũng chiều chuộng cho cô nằm trong lòng. Đang định vỗ cô dậy bảo đi ăn cơm tắm giặt trước khi đi ngủ, bất chợt nghe thấy tiếng gõ cửa nặng trĩu bên ngoài, cẩn thận lắng nghe, hình như còn có tiếng khóc thê lương của một người phụ nữ.
"Thiện Văn... Huhu... Thiện Văn... còn ở đó không? Thiện Văn..."
Giật thót tim, theo phản xạ, Lan Thiện Văn đẩy đồng chí Úc vẫn đang mơ mơ màng màng qua một bên, đứng dậy chạy ra mở cửa.
Quả nhiên bác sĩ đã tìm được một người yêu khác, cho nên không cần cô nữa phải không!
Đầu đồng chí Úc chúi vào chiếc ghế bên cạnh, nghĩ trong cơn choáng váng, chết tiệt, nếu tên khốn Cảnh Song Niên đến, cô sẽ tìm bác sĩ phẫu thuật triệt sản quách cái thằng Cảnh Song Niên ấy đi, thiến cụ nhà hắn đi!
Người thứ ba chen chân vào lúc nào cũng ngang ngược hơn.
Là một người phụ nữ xen vào giữa bác sĩ nam và bác sĩ nữ, đồng chí Úc lộng hành hơn cả, thậm chí còn nghĩ ra những thủ đoạn thâm độc như thiến bác sĩ nam để độc chiếm bác sĩ nữ.
Nghĩ đến việc chỉ cần thiến bác sĩ nam là bác sĩ nữ sẽ thuộc về mình, đồng chí Úc càng thêm đắc chí, thầm khen mình thật thông minh, vừa cười vừa ngoái đầu lại nhìn xem có đúng là nam bác sĩ đến không.
Nhưng có lẽ, ông trời không đành lòng nhìn cô làm những chuyện thiếu đạo đức như cắt đứt huyết thống của người khác.
Người tới không phải Cảnh Song Niên - người bạn trai trên danh nghĩa của nữ bác sĩ.
Mà là Ngô Tụng Trúc - bạn cùng lớp của nữ bác sĩ, người luôn trăn trở làm sao để chữa bệnh giúp dân.
Ngay giây phút Lan Thiện Văn mở cửa, Ngô Tụng Túc mặt toàn là máu, thân toàn là bùn yếu ớt nhào vào vòng tay cô, ôm lấy cô, hàm răng không ngừng nghiến chặt vì run, cơ thể cũng lẩy bẩy vì lạnh.
"Tụng Trúc, cậu sao vậy?" Cơn lạnh buốt thấu xuyên qua trái tim Lan Thiện Văn khi ôm Ngô Tụng Trúc, nhưng vẫn không lạnh bằng nhiệt độ cơ thể của cô bạn cùng lớp.
Khắp quần áo cô ướt sũng nước bùn, trên thân phủ đầy vụn băng tuyết, chỉ cần chạm vào cũng có thể nghe thấy tiếng răng rắc của băng tuyết vỡ ra.
Nhìn thấy vết thương kinh hoàng trên mặt bạn, Lan Thiện Văn vội vàng dìu bạn đến rìa giường lò: "Cậu đợi tớ, tớ đi lấy thuốc."
Nói xong, cô bỏ lại đồng chí Úc vẫn đang mê man ngồi trên ghế nhìn chằm chằm, chạy một mạch về phòng tìm túi y tế và một cây kéo, cắt bỏ lớp quần áo lấm lem bùn đất trên người Ngô Tụng Trúc, quấn bông gòn lại, chầm chậm rửa sạch vết máu trên người và trên mặt cô bạn, từng chút, từng chút một.
Sau khi lau rửa sạch sẽ và quấn cho cô bạn một bộ quần áo dày, Lan Thiện Văn chợt nhận ra vết thương trên người và trên mặt Ngô Tụng Trúc nghiêm trọng như thế nào.
Bên rìa ngực, xương mày trái chạy ngang nửa khuôn mặt bên phải, như cứ men theo khung xương mà rạch dọc xuống, da thịt hai bên đều cuộn lên, có thể nhìn thấy xương trắng bên trong.
"Ha ha... hiện giờ có phải nhìn tớ rất xấu không?"
Thấy vẻ mặt tá hoả của Lan Thiện Văn, Ngô Tụng Trúc cười buồn, chạm lên những vết thương vẫn chưa đông máu, nói: "Cậu còn nhớ thầy bọn mình đã dạy điều gì sau khi chúng ta gặp lũ thổ phỉ ở Tây Tạng không? Hên... hên quá... thầy nói đúng, đến lúc ấy mà con gái không tàn nhẫn với chính mình thì làm sao có thể giữ được cái mạng... sau này làm sao có thể sống tiếp được đây... haha... haha... may mà tớ mang theo thuốc cầm máu... hên quá... hên quá..."
Ngô Tụng Trúc nói không ra hơi nữa, cô nhào vào vòng tay Lan Thiện Văn mà khóc thảm thương: "Huhu... Thiện Văn... tớ không còn xinh đẹp nữa... Thiện Văn... tớ sợ lắm... Thiện Văn..."
Lan Thiện Văn ngay lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra với bạn mình.
Cô để cho bạn mình ôm thật chặt, bôi thuốc lên vết thương với vẻ mặt ủ rũ không nói một lời. Bôi xong, cô ôm chặt Ngô Tụng Trúc, nhẹ giọng an ủi cô, buồn bã, trấn an bạn mình: "Thôi, không sao rồi, cậu về rồi... về rồi, về được là tốt rồi."
"Không phải... không phải... Thiện Văn... Tớ rất không cam lòng!" Cảm xúc của Ngô Tụng Trúc không dịu đi được bấy nhiêu sau lời trấn an của cô.
Ôm cô bạn, nước mắt tuôn như rỉ máu: "Tớ cứ nghĩ... tớ cứ nghĩ tớ cũng được về nhà... Tại sao... tại sao... Song Niên và Uyển Thi... gia đình của họ... đều không... đều không... tại sao... chỉ có tớ và cậu... tại sao... Cậu không biết... Tớ nhìn chiếc xe giải phóng đó lái đi... tớ đuổi theo nó hàng chục dặm... tớ bị ngã rất nhiều lần... tớ vẫn thấy Song Niên vẫy tay với tớ... Tại sao họ không bảo tài xế dừng xe lại... Tớ không thể chạy được nữa... tớ..."
Càng nói, Ngô Tụng Trúc càng bế tắc. Nhìn thấy vết thương chưa lành sắp nứt ra, Lan Thiện Văn vội ngăn cô ấy nói tiếp.
Lặng lẽ trở về phòng, gắp vài món không quá dầu mỡ cho cho vào một cái bát, mang ra cho bạn mình, ấm áp nói: "Đừng nghĩ nữa, dưỡng thương cho tốt, hôm nay là năm mới... vết thương chưa lành, cậu đừng đi đâu... những chuyện này cũng đừng nghĩ nữa, tớ sẽ ở bên cậu, được không?"
"Thiện Văn... huhu Thiện Văn... tớ chỉ còn mỗi mình cậu thôi." Nghe xong, Ngô Tụng Trúc càng khóc xé lòng, ôm chặt lấy cô không chịu buông.
Lan Thiện Văn nói hết lời mới khiến Ngô Tụng Trúc ngừng khóc. Trước cảm xúc gần như sụp đổ của bạn, cô bắt buộc phải nhẹ nhàng thuyết phục, dỗ bạn ăn một ít, cho uống một ít rượu, để cơn say không mang lại cảm giác khó chịu nữa, đắp chăn cho bạn, nhóm củi dưới giường lò rồi mệt mỏi bước về phòng.
Đồng chí Úc nhìn bác sĩ chạy đi chạy lại mấy lần, đến cả cô cũng gần như tỉnh rượu.
Khi Lan Thiện Văn quay lại, đồng chí Úc đang uy nguy đứng bên bàn, tay cầm một cái đũa, liếc cô một cái, gõ vào bát với vẻ mặt lạnh tanh, bắt chước giọng hát hí khúc — Ý, bác sĩ Lan to gan, dám bày trò lừa bịp tôi, tôi biết ngay đột nhiên bác sĩ ân cần là điều chẳng lành, ý ý ý ý —"
Hí khúc của vùng Ma Tử Lĩnh đã bị cấm lâu như vậy mà đồng chí Úc vẫn nhớ y nguyên làn điệu dân ca, hơn nữa, nghe cũng khá hay.
Được an ủi trước lời nói và hành động của đồng chí Úc, Lan Thiện Văn bất lực, cười cười, ngồi bên cạnh cô, dùng đũa gõ nhẹ vào tay cô, nói: "Năm mới, đừng làm như vậy."
Trải qua tháng ngày dài sinh hoạt ở đây, trong ý thức của bác sĩ cũng hình thành quan niệm kiêng kỵ của địa phương: gõ đũa vào bát trong ngày Tết sẽ gọi tai họa về nhà.
"Không sợ, tôi một nghèo hai trắng, ngoài nghèo ra còn có gì đâu! Cho dù nếu có chuyện, chỉ cần có bác sĩ Lan ở bên, tôi sẽ không sợ!"
Với suy nghĩ lợn chết không bao giờ sợ nước sôi, đồng chí Úc cười tủm tỉm, lại dựa vào bác sĩ, ôm bác sĩ, chọc vào khuôn mặt xinh đẹp của bác sĩ, quấn quýt tỏ ra không vui.
"Bác sĩ Lan chuyên gia nói dối, chị nói bên ngoài không có ai, nhưng tôi vừa nghìn thấy chị ôm bác sĩ Ngô!"
Đồng chí Úc chỉ mơ hồ nhìn thoáng qua từ đằng sau, không biết tình hình của Ngô Tụng Trúc, đương nhiên cũng không biết đầu đuôi câu chuyện của Ngô Tụng Trúc.
Ôm bác sĩ, mặc kệ người ta có đồng ý hay không, hôn bác sĩ một cái, sau đó chợt nhớ ra, kỳ quái hỏi: "Bác sĩ Lan, không phải chị nói bác sĩ Ngô và nhà báo Lý sẽ không trở lại sao? Sao bác sĩ Ngô lại trở về? Và tại sao chỉ có một mình cô ấy? Nhà báo Lý đâu?"
"Không biết, có lẽ họ đã tách nhau ra. Tụng Trúc thích ở nhà, nên về sớm hơn." Lan Thiện Văn không muốn nói nhiều về chuyện này với cô, bất kể Úc Tuyền Thu gặng hỏi thế nào, Lan Thiện Văn đều chỉ trả lời qua loa.
Đã biết tính của Lan Thiện Văn, đồng chí Úc hiểu cô ấy không muốn nói nhiều nữa, chỉ đành chán nản cắn thêm một cái lên khuôn mặt xinh đẹp của bác sĩ, ngang ngược ngồi lên người bác sĩ, tựa đầu vào vai bác sĩ, nũng nịu nói: "Bác sĩ Lan, tay tôi mỏi, tôi không muốn di chuyển, chị bón cho tôi đi."
Càng ở bên bác sĩ lâu, đồng chí Úc càng trẻ ra vài tuổi.
Thấy biểu cảm của đồng chí Úc thậm chí còn vô lại hơn cả Mục Mục, bác sĩ bất đắc dĩ cười, sau đó gắp thức ăn lên, chậm rãi hầu hạ cô.
......