......
Nhờ viên thuốc say xe của bác sĩ, trên đường về cô ngủ say như chết, chưa kịp cảm thấy gì đã đến bến xe trên Ma Tử Lĩnh.
Được cô gái câm lay tỉnh, cô xoa mặt cho tỉnh táo, sau đó ra thị trấn mua một ít chỉ, kim, hoa quả tươi, hoa quả khô cùng vài mặt giày trông đẹp mắt tặng cô gái câm xỏ vào chân. Chừng như hai người là hai cô gái ngốc trở về sau chuyến thăm họ hàng trên thành phố, được người thân chăm sóc, hớn hở tay xách nách mang cơ man nào là đồ đạc.
Khi đến trước cửa nhà, mẹ già đang dùng sàng đãi hạt vừng, thấy bọn họ, quả nhiên sắc mặt bà tối sầm lại, ôm sàng vừng quay người trở vào nhà.
"Cạch" một tiếng, đóng cửa lại, cô mơ hồ nghe thấy bà già đang dạy dỗ hai cô gái một lớn một bé trong nhà: "Không cho phép mở cửa! Đi bụi bao nhiêu ngày trời mới nhớ vác mặt về nhà! Đến cả con gái cũng không cần nữa, nó quay lại để làm gì!"
"Huhu... mẹ ơi... bà ơi... mẹ ơi..." Nghe bà nói thế, Mục Mục của cô biết cô đã trở về, con bé khóc lóc muốn gặp mẹ.
Nghe tiếng con gái khóc bên trong, cô xót xa, vội vàng bỏ đồ đạc xuống, đập cửa nói: "Mẹ, mẹ mở cửa... con không đi đâu nữa. Con thực sự chỉ giúp hai ông bà trong sở huấn luyện đưa thư thôi, tiện đường đến thăm nhà cô ba, mẹ, mẹ không tin thì mẹ ra ngoài nhìn này, cô ba cho con rất nhiều đồ!"
Cô là con gái ruột của mẹ cô, chả lẽ mẹ cô không biết cô đang giở trò gì?
Ban đầu bà không chịu mở cửa cho cô, nhưng sau đó chịu không nổi tiếng khóc của Mục Mục, đành phải mở cửa với sắc mặt lạnh lùng.
"Mày lại đi gặp bác sĩ Lan đúng không?"
Cô không nói gì, cúi đầu xuống nhìn ngón chân, theo tư thế chuẩn mực của con cái chờ bị mắng khi mắc lỗi.
Tục ngữ có câu, không ai hiểu con gái bằng mẹ. Nhìn tư thế này của cô, mẹ cô biết mình đã đoán đúng.
Đôi mắt bà lập tức đỏ hoe, vịn vào cửa, mắng cô: "Con tưởng mẹ sợ con à? Cái gì cũng vâng lời, chỉ lì lợm mỗi chuyện này... Trời ơi con gái ngốc của tôi, sao không biết sáng mắt ra cơ chứ!"
Vừa nói, nước mắt mẹ cô không ngừng trào ra. "Ngày xưa, cậu con trai con thích... tên Hữu Đường ấy, con đi theo cậu ta mẹ đã không nói gì, bác sĩ Lan cũng là người tốt, nhưng bác sĩ là, bác sĩ là..."
Mặc kệ bà già nói gì, cô đều chỉ cúi đầu không nói.
Như heo chết không sợ nước sôi, bà già bó tay, bất lực càm ràm vài câu, lau nước mắt trên mặt, thở dài, nghiêm mặt nói: "Còn không vào đi?"
Cô ngoan ngoãn xách túi to túi nhỏ đi vào. Vừa vào cửa đã thấy Mục Mục nhào vào lòng cô, khóc toáng lên: "Mẹ, mẹ, con nhớ mẹ."
"Mục Mục ngoan." Khom lưng ôm con gái, Úc Tuyền Thu thấy khuôn mặt con gầy đi thấy rõ, cô đau lòng tự trách, vội vàng giơ kẹo và hoa quả vừa mua về lên trước mắt con mà trêu chọc: "Xem mẹ mang gì về cho con này? Nào, thử một miếng xem, ngọt lắm."
Trẻ con rất đơn thuần, chỉ cần được cho một ít kẹo và hoa quả là có thể cười tít mắt, thoả mãn cắn quả táo nửa xanh nửa đỏ trong tay, cũng không hỏi mẹ đi lâu mà lâu vậy.
Dáng vẻ ngốc nghếch ấy khiến Úc Tuyền Thu thật buồn. Cô có đang dạy hư cô gái nhỏ này không? Không cần mẹ nữa, chỉ nghĩ đến ăn.
Đang trầm ngâm thì cô bé đưa quả táo tới bên miệng cô, ngọng líu ngọng lô: "Mẹ cũng ăn đi."
Thôi vậy, là cô suy nghĩ nhiều, con gái vẫn rất yêu cô.
Úc Tuyền Thu vui vẻ nghĩ, ôm con gái vào lòng, cắn một miếng táo trên tay con gái, rồi cười và hôn con: "Mục Mục thật hiếu thảo."
Nghe vậy, cô con gái trong lòng cô càng cười tươi hơn, người mẹ già đang vò hạt vừng bên cạnh thì cười giễu: "Hừ, đến cả trẻ con năm tuổi cũng biết hiếu thảo với mẹ, không biết phải do mẹ dạy không tốt hay không mà con gái mẹ đúng là bất hiếu, lại còn chạy đi tận tình chăm sóc cha mẹ của người khác!"
Không phải bà già đang móc mỉa cô thường xuyên chạy đến lấy lòng cha mẹ của bác sĩ sao? Thì ra, bà già đã lớn đến chừng này tuổi cũng biết ghen tuông chẳng kém gì con gái tuổi đôi mươi.
Cuối cùng đã biết vì sao bà già luôn dài cái mặt ra mỗi lần nhìn thấy cô ra ngoài làm việc cho cha mẹ bác sĩ.
Là một người giỏi nịnh, đồng chí Úc ôm con gái xuống, nhanh nhảu lẽo đẽo sau lưng mẹ già bóp vai đấm lưng cho mẹ, cười tươi như hoa: "Mẹ, thời gian qua một mình mẹ nuôi Mục Mục vất vả quá, vai mẹ có đau không? Con xoa bóp cho mẹ nhé?"
"Thôi, thôi." Lẽ nào mẹ không biết cô đang có âm mưu gì ư? Bà vung tay đánh bay đồng chí Úc trở lại nguyên hình như Pháp Hải đạo hành cao thâm đánh Bạch Nương Nương: "Nếu rảnh rỗi, còn không mau giúp mẹ phơi khô hạt vừng."
"Tuân chỉ Lão Phật Gia." Cô luôn là một người giỏi nịnh hót. Đồng chí Úc nói xong, cô ôm sàng hạt vừng chạy ra ngoài.
Nói là phơi hạt vừng, nhưng bà già còn chưa kịp quay lại, cô đã chạy tót đi thăm cha mẹ bác sĩ.
Hào hứng chạy đến, thấy bố vợ đang khom lưng cuốc đất nhổ cỏ. Ma Tử Lĩnh là một nơi nhiều núi và cát đá, một chiếc cuốc giáng xuống đất có thể khiến bàn tay tê tái vì rung. Bố vợ cô là người mới, không biết điều này, ông cuốc mệt đến nỗi mồ hôi đầm đìa và thở không ra hơi.
Thấy vậy, cô vội vàng chạy đến khuyên bố vợ: "Chú Lan, mảnh đất này không dễ cuốc, chú để con làm cho."
"A, Tiểu Úc về rồi sao." Thấy cô, bố vợ cười và bỏ đầu rìu xuống, nhưng không đưa cho cô.
Ông nhìn cô qua lại mấy lần, thấy cô không sao mới nhẹ nhõm cười ấm áp với cô: "Trên đường đi có gặp phải chuyện gì không?"
"Không, không đâu, con không sao. Con đã gặp được bác sĩ Lan. Bác sĩ Lan bảo con mang thư từ và đặc sản địa phương Đồng Sơn về cho cho cô chú."
Bản tính ấm áp dịu dàng của bác sĩ là có nguyên do cả.
Người bình thường khi nhờ người khác làm việc gì, điều đầu tiên họ quan tâm khi nhìn thấy người đó chính là hỏi xem việc mình nhờ thế nào rồi, nhưng điều đầu tiên bố vợ cô hỏi lại là cô có sao không?
Hơi ấm róc rách chảy trong lòng, Úc Tuyền Thu cười nói: "Con đi thăm bác sĩ Lan, cô ấy sống không tệ, nhờ con chuyển lời cho cô chú đừng lo lắng."
Bố vợ cô thở dài, bảo: "Đứa con này, chú chỉ có mình nó, sao mà không lo cho được."
Là người một nhà mà cũng khách khí. Nhưng, nghĩ bác sĩ hay thêm hai từ "phiền em" đằng trước mỗi khi nhờ cô lấy thứ gì đó, không khó để hiểu tại sao bác sĩ lại như vậy.
Nhưng người già mà, ai lại không muốn con gái dựa dẫm vào mình nhiều hơn, để gần gũi với nhau hơn.
Đồng chí Úc rất hiểu chuyện này. Lấy cớ bác sĩ không ở đây, cô phải làm tròn chữ hiếu với cha mẹ bác sĩ. Cô vội khuyên nhủ bố vợ, tâng bốc rằng bác sĩ hiếu thảo như thế nào, làm bố vợ vui vẻ cười tươi rói, khen cô có tài ăn nói mãi.
Đồng chí Úc rất không biết khiêm tốn, sau khi được bố vợ khen, ngày nào cô cũng chạy đến sở, còn siêng năng hơn cả trước đây.
Ngày qua ngày, không ai trong sở huấn luyện rộng lớn này không biết về cô. Đồng chí Úc miệng lưỡi ngọt ngào, các ông bà già ai nấy đều thích năng lượng hoạt bát từ cô, ngày thường rảnh rỗi đều quen nói chuyện với cô cho đỡ buồn, những tháng ngày bị nhốt trong sở không còn quá nhàm chán.
Có lần, cô đang tươi cười giúp một bà lão cân vài cân táo đem về, trên đường đi tình cờ gặp mẹ vợ.
Nhìn thứ đồ trong tay cô, mẹ vợ cười, nói: "Tiểu Úc, thật tiếc con không tham gia vào chính trị, nếu có, đợi khi đợt loạn lạc này qua đi, con sẽ một bước tới trời nhẹ tênh."
Mẹ vợ cô thật biết đùa, một người phụ nữ như cô, sao có thể một bước tới trời.
Đồng chí Úc không quá tin, mặt cô đầy vẻ hoài nghi, cười giòn giã nói mẹ vợ cô thật biết đùa.
Nghe vậy, mẹ vợ cô không nói nhiều, chỉ thở dài dặn dò cô: "Cứ làm vậy là tốt, thân phận của những người ở đây đều rất đặc biệt, bấy giờ lại là thời điểm khó khăn, con nên tạo dựng mối quan hệ với họ... Sau này... Thiện Văn là người học y... chúng ta cũng không mong cầu điều gì... con... chỉ cần con có thể vượt qua được là tốt."
Không biết ngày xưa mẹ vợ có từng đi Liên Xô làm phiên dịch hội báo tư tưởng cho người ta hay không mà nói uyên thâm đến thế.
Những lời này khiến cô mịt mờ không hiểu tại sao bác sĩ lại liên quan ở đây, nhưng theo ý trong lời mẹ vợ, có vẻ như cô làm vậy sẽ có ích cho bác sĩ. Đồng chí Úc gật đầu cái rụp, chỉ thiếu mỗi vỗ ngực đảm bảo với mẹ vợ.
Thấy vậy, mẹ vợ cô hiển nhiên rất hài lòng, bà gật đầu, nhìn cô nói: "Nhưng cô vẫn không thể yên tâm, chuyện này cô phải suy nghĩ thêm."
Nói xong, bà bỏ đi, để lại cô bối rối đứng đó không biết phải làm gì.
Cô không ngủ được, trăn trở nghiền ngẫm hàm ý trong lời nói của mẹ vợ suốt mấy ngày, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không tài nào hiểu được.
Nhưng lại nghĩ, nếu tư duy của mẹ vợ không cao đến một trình độ nhất định, sao có thể sinh ra một cô con gái phẩm cách thanh cao như thần như tiên bác sĩ?
Chuyện của thần tiên, làm sao một người phàm như cô hiểu được?
Nghĩ đến đây, đồng chí Úc thư thái hẳn, ngày nào cô cũng vừa chơi trò lá mặt lá trái với mẹ già, vừa đến sở huấn luyện thay bác sĩ làm tròn chữ hiếu.
Thoắt cái, xuân qua thu tới, trong nháy mắt bốn, năm tháng đã trôi qua, trong khoảng thời gian này, bác sĩ quả thực đã gửi cho cô một trăm bức thư, mỗi tháng hai mươi bức, cách ngày viết một bức, canh chuẩn thời gian nhờ bưu cục gửi đi. Hơn nữa, trong mỗi bức thư đều kèm theo phiếu lương thực, tiền và một số thứ do bác sĩ tự tay làm.
Nào là gân lá phong để kẹp sách, nào là chiếc chuông gió được xâu lại từ những lọ thuốc nhỏ xinh, nào là vòng tay được bện từ bông tơ, thậm chí bác sĩ còn làm vài đôi tất và găng tay dày cho cô và Mục Mục.
Nhìn những đôi tất có đầu chỉ lòi ra ngoài, đồng chí Úc không khỏi ghét bỏ, nhưng đến khi trời lạnh, cô vẫn dặn con gái đeo như đó là một thứ đồ quý báu.
Bó tay, ai bảo đó là đồ được bác sĩ nhà cô làm, ít ra đó cũng là tâm ý của bác sĩ nhà cô đúng chứ?
Đồng chí Úc vô cùng đắc chí, chỉ muốn cả thế giới này biết bác sĩ của cô giỏi như thế nào, nhưng nghĩ lại, chuyện này không thể kể ra, đành nín nhịn không khoe nữa.
Nhưng niềm vui sướng này không thể che giấu được, đặc biệt là khi lần nào cô chạy đến bưu điện cũng như đi lấy vàng.
Lần nào nhận được thư, cô cũng cười tít mắt không thấy mặt trời đâu. Với tần suất đến bưu điện thường xuyên như vậy, một cô gái làm việc trong đó cũng quen biết cô, nhìn thấy cô từ xa đi tới, luôn tươi cười giơ thư lên: "Chị Úc, lại có thư của chị này!"
Hôm đó, cô lại chạy ra bưu điện như thường lệ, nhưng không thấy cô gái ấy giơ thư lên với mình, nghĩ hay là cô gái bị ốm? Đến quầy, bỗng thấy cô gái vẫn đang ngồi dán tem như bình thường.
Úc Tuyền Thu đang thắc mắc thì cô gái ngẩng đầu lên, nhìn cô và nói: "Thật xin lỗi chị Úc, sau này chúng em không nhận thư từ Đồng Sơn nữa."
......