• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy Tống Thanh Trạch tự tin như vậy, nỗi lo của Trần Báo cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn.

Nên khi anh ta lại nhìn về phía người đó, ánh mắt lại trở nên khinh thường.

Mà khi anh ta nhìn thấy người đàn ông kia đứng đực ra đó không hề né tránh, trong lòng càng cảm thấy vui mừng hơn: 'Tống Thanh Trạch thậm chí còn có thể đấm vỡ cả sàn xi măng, cơ thể nhỏ bé của người này có thể chịu được bao nhiêu lần?'

Ý nghĩ vừa mới lướt qua, cảnh tượng trước mắt khiến anh ta há to miệng, quai hàm suýt chút nữa đã rơi xuống đất.

Chỉ nhìn thấy Tống Thanh Trạch tung một chưởng hết toàn lực đánh vào người đàn ông kia, 'bùm' một tiếng nổ nặng nề vang lên, người đàn ông đó không hề cử động lấy một chút, ngược lại, Tống Thanh Trạch bị lực đánh mạnh mẽ của chính hắn ta hất văng ra, không ngừng lui về phía sau, suýt nữa đã ngã xuống từ cái lỗ trên sàn kia.

“Làm sao có thể?”. Sau khi ổn định thân thể, vẻ mặt Tống Thanh Trạch tràn đầy sự khó tin, nhưng rất nhanh hắn ta ý thức được điều gì, mở to hai mắt, vẻ mặt kinh hãi nhìn người đàn ông: “Cậu… cậu là Võ giả Nội kình đại thành?!”

Nghe vậy, Trần Báo mở to hai mắt, sắc mặt anh ta tái nhợt.

Nội kình đại thành, ông Càn- vị sư phụ vô cùng lợi hại của anh ta, cũng chỉ mới có tu vi này mà thôi.

Xong rồi xong rồi, lần này đúng là chơi với lửa - chết chắc rồi!

Người đàn ông kia nghe vậy cũng không trả lời mà chỉ cười khẩy, sau đó đưa tay vỗ nhẹ vào bộ đồ thể thao thường ngày màu đen trên người, vuốt phẳng những nếp nhăn trên đó, động tác rất giống với Tống Thanh Trạch trước đó.

Tất cả những người có mặt đều biết anh ta cố tình dùng hành động này để làm bẽ mặt Tống Thanh Trạch.

Tống Thanh Trạch thấy vậy, quả thực vô cùng tức giận, dùng đôi bàn tay sắt thép của mình điên cuồng đánh về phía người đàn ông kia.

Trong phút chốc, đại sảnh tầng ba vang lên những tiếng 'bùm bùm bùm' nặng nề, chấn động đến nổi tất cả mọi người đều bịt tai lại, liên tục lui lại phía sau.

Tuy nhiên, dù Tống Thanh Trạch có tấn công dữ dội đến đâu, người đàn ông kia cũng chỉ lặng lẽ đứng yên đó, thậm chí còn không thèm rút tay ra khỏi túi quần, thật sự phớt lờ Tống Thanh Trạch đến mức cùng cực.

Lúc này, mỗi lần vung ra một chưởng, trái tim của Tống Thanh Trạch càng trầm xuống, hắn ta biết rằng hôm nay mình đã gặp được một cao thủ thực sự.

Thấy không thể dùng đòn mạnh được, Tống Thanh Trạch nảy ra ý tưởng, đổi chưởng thành ngón tay, đâm thẳng về phía mắt người đàn ông kia.

‘Không phải thân thể của cậu rắn chắc lắm sao? Tôi không tin đôi mắt của cậu cũng có thể cứng như vậy!’

“Chán sống!”. Người đàn ông vẫn luôn không nhúc nhích cuối cùng cũng lên tiếng, sau đó không thấy anh ta có động tác gì, bàn tay đang đút trong túi quần đột nhiên xuất hiện trước mặt anh ta, tóm lấy ngón tay của Tống Thanh Trạch, sau đó anh ta nhẹ nhàng xoay cổ tay, trong nháy mắt đã bẻ gãy ngón tay của Tống Thanh Trạch.

“A!”

Tống Thanh Trạch hét thảm lên, đau đến thấu tim gan.

Nhưng trước khi hắn ta kịp hét lên hẳn, người đàn ông kia đã đá vào ngực hắn ta, đá cơ thể hắn ta bay ra xa vài mét, nhưng toàn bộ cánh tay của hắn ta vẫn nằm trong tay người đàn ông kia---- tay và người bị đứt lìa!

Nhìn thấy cảnh tượng này, trong đầu Trần Báo chợt hiện lên một cụm từ: ngũ mã phanh thây!

Người đàn ông kia tùy ý ném cánh tay xuống đất, sau đó chậm rãi đi tới trước mặt Tống Thanh Trạch, ngồi xổm xuống, đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt tái nhợt của hắn ta: “Muốn đối phó với Tạ Xuyên tôi đây mà chỉ thêm ba triệu, ông đã xem thường võ giả Nội Kình đại thành đến cỡ nào vậy?”

“Tạ... Tạ đại sư, tôi sai rồi, xin cậu hãy tha cho tôi một mạng, tôi sẽ đưa cho cậu tất cả số tiền Trần Báo đưa cho tôi, xin cậu hãy tha cho tôi!”, Tống Thanh Trạch lúc trước vẫn luôn kiêu ngạo, bây giờ lại vô cùng hèn mọn.

“Chỉ có mấy triệu ít ỏi đó, ông cảm thấy tôi sẽ quan tâm sao?”, Tạ Xuyên nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ, sau đó mặt không đổi sắc xé đứt cánh tay còn lại của Tống Thanh Trạch một cách mạnh mẽ.

Nhìn thấy Tống Thanh Trạch đau đến sắp ngất đi, Tạ Xuyên lại dùng ngón tay gõ gõ mấy cái lên vai hắn ta, lập tức cầm máu đang chảy ra xối xả, đồng thời cũng giúp Tống Thanh Trạch tỉnh táo lại.

“Hãy từ từ cảm nhận nỗi đau xé lòng này đi, nó sẽ khiến ông nhớ kỹ tên của tôi”.

Tạ Xuyên vừa cười vừa nói, khiến Nhan Chấn Uy và các đệ tử nhất thời tê cả da đầu.

Bọn họ biết Tạ Xuyên bây giờ đã là đồng đội, nhưng trong lòng bọn họ vẫn không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Lúc này Trần Báo sợ tới mức tứ chi nhũn ra, anh ta cố gắng hồi lâu, cuối cùng mới quay đầu về phía Lăng Nghị.

Anh ta vốn tưởng rằng Lăng Nghị cũng sẽ sợ hãi đến nhũn cả người như mình, nhưng lại phát hiện, tên này kỳ thực lại đang cười ngây ngô với điện thoại!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK