Nghĩ tới đây, Trần Báo không thể không cho mình một lời khen, cũng may là vừa rồi anh ta không có nổi giận, nếu không chỉ sợ đã làm Tống Thanh Trạch tức giận bỏ đi, như vậy thì thiệt nhiều hơn lợi.
“Tên nhãi ranh kia, sợ ngây người rồi sao?”. Nhìn thấy Lăng Nghị vẫn ngồi bất động ở đó, Tống Thanh Trạch tưởng rằng một chưởng vừa rồi của hắn ta đã dọa anh sợ.
Vì vậy, hắn ta nhân cơ hội này nói: “Nhưng không sao, lát nữa cậu cứ ngồi đó xem kịch là được, việc còn lại cứ giao cho tôi, tuy nhiên, cậu phải đưa cho tôi tất cả thù lao mà Tiểu Trần cho cậu, cậu thấy thế nào?”
Hắn ta vốn tưởng rằng Lăng Nghị sẽ từ chối, thậm chí hắn ta cũng đã nghĩ ra lời để tiếp tục đe dọa anh, kiểu như có những số tiền kiếm được nhưng không có mạng để tiêu, nhưng không ngờ rằng Lăng Nghị lại trực tiếp gật đầu đồng ý: “Được!”
Lăng Nghị thực sự không có hứng thú gì với mấy trận chiến nhỏ như vậy.
Hiện tại có người chịu ra mặt, Lăng Nghị cũng vui vẻ khỏi phải bận việc.
“Được rồi, đây là cậu tự nói, vậy thì đến lúc đó đừng hối hận!”, Tống Thanh Trạch nghe được lời này, khóe miệng không khỏi giật giật, suýt chút nữa bật cười thành tiếng - chỉ nói có mấy câu, mà đã kiếm được mấy trăm vạn tệ!
‘Có vẻ như tối nay có thể tìm thêm vài người mẫu nữa vui vẻ một trận!'. Tống Thanh Trạch vui vẻ nghĩ.
Ba người không đợi bao lâu, đã có một nhóm người xông lên tầng ba, hơn nữa còn trực tiếp chặn lối ra ở tầng dưới.
Theo tình hình này, là đang có ý định đuổi cùng giết tận.
Lăng Nghị nghiêng đầu nhìn qua, phát hiện bọn họ đều mặc quần áo luyện công giống nhau, trên ngực trái thêu hai chữ “Chấn Uy”.
Về phần người dẫn đầu, Lăng Nghị cảm thấy trông ông ta rất quen, như thể đã từng gặp ở đâu đó trước đây.
Suy nghĩ một hồi, Lăng Nghị mới hiểu ra, anh chưa từng gặp người này, nhưng là đã gặp qua con trai của ông ta.
Nhan Thanh Long!
Phải nói là hai cha con này trông rất giống nhau.
“Mẹ nó Trần Báo là ai, đứng ra đây cho tôi!”, Nhan Chấn Uy hét lên một tiếng thật lớn.
Trần Báo cũng không phải là người hiền lành gì, anh ta ngồi trên ghế mà không thèm nâng mắt lên nhìn: “Tôi là Trần Báo, mẹ nó ông là thứ gì vậy?”
“Võ quán Chấn Uy, Nhan Chấn Uy! Hôm qua là cậu đã cho người đánh bị thương con trai tôi?”. Ánh mắt của Nhan Chấn Uy lộ ra tia hung ác, như muốn ăn thịt Trần Báo.
Lúc này Trần Báo mới chợt nhận ra, có chút khinh thường nói: “Ồ ~ ông nói tên rác rưởi đó à, đúng là tôi đánh, có chuyện gì sao?”
“Cậu nói có chuyện gì sao? Hôm nay tôi sẽ lột da cậu!”, Nhan Chấn Uy nói, định giơ nắm đấm lao về phía Trần Báo.
“Chờ một chút!” Trần Báo thấy thế, vội vàng hét lên bảo ngưng lại.
“Sao vậy? Sợ rồi sao? Sự tàn nhẫn khi đánh con trai tôi ngày hôm qua đã đi đâu rồi?”, Nhan Chấn Uy siết chặt nắm đấm kêu răng rắc, ông ta rõ ràng cũng là một cao thủ đã luyện được nội kình.
“Sợ con mẹ ông! Tôi chỉ muốn hỏi rõ, đây là thù oán cá nhân của ông hay là thay mặt nhà họ Tần đến đây?”
“Là ân oán cá nhân, cũng thay mặt nhà họ Tần, cậu có ý kiến gì sao?”
Đêm qua khi Nhan Chấn Uy còn ở bệnh viện, có người nhà họ Tần đã đến gặp ông ta và thông báo cho ông ta biết tung tích ngày hôm nay của Trần Báo, vì vậy suốt đêm ông ta đã triệu tập đệ tử của mình và đến đây đúng giờ, chỉ để trả thù Trần Báo.
“Không có ý kiến, đại diện cho nhà họ Tần là được”. Trần Báo mỉm cười.
Sau khi biết người mà nhà họ Tần phái tới là Nhan Chấn Uy, anh ta đã yên lòng được một nửa.
Họ đều là người Giang Châu nên Trần Báo đương nhiên biết thực lực của Nhan Chấn Uy .
Mặc dù cũng là một võ giả có nội kình, nhưng ông ta chắc chắn không phải là đối thủ của Tống Thanh Trạch.
Bên phía anh ta có Tống Thanh Trạch ra mặt, trận này ổn rồi!
Vì vậy Trần Báo nhìn Tống Thanh Trạch nói: “Anh Tống, phiền anh”.
Nghe vậy, Tống Thanh Trạch buông chén trà xuống, hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Chuyện nhỏ”.