Thấy cuối cùng Lăng Nghị cũng chịu nhận, Lục Phong đã sắp cười thành tiếng.
Trên đời này còn có chuyện gì thoải mái hơn bỏ mấy triệu là có thể chà đạp tôn nghiêm của đàn ông chứ?
Mà Tống Hiểu Giai càng xem thường Lăng Nghị hơn, quả nhiên là đứa nghèo nàn, vừa nghe đến tiền lập tức đến giới hạn, thật may là lúc trước không có ở bên anh ta!
"Đương nhiên là chắc chắn rồi, chỉ cần con gái của anh cần dùng đến, cứ việc mua!" Lục Phong vung tay lên, ra vẻ vô cùng phóng khoáng.
Nhưng thật ra chỉ cần để ý kỹ, cũng có thể thấy được ý của câu nói này: Mua thuốc, nhất định phải là thứ con gái cần dùng đến.
Nói cách khác, anh có thể nhiều mua thuốc khác, nhưng chỉ cần anh mua rồi, những thứ thuốc đó con gái anh sẽ đều phải dùng đến, đây không phải nguyền rủa con gái anh mắc nhiều bệnh sao?
Cho nên tuy Lục Phong nói vô cùng phóng khoáng, nhưng thật ra đã nắn bóp Lăng Nghị hết rồi, chắc chắn anh sẽ không tùy tiện mua.
"Không cần, tôi chỉ cần ba vị thuốc." Lăng Nghị vừa nói vừa đi về phía tủ thuốc.
Lục Phong nghe nói như thế, cằm sắp cười rơi xuống nhất, chỉ nghe anh ta nhỏ giọng nói với Tống Hiểu Giai: "Chỉ ba vị thuốc mà thôi, chỉ có chút đấy đã thèm, quả nhiên là đứa nghèo không có công ăn việc làm."
Tống Hiểu Giai gật đầu phụ họa nói: "Cả đời anh ta cũng chỉ thế thôi, bùn nhão không chát được tường."
Triệu Khải đứng sau tủ thuốc trông thấy Lăng Nghị, lúc này lộ ra khuôn mặt tươi cười, vô cùng khách khí nói: "Anh Lăng, xin mời anh ra chỗ nghỉ ngơi chờ trong chốc lát, tôi sẽ lập tức lấy thuốc cho anh."
"Không cần, thời gian của tôi đang gấp, cứ chờ ở đây đi."
"Được rồi, tôi lập tức đi lấy."
Triệu Khải nói xong, quả nhiên quay người chạy về phía kho.
Trong quá trình chờ đợi, Lăng Nghị nói: "Ba vị thuốc này hơi quý, nếu hiện tại anh đổi ý, còn kịp."
"Em Lăng, đây là xem thường tôi sao? Ba vị thuốc mà thôi, có thể đắt cỡ nào?" Lục Phong nhịn không được cười nhạo.
Lúc này Tống Hiểu Giai nói tiếp: "Chồng à, anh phải hiểu một chút, dù sao người ta cũng không có công việc, bây giờ con gái lại bị bệnh, có lẽ anh cảm thấy chỉ là mưa bụi, nhưng có lẽ người ta lại cảm thấy là một khoản tiền lớn."
"Cũng đúng." Lục Phong gật đầu, giả vờ suy tư một lát, lập tức nói: "Em Lăng à, là đàn ông, không có công việc sao được? Như thế này, trước mắt khách sạn chúng tôi đang cần tuyển dụng bảo vệ, tôi chừa cho anh một chỗ, thế nào?"
Lúc này Tống Hiểu Giai nói thêm vào: "Đúng nha, anh không cần lo lắng không được chọn, Lục Phong là giám đốc khách sạn, chỉ cần một câu của anh ấy, anh cũng không cần phỏng vấn, là có thể trực tiếp vào cương vị."
Nghe bọn họ kẻ xướng người hoạ, trong lòng Lăng Nghị không có chút gợn sóng nào, chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu: "Anh thật sự không đổi ý à?"
"Loại chuyện giúp người vì niềm vui này, ai đổi ý thì người đó là cháu trai!" Lục Phong trực tiếp chốt kèo, miễn cho Lăng Nghị đổi ý.
Mà giọng anh ta nói chuyện rất lớn, dẫn tới không ít người trong quán thuốc vây xem.
Đúng lúc này, Triệu Khải bưng ba chiếc hộp tinh xảo được đóng gói cẩn thận đi tới, sau đó bày ở trước mặt Lăng Nghị, theo thứ tự giới thiệu cho Lăng Nghị: "Đây là Bách Dị Quả, đây là U Minh Hoa, đây là Quân Tử Thất... Xin hỏi anh quẹt thẻ hay chuyển khoản?"
Lăng Nghị nghe vậy chỉ vào Lục Phong nói: "Anh ta bỏ tiền, anh hỏi anh ta ý."
"Điện thoại!" Lục Phong không chút do dự đưa mã ra, sau đó chờ nhập mật mã.
Kết quả sau khi 'Tích' một tiếng, giao diện không hề chuyển qua trang khác như mong đợi, mà là tiếng Triệu Khải truyền đến: "Thật xin lỗi anh này, số dư còn lại của anh không đủ."
"Số dư còn lại không đủ á?" Lục Phong kinh ngạc lặp lại, sau đó nhìn số dư còn lại trong điện thoại một chút, còn có mấy nghìn, làm sao số dư lại không đủ?
Chẳng lẽ thằng nhãi này mua ba vị thuốc đắt, phải lên hàng chục nghìn tệ?
Lục Phong có chút xót thịt, nhưng vừa rồi anh ta đã nói ai đổi ý thì là cháu trai, cho nên cũng chỉ có thể kiên trì móc thẻ ngân hàng ra đưa tới: "Quẹt thẻ đi."
Nhưng mà, khi anh ta ấn xong mật mã, nhận lại vẫn là tiếng nhắc nhở số dư không đủ.
"Máy móc hỏng à? Trong thẻ này ít nhất của tôi còn có bảy tám vạn, anh nói với tôi số dư còn lại không đủ?" Lục Phong lớn tiếng nói, trong lòng rất khó chịu.
"Thưa anh, ba vị thuốc mà anh Lăng mua, tổng giá trị ba triệu, anh Lăng đã đóng một trăm triệu đặt cọc, cho nên anh còn phải thanh toán hai trăm triệunữa." Triệu Khải nói vô cùng mạch lạc.
Đã bốc thuốc ở quán lâu như vậy, cũng đã gặp rất nhiều người muôn hình muôn vẻ, sao Triệu Khải lại nhìn không ra một nam một nữ này đang chán ghét Lăng Nghị?
Chỉ tiếc, có mấy chục nghìn, còn muốn cậy thế nạt người ở trước mặt anh Lăng, không khỏi quá hài hước đi?
"Ba triệu! Còn thanh toán trước một triệu đặt cọc?" Vẻ mặt Tống Hiểu Giai và Lục Phong kinh ngạc, gần như đồng thời hét lên, dẫn đến càng nhiều người chung quanh vây xem.
"Có nhầm không? Anh ta chỉ là một thằng nghèo, làm sao có thể mua được thứ quý giá như thế?" Tống Hiểu Giai nghi ngờ nói.
"Các anh có lầm hay không, mấy ngọn cỏ dại, mà dám bán ba triệu? Có tin tôi đi Cục Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm khiếu nại các anh hay không?" Lục Phong rất khó tiếp nhận sự thật này, hiện tại anh ta chỉ muốn mặc cả giá xuống, như thế mới có thể tiếp tục thể hiện được cảm giác ưu việt trước mặt Lăng Nghị.
"Thưa anh, ba ngọn thảo dược này đều là cực phẩm có thể gặp những không thể cầu, giá bán của chúng tôi không có vấn đề, nếu như anh có gì thắc mắc, hoan nghênh đến giám sát khiếu nại." Triệu Khải nói rất lễ phép, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
"Anh..." Lục Phong bị nói đến không phản bác được, sắc mặt đỏ bừng.
Vốn Lăng Nghị không hề trông cậy vào Lục Phong có thể trả hai triệunày, cộng thêm thời gian của anh đang gấp, cho nên trực tiếp lấy thẻ ngân hàng ra rồi đưa cho Triệu Khải: "Quẹt thẻ đi."
Tống Hiểu Giai thấy, nhịn không được thấp giọng hừ lạnh một câu: "Đứa nghèo còn giả vờ có tiền gì chứ, ngược lại tôi muốn xem xem, trong thẻ này của anh có nhiều tiền như vậy hay không."
"Đúng đấy, hai triệu, anh cho rằng là hai trăm à? Chờ một lát nữa lúc nhắc nhở số dư còn lại không đủ, tôi xem anh giải thích thế nào." Lục Phong cảm thấy cảm giác ưu việt dần nổi lên.
Sau khi Lăng Nghị ấn mật mã xong, máy móc ở quầy thu ngân lập tức lớn tiếng thông báo: "XXX nhận được hai triệu."
Tiếng vừa dứt, Tống Hiểu Giai và Lục Phong trừng to mắt, vẻ mặt đều là không dám tin.
Điều này sao có thể? Hai ngày trước vợ anh còn đi vay tiền khắp nơi, làm sao bây giờ có thể vung tay là hai triệu? Đây đều là giả thôi!
Quẹt thẻ xong, Lăng Nghị cầm lấy ba vị thuốc xoay người rời đi, khi đi qua trước mặt Lục Phong, hững hờ nói một câu: "Cháu trai, sau này gặp ông nhớ gọi ông nội đấy."
"Anh... !" Lục Phong nghe vậy, phổi tức đến mức sắp nổ tung, nhưng trước đó là chính anh ta nói, anh ta muốn mắng nhưng lại không tìm được lý do gì.
Lăng Nghị không rảnh lãng phí thời gian với bọn họ, cầm thuốc rồi chạy về phía phòng thuê.
Nhìn bóng lưng Lăng Nghị rời đi, Tống Hiểu Giai hừ lạnh một tiếng: "Số tiền này chắc là do vợ anh ta khóc nháo mượn được từ ông bà nội, hôm trước chẳng phải em nhận được điện thoại vay tiền từ vợ anh ta sao?"
Lục Phong nghe vậy, cảm giác ưu việt lập tức lại nổi lên: "A, mượn tiền à, giả vờ cái gì? Tôi sẽ xem xem sau này mấy người làm sao trả được số tiền lớn như ba triệu!"
Nghĩ đến nợ nần Tề Thi Vận phải gánh, trong nháy mắt Lục Phong nổi nên một kế hèn. Anh ta nhìn qua ảnh chụp của Tề Thi Vận, Tống Hiểu Giai không cùng đẳng cấp với cô ấy.
Mà đối mặt với người phụ nữ gánh vác nợ nần, mình chỉ cần bỏ một chút xíu tiền, là có thể nhẹ nhàng có được cô ấy!
Nghĩ tới đây, sự không thoải mái vừa rồi của Lục Phong lập tức tan biến không còn, thay vào đó là tràn đầy chờ mong!
Mà Lăng Nghị, sau khi đến phòng thuê, lấy ra các loại dược liệu đã mua trước đó, chạy không ngừng đến ngoại thành.
Cấp độ của Toái Ngọc Đan và Thánh Dương Đan không khác nhau lắm, nhưng lúc luyện chế Thánh Dương Đan cần thời gian luyện tập lâu, mà lần này chỉ có một cơ hội duy nhất!