Đi tới chỗ tối, Lăng Nghị trông thấy một người đàn ông trọc đầu bị treo ngược trên một cái cây to, bị lột sạch đồ, máu chảy đầm đìa, chỉ còn thở thoi thóp.
Xung quanh người này là một đám vệ sĩ mặc âu phục, mỗi người cầm một cây gậy sắt dính máu trong tay, mặt mày lạnh tanh như những cỗ máy vô cảm.
Sau lưng những tên vệ sĩ này là một người đàn ông luống tuổi đứng chắp hai tay sau lưng, đang thảnh thơi thưởng thức cảnh tượng máu me trước mắt.
Ông ta có thể thản nhiên đối mặt với cảnh máu me như vậy, chẳng trách lại bị gọi là Diêm Vương sống.
“Ai vậy?” Ngô Càn đang thưởng thức cảnh đẹp đột nhiên quát to một tiếng, tung chưởng nhắm về phía Lăng Nghị.
Tới khi trông thấy đối phương chính là Lăng Nghị, ông ta lập tức bỏ tay xuống, tươi cười nịnh nọt chào anh, trong lòng không khỏi giật mình sợ hãi: Ông ta đã rất cẩn thận rồi nhưng vẫn không thể phát hiện ra Lăng Nghị tới gần, đây chính là thực lực của Tông Sư Võ Đạo ư?
“Lăng đại sư, động tĩnh bên này quấy rầy cậu nghỉ ngơi ư?” Ngô Càn cúi người hỏi.
Lăng Nghị xua tay, sau đó hỏi: “Tên này cũng nhắm vào vợ con tôi à?”
Lăng Nghị biết Ngô Càn thường xuyên có mặt ở bệnh viện để âm thầm bảo vệ cho Thi Vận và Tuyết Hi, cho nên tên đầu trọc bị ông ta bắt được chắc cũng là kẻ có ý đồ xấu với hai mẹ con họ.
Ngô Càn gật đầu, nói: “Anh ta định ra tay với cô Tề ở phòng nước nhưng bị tôi ngăn chặn sớm, thân thủ của tên này rất khá, lúc chúng tôi đánh nhau, suýt chút nữa thì bị cô Tề phát hiện, trông có vẻ không phải là người của bọn cho vay nặng lãi nhưng anh ta không chịu khai ra xem ai sai mình tới.”
“Tôi đã trả hết các khoản nợ vay nặng lãi rồi, nếu còn ai khác tới gây sự thì chắc chắn là có mục đích khác.” Lăng Nghị chỉ nghĩ sơ qua là hiểu ngay, anh dặn dò: “Nếu còn có người tới nữa thì không cần hỏi nhiều, chôn luôn.”
Mười ba chữ đơn giản biết bao nhưng lại khiến Diêm Vương sống nghe mà ớn lạnh, huống hồ là đám vệ sĩ kia.
Phải có thực lực cỡ nào mới dám nói ra một câu hùng hồn như thế?
“Vâng.” Ngô Càn lập tức gật đầu vâng dạ, trong lòng không khỏi cảm thán: “Đúng là Tông Sư Võ Đạo, làm gì cũng gọn gàng, linh hoạt, tùy theo ý mình. Nếu mình cũng làm được vậy thì tốt biết mấy.”
…
Phòng bệnh SVIP, bệnh viện Quốc tế Tần Hoàng.
Trong căn phòng đầy đủ tiện nghi, Tần Kiến Nghiệp đang xử lý công việc của công ty, nghe thấy tiếng bước chân, ông ta ngẩng đầu lên nhìn một cái, thấy người tới là chú hai, ông ta lại cúi đầu xuống tiếp tục xem tài liệu, hững hờ hỏi một câu: “Đã đưa được người tới đây chưa?”
Tần Kiến Công lúng túng, lắc đầu nói: “Hỏng rồi ạ, Hà Dũng bị hạ rồi.”
Tần Kiến Nghiệp không khỏi nhíu mày: “Không phải em nói Hà Dũng là võ giả Nội Kình à? Vậy mà không bắt nổi một người phụ nữ hay sao?”
“Anh cả, người phụ nữ đó được Diêm Vương sống canh giữ.”
“Ngô Càn?” Tần Kiến Nghiệp ngẩng phắt đầu lên nhìn chú hai, ánh mắt lộ vẻ khó tin, trong lòng nghĩ tới rất nhiều điều.
Sau đó, ông ta lập tức sầm mặt lại: “Xem ra người đánh Minh Dương hôm đó cũng chính là ông ta!”
“Anh cả, Diêm Vương sống đã tới cảnh giới Nội Kình đại thành rồi, e là nhà họ Tần chúng ta…”
Tần Kiến Nghiệp bỏ cây bút máy xuống, “hừ” một tiếng:
“Chỉ là Nội Kình đại thành thôi mà, đợi người kia tới, anh sẽ chém ông ta tan xác!”
“Vậy giờ chúng ta làm gì đây? Chỉ chờ thôi ư?”
“Ngô Càn đang canh giữ cho người phụ nữ đó đúng không? Vậy thì cứ để ông ta trông đi. Anh muốn xem xem nhà họ Hàn có nhiều gia sản như vậy, làm sao một mình Diêm Vương sống có thể bảo vệ hết được!”
…
Sau một đêm chăm chỉ tu luyện, Lăng Nghị đứng dậy duỗi lưng, ngáp một cái, giây lát sau, trong núi rừng vang lên tiếng thét ngân dài ầm ầm như thể tiếng hàng chục ngàn con ngựa đang chạy, làm những con thú rừng chưa tỉnh ngủ giật mình, vội vàng bỏ chạy.
Lăng Nghị biết, tu vi của mình lại tiến bộ thêm rồi.
Mặc dù vẫn còn rất xa nữa mới tới được tầng năm của Luyện Khí cảnh nhưng ở một nơi linh khí loãng như thế này, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã tiến bộ được như vậy là giỏi lắm rồi.
Mặt khác, điều này cũng chứng tỏ Thôn Thiên Lục mạnh cỡ nào, nếu như anh có thể tới một không gian dồi dào linh khí khác, anh tin chắc mình sẽ không tốn tới một trăm nghìn năm để trở lại Tiên Đế Cảnh.
Lăng Nghị không nghĩ nữa, rảo bước đi giữa cánh đồng tuyết trắng mênh mông.
Lúc sắp về tới nhà, điện thoại của anh đổ chuông, cuộc gọi tới từ một dãy số lạ.
“Alo, anh Lăng phải không ạ? Tôi là nhân viên của Bách Hạnh Lâm, tên là Triệu Khải, ba vị dược liệu mà anh đặt mua đều đã về tới cửa hàng rồi, anh muốn tự tới lấy hay để chúng tôi đưa tới cho anh ạ?”
Lăng Nghị nhìn đồng hồ, đã sắp tới giờ anh phải đi đưa bữa sáng rồi, anh nói: “Lát nữa tôi tới lấy.”
“Vâng, thưa anh Lăng, vậy tôi chờ anh ở Bách Hạnh Lâm.”
Cúp điện thoại xong, tâm trạng Lăng Nghị cực kỳ tốt, vừa đi vừa không nhịn được ngâm nga một làn điệu dân ca…
Lúc Lăng Nghị mang bữa sáng tới phòng bệnh, các bác sĩ đang kiểm tra cho bệnh nhân.
Bác sĩ chủ trị của Tuyết Hi giới thiệu tình hình của Tuyết Hi cho chủ nhiệm khoa xong, đề nghị: “Thưa chủ nhiệm, hoàn cảnh gia đình của cô bé này khá khó khăn, tạm thời chỉ mới đóng được một trăm linh hai triệu tiền viện phí, tôi nghĩ, liệu có thể phẫu thuật sớm để bảo vệ đầu gối cho cô bé, còn chuyện viện phí thì để nộp sau được không?”
Chủ nhiệm nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi: “Đúng là vớ vẩn, chuyện này mà còn cần phải hỏi ý kiến của tôi nữa ư? Đương nhiên là phải bảo vệ chân cho cô bé trước rồi!”
“Cám ơn chủ nhiệm, cám ơn chủ nhiệm!” Bác sĩ chủ trị và Tề Thi Vận nghe vậy luôn miệng nói cảm ơn chủ nhiệm.
Chỉ có Lăng Nghị là cau mày, cảm thấy áp lực đang đè lên mình.
Vốn anh định lợi dụng chuyện viện phí để trì hoãn cuộc phẫu thuật thêm một ngày, không ngờ chủ nhiệm và bác sĩ chủ trị đều là các thiên thần áo trắng, cứ thế quyết định mổ sớm cho cô bé!
Ở tu tiên giới, Toái Ngọc đan không phải vật hiếm hoi gì, nhờ sự trợ giúp của lò luyện đan, hầu hết các đạo đồng đã nhập môn đều có thể luyện được Toái Ngọc đan.
Nhưng hiện tại Lăng Nghị chỉ mới coi như chạm được tới ngưỡng cửa tu tiên, còn cách nhập môn rất xa, hơn nữa, anh lại không có lò luyện đan hỗ trợ nên muốn luyện Toái Ngọc đan một phát được ngay thì phải chịu áp lực không hề nhỏ.
Vốn vẫn còn một ngày nữa mới mổ thì Lăng Nghị còn có thể luyện đan từ từ nhưng vì được linh khí của anh tẩm bổ nên sức khỏe của con gái anh hồi phục rất tốt, thành ra lại phải mổ sớm một ngày, anh không còn lại bao nhiêu thời gian nữa.
Sau khi ăn vội cho xong bữa sáng, Lăng Nghị nói với Tề Thi Vận: “Hôm nay anh có việc phải đi ra ngoài, trưa nay chắc không mang cơm tới cho hai mẹ con được, đến bữa thì em đặt đồ ăn trên mạng nhé. Trước khi anh về, em không được để Tuyết Hi vào phòng mổ đâu đấy, nhất định phải nhớ đấy!”
Nói xong, không đợi Tề Thi Vận chất vấn, Lăng Nghị lập tức rời khỏi phòng bệnh, chạy vội tới Bách Hạnh Lâm.
…
Lúc gần tới cửa của Bách Hạnh Lâm, Lăng Nghị mới giảm tốc độ lại, để tránh bị người ta nhìn mình như nhìn quái vật.
Kết quả, anh còn chưa đi tới cửa Bách Hạnh Lâm thì đã nghe thấy có người gọi tên mình: “Lăng Nghị? Là anh thật à?”
Lăng Nghị quay đầu lại nhìn, trông thấy người gọi anh là một phụ nữ tóc dài, mặc áo lông chồn phô trương, mặt mày cũng ưa nhìn nhưng anh không hề có chút ấn tượng nào về người này.
“Anh quên tôi rồi à? Tôi là Tống Hiểu Giai, bạn thân hồi đại học của Thi Vận đây.”
Nghe thấy cái tên này, Lăng Nghị mới nhớ ra đúng là có một người tên như vậy, hồi đại học còn từng cưa cẩm anh nhưng bị anh từ chối, sau đó cô ta lập tức hẹn hò với người khác.
Hơn nữa, cô ta chỉ là bạn cùng phòng của Tề Thi Vận thôi, không phải bạn thân.
Sở dĩ Lăng Nghị không nhận ra cô ta là vì ngoại hình của cô ta đã thay đổi khá nhiều, hẳn là đã phẫu thuật thẩm mỹ.
“Xin chào.” Lăng Nghị gật đầu, xem như đã chào hỏi xong.
Sau đó, anh lại tiếp tục đi về phía sảnh lớn, anh đang vội đi lấy thuốc để luyện đan, không có thời gian nói chuyện phiếm với cô ta.
Nhưng Tống Hiểu Giai lại không muốn để anh đi như vậy, cô ta kéo người đàn ông đi cùng mình lại gần, đắc ý giới thiệu: “Đây là bạn trai của tôi, Lục Phong, giám đốc khách sạn Tần Hoàng. Sau này anh cần ở khách sạn thì có thể nói với anh ấy để được giảm giá.”
Lăng Nghị gật đầu thêm một lần nữa. Lục Phong hất mặt lên trời, tỏ ý khinh bì không thèm che giấu.
“Hiểu Giai, đây chính là chồng của cô bạn thân mà em thường hay nhắc tới, anh chàng hotboy ở trường đại học tên là Lăng Nghị đó sao?” Lục Phong nói: “Dáng dấp đúng là ưa nhìn nhưng chẳng hay đang làm công việc gì nhỉ?”
“Anh ta không có công ăn việc làm, phải nhờ bạn thân em nuôi hết.” Tống Hiểu Giai cười khẩy đáp.
“Ồ, thời nay, tiền mới là bộ mặt của đàn ông. Đàn ông không có bản lĩnh thì đẹp trai cũng phỏng có ích gì?” Lục Phong trào phúng, lên mặt dạy đời.
Lăng Nghị nhìn hai người bọn họ một cái, chẳng muốn đáp lại đám ruồi nhặng này.
Thấy Lăng Nghị không nói gì, Tống Hiểu Giai thầm cho rằng anh là tên “nhát cáy”, cảm thấy may mắn vì năm xưa anh không nhận lời hẹn hò với cô ta, nếu không thì sao bây giờ cô ta có thể câu được một gã giàu kếch xù như Lục Phong được?
“Anh tới đây mua thuốc à? Xem ra Thi Vận nói thật, con gái của các anh bị ốm phải không? Hôm trước cô ấy còn gọi cho tôi hỏi vay tiền, tôi còn tưởng là điện thoại lừa đảo nên cúp máy luôn, ngại quá. Nghe nói tiền thuốc đắt lắm, các anh còn thiếu tiền không? Có cần tôi cho các anh mượn một chút không?”
“Hiểu Giai, chỉ cho vay tiền thôi thì thật thiếu đẳng cấp.” Lục Phong giả vời trách cô ta, sau đó tỏ thái độ trên cơ với Lăng Nghị: “Người anh em, nể anh là chồng của bạn thân của bạn gái của tôi, hôm nay cứ để tôi trả hóa đơn mua thuốc của anh nhé!”
Lăng Nghị vốn không muốn đếm xỉa tới bọn họ nhưng ai bảo bọn họ quá đáng ghét, anh cười khẩy một tiếng rồi hỏi: “Anh chắc chứ?”