• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đó là cảnh giới Nội kình viên mãn!

Đó là mục tiêu cuối cùng trong cuộc đời của rất nhiều võ giả!

Lại bị Lăng Nghị dễ dàng thực hiện được như vậy sao?

“Bịch!”

Hàn Uyên kích động quỳ xuống trước mặt Lăng Nghị: “Lăng đại sư, xin hãy nhận lấy một lạy của Hàn Uyên! Ân đức lớn lao của Lăng đại sư, nhà họ Hàn đời này đời sau đều sẽ không bao giờ quên!”

“Không nghiêm trọng như vậy, Ngô Càn đã từng bảo vệ vợ con của tôi một lần, việc này xem như tôi trả ơn, thanh toán xong”. Lăng Nghị thản nhiên nói, giơ tay cách một khoảng không đỡ Hàn Uyên đứng dậy.

“Lăng đại sư quá khách khí, Ngô Càn chỉ là đỡ một cái tát mà thôi, sao có thể so với ân tái tạo mà Lăng đại sư đã giúp nhà họ Hàn? Nhà họ Hàn của tôi nợ Lăng đại sư quá nhiều”. Hàn Uyên kiên quyết nói.

Lăng Nghị lắc đầu cười hỏi: “Bọn họ là vợ và con gái của tôi, thế này đã đủ nặng chưa?”

Hàn Uyên nghe vậy, lập tức đổ mồ hôi như mưa, vội vàng cúi đầu, chắp tay nói: “Lăng đại sư tha tội, là Hàn Uyên đã già không còn minh mẫn, đã nói sai”.

Toàn thân Hàn Nhược Tuyết cũng căng thẳng, giống như rơi xuống vực sâu.

Tề Thi Vận và Tuyết Hi là giới hạn của anh, không ai có thể khinh thường họ, dù chỉ một lời xúc phạm cũng không được!

Cô ấy đã tận mắt nhìn thấy thủ đoạn mà Lăng Nghị đối phó với tên tóc vàng, đến bao giờ cô ấy vẫn vô cùng sợ hãi.

Lăng Nghị xua tay, cười nói: “Đừng căng thẳng, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ cảm thấy không gì có thể so sánh với việc Ngô Càn đã chặn lại cái tát đó! Tôi chỉ cần chữa khỏi vết thương cho ông, vậy là chúng ta đã thanh toán xong, tính ra tôi có lợi hơn.

Nghe vậy, hai ông cháu nhà họ Hàn mới thở phào nhẹ nhõm.

Họ cũng một lần nữa đoán ra tính khí của Lăng Nghị - vợ và con gái quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác!

“Bịch” một tiếng!

Hàn Thao không hề báo trước quỳ phịch xuống: “Lăng đại sư, ngài có thể ghim cho tôi mấy chục mũi kim luôn không, tôi cũng muốn tiến thêm một bước, bước vào ngưỡng cửa của võ giả Nội kình!”

Điều mà Hàn Thao quỳ gối cầu xin là điều mà cả Hàn Nhược Tuyết và Hàn Uyên đều không ngờ tới.

Khuôn mặt của họ tối sầm lại, cùng nhau hợp lực nâng Hàn Thao lên khỏi mặt đất.

Hàn Uyên còn mắng ông ta một trận: “Đồ ngốc như con, lúc trước luyện công chỉ biết lười biếng, bây giờ lại dám thất lễ trước mặt Lăng đại sư, tin hay không ta sẽ lột da của con ra!”

Lăng Nghị cũng bị hành động đột ngột của Hàn Thao làm cho choáng váng, nhìn thấy Hàn Uyên sắp đánh Hàn Thao, anh vội vàng ngăn cản nói: “Không sao đâu, đừng lo lắng. Còn nữa không phải là tôi không giúp ông dùng kim châm để khai thông huyệt đạo, là do nền tảng của ông còn yếu hơn cả bố ông, cho dù tôi có giảm bớt chân khí đến đâu, chỉ cần ghim một kim là ông cũng đã không chịu đựng nổi, sau đó nổ tan xác mà chết”.

Hàn Thao nghe vậy hoàn toàn tuyệt vọng, ngồi phịch xuống đất, ngửa mặt lên trời hét lớn: “Chú Càn ơi, chú Càn, sao lúc đó chú không nghiêm khắc hơn với tôi hơn? Hai... chú Càn đã làm tôi bỏ lỡ cơ hội!”

Lúc này Hàn Nhược Tuyết thấy muốn tìm một cái hố chui xuống, nhanh chóng dẫn Lăng Nghị ra khỏi phòng khách, đi về phía sân sau biệt thự.

“Bố của cô vẫn luôn... đáng yêu như vậy sao?”, Lăng Nghị không khỏi tò mò cười hỏi.

“Bình thường ông ấy không như vậy đâu, có lẽ vừa nhìn thấy có một con đường tắt để luyện võ, nên muốn lười biếng thử một lần”. Hàn Nhược Tuyết có chút xấu hổ nói, hai má hơi đỏ lên.

Lăng Nghị không nói nhiều về đề tài này nữa mà hỏi: “Đưa tôi tới đây, là còn có việc gì sao?”

Hàn Nhược Tuyết gật đầu, sau đó đưa tay gọi một vệ sĩ mặc vest, người này lập tức lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng màu đen đưa cho Hàn Nhược Tuyết.

Sau khi nhận lấy, Hàn Nhược Tuyết vẫy tay cho vệ sĩ lui ra, sau đó đưa tấm thẻ cho Lăng Nghị: “Ở đây có năm mươi triệu tệ, mong Lăng đại sư vui lòng nhận cho”.

Hàn Nhược Tuyết đã yêu cầu Ngô Càn chuẩn bị thẻ ngân hàng này vào ngày cô ấy biết Lăng Nghị có thể luyện đan.

Theo ý nghĩ của cô ấy, cho dù Lăng Nghị không biết luyện đan, chỉ cần mời anh đến khám bệnh cho ông nội, thì phải trả tiền khám bệnh. Dù sao người ta cũng là võ đạo Tông sư, nên vẫn phải có chút danh tiếng.

Tuy nhiên Lăng Nghị lại lắc đầu nói: “Gần đây tôi thật sự rất thiếu tiền, nhưng mà việc nào ra việc đó, hôm nay tôi tới đây chỉ là để trả ơn, không có gì hơn”.

Sau khi nghe điều này, ấn tượng tốt đẹp của Hàn Nhược Tuyết đối với Lăng Nghị dần dần tăng lên.

Thật sự khó tìm được một người đàn ông thứ hai nào tốt như anh ấy, vừa có thực lực của cảnh giới Tông sư, lại còn có thể tuân thủ nghiêm ngặt điểm mấu chốt và giữ đúng lời hứa!

Hơn nữa cô ấy cũng nghe ông Ngô nói rằng anh đã ly hôn với Tề Thi Vận, nên cô ấy cần phải nắm lấy cơ hội này mới được!

Cô ấy chỉ không biết liệu mình có xứng với anh hay không.

Nghĩ tới đây, Hàn Nhược Tuyết không khỏi có chút buồn bã.

Nhưng cô ấy cũng biết nếu Lăng Nghị đã nói không cần, thì dù cô ấy có cố gắng thế nào thì anh cũng không lấy, nên cô ấy cũng không ép buộc mà chỉ cười nói: “Vậy tôi sẽ giữ lại cho Lăng đại sư trước, khi nào anh cần, thì có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào”.

Lăng Nghị gật đầu, không lãng phí thời gian đối với chuyện này: “Nếu không còn chuyện gì nữa, thì tôi đi trước”.


“Lăng đại sư, chờ một chút, tôi còn có một thứ muốn mời anh xem thử”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK