• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc đầu, tên tóc vàng còn gào thét đau đớn, nhưng chẳng bao lâu sau, giọng nói đã khàn đi, chỉ có thể phát ra những tiếng nấc nghẹn, vô cùng thê thảm.

Trên tường còn lưu lại hàng loạt vết máu thịt, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến người ta run sợ trong lòng.

Tên tóc vàng cũng đau đến mức ngất đi mấy lần, nhưng lần nào cũng đột nhiên tỉnh lại, sau đó trên mặt truyền tới từng cơn đau đớn thấu tim.

Mãi cho đến khi mũi của tên tóc vàng bị mài phẳng, toàn bộ da thịt trên mặt bị chà hết, có thể nghe rõ được tiếng xương va vào đá sắc bén, Lăng Nghị mới buông tay ra, để tên tóc vàng trượt xuống như một con chó chết.

Lúc này, tên tóc vàng đã hấp hối, mặt mũi không còn gì.

Lăng Nghị tùy ý phủi tay, xoay người bỏ đi.

Sau khi anh rời đi không lâu, một nhóm người có chuyên môn đã đến dọn dẹp đống lộn xộn.

Nếu Lăng Nghị không cho tên tóc vàng chết thì bọn họ nhất định sẽ không để tên tóc vàng chết, dù sao còn có câu sống không bằng chết.

Hai chủ tớ Hàn Nhược Tuyết nhìn bóng lưng đã đi xa của Lăng Nghị đều thở phào nhẹ nhõm trong vô thức.

"Ông Ngô, may mà sáng nay ông đã ngăn tôi lại, nếu không tôi đã giống như anh ta rồi." Hàn Nhược Tuyết nghĩ đến cảnh sáng nay ngăn Lăng Nghị lại, cô ấy không khỏi cảm thấy sợ hãi.

"Cô nên thấy mừng vì lúc đó chúng ta đắc tội anh ấy chứ không phải vợ con anh ấy. Nếu không kết cục của chúng ta sẽ còn thảm hơn cả tên tóc vàng." Ngô Càn nhìn mặt mũi tên tóc vàng không còn gì, không khỏi cảm thấy sợ hãi trong lòng.

Hàn Nhược Tuyết nghe vậy gật đầu nói: "Đúng thế, chỉ mắng một câu đã rơi vào kết cục sống không bằng chết. Nếu là giơ tay tát chẳng phải là sẽ muôn kiếp không trở lại được?"

Nói xong, Hàn Nhược Tuyết toát mồ hôi lạnh.

Phải biết là, sau khi cô ấy tìm được thông tin của Tề Thi Vận, cô ấy đã lên kế hoạch dùng cô để uy hiếp Lăng Nghị giao cỏ Râu Rồng ra, nhưng vì dè chừng thực lực của Lăng Nghị nên mới từ bỏ ý định này.

Bây giờ nghĩ lại, nếu thật sự làm như vậy, e rằng toàn bộ nhà họ Hàn sẽ không còn tồn tại. Điều này sao có thể không khiến Hàn Nhược Tuyết đổ mồ hôi lạnh?

“Cho nên vẫn là cô chủ sáng suốt, bảo vệ hai mẹ con họ trước, tìm được chỗ dựa lớn như vậy cho nhà họ Hàn.”

Nghe vậy, Hàn Nhược Tuyết cười khổ: “Cũng chỉ là một suy nghĩ đã suýt chút nữa khiến nhà họ Hàn phải diệt vong.”

Ngô Càn: "..."

"Được rồi, ông Ngô, ông cứ đợi ở Giang Châu. Dù Lăng đại sư có yêu cầu gì, ông bằng mọi giá cứ đáp ứng. Tôi phải tiếp tục đi tìm cỏ Râu Rồng." Hàn Nhược Tuyết nhìn tuyết trắng trên mặt đất, thở dài: "Cũng không biết liệu có thể tìm được hay không.”

“Ông chủ người tốt gặp chuyện tốt, chắc chắn sẽ tìm được.” Ngô Càn an ủi nói.

"Hy vọng vậy." Hàn Nhược Tuyết nói: "Đúng rồi, căn dặn xuống dưới, nhà họ Hàn không ai được phép đắc tội vợ con của Lăng đại sư. Đó là vảy ngược của Lăng đại sư, gặp được họ đều phải khách sáo."

"Cô chủ yên tâm, lão biết phải làm thế nào."

“Còn nữa, hành vi sa ngã của Lăng đại sư mấy năm nay hẳn là cố ý để thiên hạ thấy nhằm che giấu thân phận. Nếu anh ấy chưa nói cho Tề Thi Vận biết, vậy người của chúng ta cũng không nên vạch trần, kẻo đắc tội với Lăng đại sư.”

Hàn Nhược Tuyết tiếp tục dặn dò, Ngô Càn bên cạnh liên tục gật đầu tỏ ý đã ghi nhớ.

"Tề Thi Vận, cô và tôi thực sự là cùng người nhưng không cùng số, thật là làm người ta hâm mộ." Hàn Nhược Tuyết mặc sườn xám, đôi chân dài bước đi trong tuyết trắng...

Cùng lúc đó, trong khu VIP của Bệnh viện Quốc tế Tần Hoàng Giang Châu là đông đảo các trưởng khoa do đích thân viện trưởng Trần Thiên Minh dẫn đầu.

Là bệnh viện tư nhân lớn nhất ở Giang Châu, có trang thiết bị y tế và nhân tài tốt nhất ở Giang Châu. Dùng một câu nói của người dân để hình dung là, Hắc Bạch Vô Thường tới đây đều phải đi đường vòng.

Nhưng một đội ngũ y tế đến quỷ còn phải dè chừng như vậy, khi đối mặt với một bệnh nhân được chuyển đến từ bệnh viện bên dưới vào buổi sáng, tất cả đều cau mày, vẻ mặt u sầu.

"Viện trưởng Trần, tôi nuôi ông lương hàng năm tám triệu nhiều năm như vậy, bây giờ tôi chỉ muốn một câu xác định, con trai tôi có thể tỉnh lại được không?" Một người đàn ông trung niên thân hình hơi béo, khuôn mặt u ám hỏi Trần Thiên Minh.

Người đàn ông trung niên tên là Tần Kiến Nghiệp, chủ tịch tập đoàn quốc tế Tần Thị, cũng là cha của Tần Minh Dương.

"Chủ tịch Tần, tình huống của cậu ba rất phức tạp, tạm thời chúng tôi cũng không biết cậu ấy có thể tỉnh lại hay không." Trần Thiên Minh căng da đầu nói, lúc này lòng bàn tay đã đầy mồ hôi.

“Đây là kết luận các người nghiên cứu suốt buổi sáng?” Tần Kiến Nghiệp không nổi giận, lời nói rất bình tĩnh, nhưng lại khiến người ta có cảm giác áp bách như sắp nổi lên giông bão.

“Chủ tịch Tần, cậu ba không chỉ bị gãy khớp gối mà còn bị nứt hậu môn, phù nề bộ phận sinh dục. Hơn nữa, răng của cậu ấy bị đánh bật ra, cổ họng sưng tấy. Bản thân những vết thương này đã đủ để tạo thành hôn mê, hơn nữa..."

Trần Thiên Minh nói xong lời này, cũng không dám nói thêm gì nữa, thay vào đó liếc nhìn Tần Kiến Nghiệp, thấy vẻ mặt ông ta không thay đổi, mới nói tiếp: “Hơn nữa, cậu ấy có dấu hiệu rõ ràng là bị nam xâm hại tình dục. Chấn thương tâm lý này, chúng tôi ước chừng... ước chừng tạm thời sẽ rất khó có thể tỉnh lại.”

Dù đã biết đại khái tình hình của con trai mình, nhưng khi nghe viện trưởng nói con trai mình bị một người đàn ông xâm hại tình dục, Tần Kiến Nghiệp không khỏi siết chặt nắm đấm.

Một lúc sau, Tần Kiến Nghiệp buông nắm đấm ra, nói với Trần Thiên Minh: “Nếu con trai tôi trong mười ngày không tỉnh lại, đến lúc đó ông cũng sẽ giống như con trai tôi.”

"Chủ tịch Tần, chuyện này..."

Trần Thiên Minh còn muốn tranh thủ, nhưng ông ta còn chưa nói xong, Tần Kiến Nghiệp đã xua tay cắt ngang: "Được rồi, đừng ép tôi rút ngắn thời gian."

Mấy người Trần Thiên Minh nghe thấy vậy thì sợ hãi lập tức quay người rời đi, không dám nói một lời.

Phòng bệnh VIP rộng lớn bỗng trở nên trống trải, chỉ còn lại mấy thành viên cấp cao của nhà họ Tần ở đây, vẻ mặt buồn bã không ai nói chuyện.

Chỉ có mẹ Tần Minh Dương ngồi ở bên giường, thỏ giọng nức nở.

"Chú hai, chú tra ra là ai làm chưa?"

Hồi lâu sau, Tần Kiến Nghiệp phá vỡ sự im lặng, lên tiếng trước.

Nghe vậy, Tần Kiến Công lắc đầu: "Vẫn chưa."

Thấy anh cả im lặng, nhà họ Tần Kiến Công vội vàng giải thích: "Chung cư Thanh Vân là nơi Minh Dương chuyên chơi đùa phụ nữ, ven đường đã bị nó bỏ camera từ lâu để đề phòng lưu lại chứng cứ, cho nên..."

“Tiếp tục điều tra!” Tần Kiến Nghiệp nói: “Mặc kệ kẻ đó là ai, tối muốn nợ máu phải trả bằng máu!”

Tần Kiến Công gật đầu, há miệng muốn nói rồi lại thôi.

“Có điều gì muốn nói thì cứ nói đi.”

"Anh cả, em đã nhìn thấy vết thương của Minh Dương và Trương Khải, việc này rõ ràng là cao thủ làm ra. Ở Giang Châu, có thể khiến chúng ta lâu vậy mà không tìm được manh mối gì, ngoại trừ nhà họ Hàn không còn ai cả. Cho nên, nếu thật sự là nhà họ Hàn, cũng phải giết không thương tiếc sao?”

"Em không hiểu lời anh nói gì sao? Anh đã nói, cho dù là ai, nợ máu phải trả bằng máu!"

"Nhưng Ngô Càn của nhà họ Hàn..."

"Không cần lo lắng ông ta, ắt có cao thủ nội lực cảnh giới viên mãn có thể đối phó ông ta!"

Tần Kiến Công nghe vậy mới yên tâm, gật đầu rồi quay người rời đi.

Vừa tới cửa, một vệ sĩ vội vàng mở cửa đi vào: "Ông hai, chúng tôi đã tra ra người phụ nữ bị cậu ba bắt cóc đêm qua là ai."

"Là ai?"

"Tề Thi Vận!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK