"Cô Tề, có phải cô hiểu lầm hay không? Chúng ta đến là muốn nói cho cô biết, chân Tuyết Hi đã khỏi, căn bản không cần phẫu thuật." Trợ thủ Vương Thần giải thích.
"Hả... khỏi rồi?" Vẻ mặt Tề Thi Vận ngạc nhiên, có chút không thể tin vào tai của mình.
"Đúng vậy, đây quả thực là kỳ tích trong lịch sử y học. Nếu như không xảy ra gì bất ngờ, hiện tại hẳn là cô bé có thể tự mình đi đường."
"Vậy sao con bé lại khóc to như vậy? Không phải là các người ở bên trong trách cứ con bé ăn trộm sô cô la chứ?" Tề Thi Vận có chút khó hiểu.
"Cô bé hiểu chuyện như thế, sao chúng tôi lại trách bé? Hơn nữa, cô bé cũng không ăn vụng đồ vật, chỉ là làm mất sô cô la cha của bé tặng rồi, cho nên mới buồn mà khóc."
Trợ thủ Vương Thần nói, đưa đơn kết thúc phẫu thuật cho Tề Thi Vận ký tên, sau đó nói: "Chuẩn bị một chút, làm xong thủ tục xuất viện là các cô có thể về nhà."
Nói xong, để lại y tá đẩy Tuyết Hi, những người khác quay người vào trong phòng phẫu thuật.
Mọi chuyện đột nhiên thay đổi, trong lúc nhất thời Tề Thi Vận khó mà tiếp nhận, sững sờ đứng nguyên chỗ thật lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Chân của con gái khỏi rồi?
Mình có thể về nhà?
Cũng không cần phải ăn nói khép nép đi vay tiền sao?
...
Bỗng dưng, cô quay đầu nhìn về phía Lăng Nghị bùn đầy người, trong thoáng chốc hình như thấy, lúc trước hình như anh ấy bảo mình không cần vay tiền, anh có thể chữa khỏi cho con gái...
Nhưng, không phải đó là anh khoe khoang sao?
Hơn nữa, bác sĩ cũng nói, chân của Tuyết Hi tự khép lại, là kỳ tích y học, có liên quan gì đến Lăng Nghị đâu?
Nhưng không biết vì sao, nhớ tới mình vừa nói mấy lời kia với Lăng Nghị, trong lòng của cô không tự chủ có chút áy náy, mình vừa trách lầm anh ấy rồi?
Nhưng mà dường như Lăng Nghị hoàn toàn không để ở trong lòng, đi đến bên cạnh Tuyết Hi, đưa tay sờ đầu nhỏ của bé, tán dương: "Tuyết Hi thật tuyệt!"
"Cha ơi con xin lỗi, con làm mất sô cô la cha tặng rồi." Tuyết Hi khóc lóc, cực kỳ đáng thương.
"Không có việc gì, cha mua thêm cho con!" Lăng Nghị vừa an ủi, vừa lau khô nước mắt cho con gái, vẻ mặt yêu thương nói: "Con gái, đứng lên, đi một bước cho mẹ xem nào!"
Ngay từ đầu Tuyết Hi còn có chút sợ hãi, nhưng thử mấy lần, sau khi xác định không đau, lập tức lanh lợi, làm cho nhóm người nhà xung quanh đều choáng đầu!
"Mẹ ơi, con khỏi rồi, con lại có thể tự mình đi bộ!" Tuyết Hi vui vẻ nhào vào trong ngực mẹ, líu ríu như con chim nhỏ, ai thấy cũng không khỏi vui vẻ lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Lăng Nghị thấy cảnh này, trong mắt toàn là dịu dàng.
Mười vạn năm gian khổ, để thấy được cảnh này một lần nữa, cái gì cũng đáng giá!
Chỉ thấy Lăng Nghị đi đến, vuốt đầu Tuyết Hi, dịu dàng nói: "Con gái, nắm tay mẹ, chúng ta về nhà."
Lúc họ về phòng bệnh thu dọn đồ đạc, các bệnh nhân cùng phòng trông thấy Tuyết Hi tự đi lại được, ai nấy đều ngẩn người, trố mắt, ngạc nhiên ra mặt…
“Trình độ y thuật của bác sĩ Vương quả là cao siêu, mổ xong chưa đầy nửa tiếng đồng hồ đã có thể xuống giường, tự đi lại được!”
“Xem ra tôi quyết định tới bệnh viện này chữa bệnh là quá chuẩn rồi. Dạo trước còn có người khuyên tôi nên tới bệnh viện Tần Hoàng, hừ, so với nơi này thì bệnh viện Tần Hoàng chỉ là rác rưởi!”
“Thi Vận à, tôi thấy người ta mổ xong đâu có bình phục nhanh như vậy đâu, có phải bọn cô dúi phong bì cho bác sĩ Vương nên mới hồi phục thần tốc như vậy không?” Dì Vương hỏi thẳng.
“...”
Nghe bọn họ nói như vậy, Tề Thi Vận dở khóc dở cười nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ.
Tuy nhiên, cô không muốn phóng đại chuyện này, cũng không muốn Tuyết Hi bị chú ý quá mức nên lập tức giải thích:
“Dì Vương à, chuyện này không kỳ diệu như mọi người nói đâu, bác sĩ Vương bảo là do thể chất của Tuyết Hi khỏe mạnh mà vết thương cũng không nặng nên chỉ cần nằm viện truyền nước mấy ngày là được, không cần phải mổ.”
Còn kỳ tích y học mà bác sĩ Vương nói thì Tề Thi Vận chẳng hề để tâm.
Các bệnh nhân cùng chung phòng bệnh nghe Tề Thi Vận nói vậy mới hiểu ra, hóa ra là bọn họ hiểu nhầm.