Anh rất muốn khuyên nhủ Tề Thi Vận nhưng anh biết, hiện tại bất kể anh nói gì, Tề Thi Vận cũng sẽ không nghe lọt tai, thậm chí có khi càng nói lại càng làm sự việc thêm tồi tệ.
Hơn nữa anh biết, với tính cách của Tề Thi Vận, nếu anh không ký giấy ly hôn thì rất có khả năng cô sẽ cứ quỳ mãi ở đây.
Anh không muốn vợ con lại phải chịu khổ vì anh nữa, dù chỉ một chút thôi cũng không được.
Cho nên, dù rất đau khổ, Lăng Nghị vẫn run run đưa tay ra nhận lấy tờ đơn ly hôn của Tề Thi Vận, sau đó nén đau lòng, ký tên mình vào giấy.
“Tám giờ sáng mai, tôi chờ anh ở ủy ban. Còn giờ, xin anh rời khỏi nhà tôi.”
“Hay là để anh dọn nhà giúp em…”
“Xin anh, lập tức, rời khỏi nhà tôi!”
“...” Lăng Nghị mấp máy môi, cuối cùng rơm rớm nước mắt, quay lưng đi khỏi đây.
Sau khi Lăng Nghị đi khỏi, Tề Thi Vận ôm ngực, quỳ dưới đất bật khóc vô cùng đau khổ, mãi một lúc lâu sau vẫn không thấy nhẹ vơi nỗi lòng…
Mặt Lăng Nghị âm trầm, rời khỏi chung cư không bao lâu, đã gặp được Ngô Càn vội vàng chạy tới.
"Lăng đại sư, tôi sai rồi, không có phái người trông coi ở chỗ này." Ngô Càn khom người nói, trên trán chảy ra chút mồ hôi lạnh.
Ông ta đã thấy được thủ đoạn của Lăng Nghị, đặc biệt là khi xử lý tên tóc vàng, thảm trạng của tên tóc vàng vẫn rõ mồn một trước mắt, so với tên Diêm Vương sống thì anh chỉ có hơn chứ không kém.
"Chuyển lời cho nhà họ Tần, trong vòng ba ngày biến mất khỏi Giang Châu, nếu không tự gánh lấy hậu quả." Lăng Nghị lạnh lùng nói, không có chút dao động nào.
Đây không phải Lăng Nghị nhân từ, muốn tha cho nhà họ Tần một con đường, ngược lại, để cho nhà họ Tần rời khỏi Giang Châu bọn họ đã cắm rễ, chẳng khác gì là khiến bọn họ từ bỏ tất cả tài phú và vinh quang, điều này còn khó chịu hơn so với giết bọn họ.
Chết quá lời cho bọn họ rồi, Lăng Nghị muốn bọn họ sống không bằng chết!
Ngô Càn nghe nói như thế, da mặt không khỏi khẽ nhăn một cái ---- nếu nhà họ Tần đắc tội Lăng đại sư, vậy ông ta nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh!
Phải biết, bởi vì ông già đó, hiện tại khắp nơi nhà họ Hàn cũng bị Nhà họ Tần chèn ép, mình lại ở bên này trông coi người nhà Lăng đại sư, không có cách nào đưa ra tay, càng thêm cổ vũ nhà họ Tần phách lối.
Nhưng nếu có Lăng đại sư giúp đỡ, vậy thì cục diện kia sẽ xảy ra sự chuyển biến!
Thế nhưng mà sao nhà họ Tần lại đắc tội Lăng đại sư chứ? Trước đó bọn họ từng gặp nhau sao?
Hay là nhà họ Tần trong miệng Lăng đại sư, cũng không phải nhà họ Tần mà ông ta nghĩ đến?
Ngô Càn cảm thấy phải hỏi cho rõ ràng, mong tuyệt đối đừng sai, để cho lão già tôi mừng hụt một trận.
Thế là ông ta cố nén mừng thầm trong lòng, nơm nớp lo sợ mà hỏi: "Lăng đại sư, tha thứ cho tôi mạo muội, là nhà họ Tần nào?"
"Toàn bộ Giang Châu, nhà họ Tần có thể để cho Diêm Vương sống ông đi truyền lời, có mấy nhà?" Lăng Nghị lạnh lùng hỏi, Ngô Càn nghe thấy thì kinh hồn bạt vía.
"Hiểu rõ, bây giờ tôi lập tức đi truyền lời." Ngô Càn vuốt một mồ hôi lạnh trên trán, từ biệt sau đó xoay người chạy rời khỏi.
Chờ đến khi chạy khỏi tầm mắt của Lăng Nghị, Ngô Càn mới thở một hơi dài nhẹ nhõm. Không có cách nào, Lăng đại sư đã tạo thành áp lực tâm lý lớn cho ông ta.
'Thế nhưng mà, thấy thế nào trước kia Lăng đại sư cũng không giống như gặp qua nhà họ Tần mới đúng, tại sao cậu ấy lại xác định người chép nhà cậu ấy là nhà họ Tần?' Ngô Càn không nghĩ ra câu trả lời.
Sở dĩ ông ta không rõ, là bởi vì ông ta cũng không rõ chuyện xảy ra vào đêm hôm đó, cũng không biết Tần Minh Dương chạm đến vảy ngược của Lăng Nghị.
'Không quan trọng, nhà họ Tần bọn họ ngay cả Lăng đại sư cũng dám đắc tội, ngày tốt coi như là chấm dứt.' Ngô Càn ngồi tại ghế sau xe Mercedes, vui vẻ cười ha ha.
Sở dĩ Lăng Nghị khẳng định là Nhà họ Tần gây nên, là bởi vì tất cả ba thế lực liên quan đến anh: Vay nặng lãi, Trần Báo sòng bạc ngầm, Tần Minh Dương.
Vay nặng lãi cũng còn rõ ràng, tên tóc vàng không thành thật cũng đã giải quyết. Mà kết cục của tên tóc vàng, đủ để giết gà dọa khỉ, khiến cho những tên côn đồ khác cho vay không dám làm loạn.