Giang Khởi Vân khẽ hừ một tiếng, rũ mắt nhìn La Hầu Tinh Quân kẻ đang bị ướt sũng, vẻ mặt âm u kia.
La Hầu bị Thiên Thủy ném xuống có vẻ như rất khó chịu, nhưng lại không thể giận chó đánh mèo với con " cá lớn " Li Vẫn kia được.
Hắn nhìn Giang Khởi Vân nói:"..... lần sau đánh nhau, hãy tìm một nơi không có người quấy rầy, ngươi đỡ phải nhiều lần kiếm cớ bỏ chạy!"
Kế Đô phụ hoạ nói:" đúng vậy! Trong chốc lát thì là con trai bị bệnh, trong chốc lát thì lại là Thần Mộc bị cháy hỏng... đánh nhau cũng dài dòng như vậy, thì tính gì là nam nhân!"
TÔI……
Hai người này thật là lớn mặt!
Cư nhiên dám chế nhạo Giang Khởi Vân.
Phía sau, những chúng thần của Minh Phủ so với tôi còn khó chịu hơn, một đám thay đổi sắc mặt khiêu khích nói:" Tinh Quân, ngài đã đánh vào Minh Giới của chúng ta, làm Thần Mộc bị cháy hỏng không xin lỗi, còn trách chủ nhân của chúng ta hạ thủ lưu tình sao?"
"Đúng vậy! Đế Quân của chúng ta là lấy một địch hai, các ngươi không biết xấu hổ, ở đó còn mạnh miệng?"
" Có biết xấu hổ hay không!"
Uy lực của Quần chúng thật lớn, một hồi quở trách, Kế Đô có chút phiền lòng, nhìn nhóm tiểu thần đó quát:" Đừng nói nhảm nữa, không trở về vị trí của mình, ở chỗ này xem náo nhiệt cái gì!"
Tiên nữ truyền tin bên cạnh Giang Khởi Vân cũng mỉm cười nói: " Kế Đô Tinh Quân, ngài nói quá đúng, không về vị trí còn ở chỗ này làm gì? Cho dù có bị cấm chú triệu hoán xuống hạ giới, hiện giờ lại ầm ĩ lâu như vậy rồi, cũng nên trở về thôi!"
Kế Đô hừ lạnh một tiếng: "Mật Hoa, đừng vội bảo vệ người của Tử Vi Viên các ngươi, nhìn thấy ngươi liền thấy phiền!"
Hắn quay người nói với Mật Hoa: "Đi thôi, trở về thay quần áo, Lần sau lại tìm một nơi yên tĩnh để đánh."
Tiên nữ tên Mật Hoa nhìn thấy Kế Đô cùng La Hầu Tinh Quân hóa thành ánh sáng trắng, từ trong tay áo lấy ra một chiếc bình sứ nói: " Đế Quân, ta đến Thanh Hoa Trường Nhạc Giới tìm một đại tôn thần xin nước trong hồ sen, có thể nuôi dưỡng gỗ cháy!"
Giang Khởi Vân nghiêng đầu nhìn nhìn, lạnh giọng nói: " vậy thì phiền ngươi dùng cam lộ tưới xuống đi.... bổn toạ còn có việc phải làm!"
Anh ấy nói xong liền đi tới chỗ tôi, đám chúng thần xung quanh đều trốn đi, chỉ có Bạch Vô Thường bình tĩnh lơ lửng bên cạnh tôi.
“… Em có bị thương không?” Giang Khởi Vân nhíu mày hỏi tôi.
Khuôn mặt của anh ấy âm trầm đến hoá thành băng, tôi nuốt nước bọt, lắc đầu.
Anh ấy thu thanh trường kiếm trong tay, nhìn Bạch Vô Thường nói:" thay ta quản lý công việc của Thiên Tử Điện!"
"Ahhhh? Lại muốn ném cho ta?" Bạch Vô Thường bất mãn nhướng mày: " Đế Quân Đại Nhân, ngài không thể như vậy ~~~ tức giận liền đem việc đẩy cho ta, tại sao số ta lại khổ như vậy chứ.... "
Hắn vừa kêu số khổ, vừa cười hì hì bỏ đi.
Giang Khởi Vân đưa tay siết chặt cổ tay tôi, kéo tôi sang chỗ khác.
Tôi loạng choạng bước theo sau anh ấy, khó hiểu hỏi: " Khởi Vân, chúng ta đi đâu?"
“… Hư Nguy Sơn.” Giọng anh ấy vẫn lạnh lùng, có vẻ như vẫn đang tức giận.
Tôi bước nhanh hai bước, đứng bên cạnh anh ấy
“Em làm cái gì?” Anh ấy hơi nhíu mày, khó hiểu nhìn tôi.
Tôi kéo cái bàn tay đang nắm cổ tay tôi ra, mím miệng cười cười, đưa tay khoác lấy cánh tay của anh ấy.
" Phu thê nên khoác tay nhau như thế này, rồi nắm tay nhau, cùng nhau đi!" Tôi mỉm cười nhìn anh ấy
Chúng tôi không có nhiều cơ hội ở nhân gian đi dạo, hiện giờ nơi này lại đẹp như vậy, trên trời dưới đất, trước người, sau người đều là hoa đào, bị anh ấy nổi giận đùng đùng cầm cổ tay kéo đi, có chút mất hứng, chi bằng nắm tay thân mật như vậy, từ từ đi về phía trước.
Lông mày của anh ấy hơi giãn ra một chút, khóe miệng cong lên một đường cong ưu nhã: "Em đang oán trách ta sao?"
“ ừm … trách anh không hiểu phong tình, làm mất cảnh đẹp nơi này!" Tôi cười nói.
Anh ấy cười nhạo một tiếng, trong mắt ấn chứa muôn vàn cảm xúc, cười nhẹ: " không hiểu phong tình? Mộ Tiểu Kiều, em có phong tình sao?"
Cái này... Còn muốn xấu hổ như vậy sao, rõ ràng bầu không khí vừa mới được cải thiện một chút mà!
“Thực xin lỗi, em không có phong tình ủy khuất Đế Quân Đại Nhân.... em không có, anh có thể làm gì,.... Nhưng đứa trẻ đã được sinh ra..... muốn quỵt nợ cũng không thành!' Tôi nghẹn cười, bĩu môi học theo giọng điệu của anh tôi.
"Hừ..." Anh ấy quay đầu lại, theo bản năng che đi nụ cười của mình.
Ngay sau đó nhíu mày cười nói: "Không thế nào, không có thì là không có!"
" Ai bảo em là tiểu thê tử của ta.... Ta thừa nhận!"
Anh ấy ở bên tai tôi thấp giọng nói.
Thừa nhận, ừm... Tôi cũng thừa nhận.
Cho dù anh ấy không thể ở bên cạnh tôi thường xuyên, chăm sóc hai đứa trẻ cũng giống như trưởng quầy phủi tay, còn thường xuyên lên Cửu Trùng Thiên, xuống Cửu Trùng Địa, mỗi lần như vậy đều khiến tôi hốt hoảng và thiếu cảm giác an toàn....
Tôi cũng nhận.
Thực ra, Đế Quân Đại Nhân không phải là người không hiểu phong tình, anh ấy cũng hiểu dùng môi hôn để doa diụ cảm xúc kịp thời.
Làm dịu cảm xúc của tôi, cũng xoa dịu luôn cảm xúc của anh ấy.
Đôi khi những nụ hôn thật kỳ diệu.
Đưa tất cả những lời muốn nói lại thôi hoà nhập vào môi lưỡi.
Kỳ thật thời gian và địa điểm chúng tôi hôn môi.... Ừm, cũng không tốt lắm.
Chúng thần Minh Phủ tuy đã chạy trốn đi rất xa, nhưng nơi xa có một vị tiên nữ đang trị liệu cho gỗ đào bị cháy, gần đó......
Ách?!
Hai vị thần linh mặc chiến bào khôi giáp, oai phong lẫm liệt cao lớn, đang nhìn chúng tôi.
Đôi mắt to như chuông đồng, ánh mắt sắc bén vô cùng, một vị nộ mục có râu quai nón, một vị có ba sợi râu dài, đều rất uy nghiêm.
Trời ơi, đây là ai!
"Hahahahaha! Đế Quân Đại Nhân và Tiểu Nương Nương thật là tình cảm!"
Tiếng cười thật hùng vĩ... Làm tôi đầu đầy chấm đen trốn trong vòng tay của Giang Khởi Vân.
Quá mất mặt, đang gần gũi tự nhiên xuất hiện hai đôi mắt to như chuông đồng nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
Giang Khởi Vân bình tĩnh đưa tay lên, dùng tay áo che tôi đang ở trong lồng ngực.
“Hai vị thật nhàn hạ?” Anh ấy cười hỏi.
Ừm, nghe ngữ khí của anh ấy, hẳn là anh ấy đã nguôi giận.
"Không dám, không dám, chúng ta không phải là đến quấy rầy Đế Quân Đại Nhân cùng Tiểu Nương Nương, chúng ta là có chuyện muốn báo."
Tôi nhìn qua khe hở trên tay áo, vị thần linh nộ mục có râu quai nón kia đang nhìn chằm chằm vào tôi, tôi và hắn nhỉn nhau tầm ba giây, hắn đột nhiên.....
Đột nhiên cười gian trá!
Cái gì?!
"Tiểu nương nương, đừng sợ. Chúng ta đã gặp nhau rồi, mỗi lần người triệu hoán lập ngục thu tà, chúng ta đều ở trên cửa nhìn người một chút, người có điểm tiến bộ nha!"
Tôi cười cười, từ trong lồng ngực của Giang Khởi Vân đứng lên, hơi khom lưng nói:" Đạ tạ Thần Đồ Úc Lũy, hai vị quỷ đế quan tâm, vì đã cho các ngươi thêm phiền toái..... "
“Không phiền toái, không phiền toái… Chà… Thật ra có chút phiền toái, Đế Quân Đại Nhân, Tiểu Nương Nương, Ngàn Trọng Tuyết chúng ta không tìm được!" Thần Đồ quỷ đế nói.
“Không tìm thấy?” Giang Khởi Vân nhíu mày.
"Đúng vậy, theo lý thuyết, không gian mà Chu Hơi Thị bị Tiểu Nương Nương kéo vào, không gian liên thông với đường ác quỷ, vừa rồi ta để đầu trâu đi tìm, cũng không tìm thấy Ngàn Trọng Tuyết..... Có thể bị Chu Hơi Thị cầm, sau đó trực tiếp rơi xuống Hư Nguy Sơn..... " Úc Lũy quỷ đế trả lời.
Giang Khởi Vân lạnh mặt, gật đầu nói: " ta tự mình đi tìm, Tiểu Kiều, chúng ta đi thôi."
"Đi đâu?"
"... Hư Nguy Sơn."