Khi anh tôi kéo tôi từ trong chăn ra, bên ngoài trời đã tờ mờ tối, tôi co người trong chăn nói: "Trời vẫn chưa sáng, anh gọi em dậy làm gì?"
Anh tôi thở dài, dáng vẻ uể oải: “Thanh Tiêu à, không phải anh muốn làm phiền em đi ngủ, mà bây giờ đã xế chiều rồi, chúng ta đã ngủ cả một ngày rồi! Nếu như em còn không dậy nấu cơm, em định để bụng đói rồi ngủ đến ngày mai luôn sao?
Ồ, đã xế chiều rồi à... Tôi do dự một hồi, vậy thì cứ ngủ tiếp đi, ngủ đến sáng ngày mai rồi ăn sáng luôn.
".Em không ăn cơm tối sao?" Anh tôi nhướng mày hỏi: “Đợi đến khi chồng em về, em sẽ không còn cơ hội kêu đói đâu, không ăn cơm sẽ không có sức lực, không có sức lực thì em có thể chống cự đến sáng ngày mai sao?"
Tôi bất lực ngồi dậy: “Cảm ơn anh đã suy nghĩ cho em...”
"Không cần cảm ơn đâu! Anh em với nhau thì cảm ơn gì chứ.. Mau dậy nấu cơm đi, anh đói chết mất.” Anh tôi cười hì hì sai khiến tôi.
Đã biết anh ấy không có lòng tốt gì mà, kêu đồ ăn ngoài không phải được rồi sao, sao cứ bắt tôi dậy nấu cơm vậy chứ!
Tôi định làm lẩu cho anh ấy, khi cắt rau thì nghe thấy anh tôi đang nghe điện thoại, anh ấy hình như rất bực mình gắt lên mấy câu, rồi cúp điện thoại.
Hừm... anh ấy không phải cãi nhau với phụ nữ đấy chứ?
“Quan Ngạn Hạo, nếu như anh có bạn gái rồi, thì dẫn về nhà đi, em không có yêu cầu gì đâu, chỉ cần nấu ăn ngon là được rồi." Khi ăn cơm tôi khẽ gõ lên bàn.
"Hả?" Anh tôi ngạc nhiên nhìn tôi: “Bạn gái? Búp bê tình dục thì có tính không?"
Búp bê tình dục?.
“Anh chọc em à! Em nói thật đấy, chỉ cần nấu ăn ngon, có thể nấu cơm cho anh và bố, em đã hài lòng lắm rồi, anh cứ tìm theo tiêu chuẩn đó đi."
Như vậy thì cho dù tôi không còn nữa, bọn họ cũng không phải suốt ngày gọi đồ ăn ngoài và ăn mỳ.
“Thôi đi, không ai nấu ăn ngon hơn em đâu, hơn nữa em không thấy phiền phức sao, có bạn gái còn phải chiều chuộng cô ta... Anh có bạn giường là được rồi." Anh tôi lại nói chuyện theo kiểu cà lơ phất phơ của anh ấy.
“Để xem anh có thể kéo dài đến khi nào, còn nửa năm nữa anh đã tốt nghiệp rồi, hừ... người lớn trong nhà sẽ ép anh kết hôn. Anh nên đi tìm người mà mình thích đi, với cả nấu ăn ngon nữa, để tránh người lớn lại ép một người nào đó cho anh."
Anh tôi cắn miếng thịt bò, nhíu mày nói: “Thanh Tiêu, có phải em chán nấu cơm rồi không? Lúc nào cũng muốn anh lấy vợ, chi bằng em kiếm thêm người khác cho bố luôn đi!"
Tình cảm của bố và mẹ rất sâu đậm, ông ấy sẽ kiếm người khác sao? Tôi thấy khó mà tưởng tượng được.
Trên thế gian này có một người như vậy đấy.
Trước khi gặp được anh ấy, không biết được dư vị của tình yêu.
Sau khi đánh mất anh ấy, lại càng không biết được dư vị của tình yêu.
Rõ ràng biết trong mắt anh ấy bản thân chỉ là một hạt cát nhỏ giữa bờ biển rộng lớn, là hạt bụi nhỏ giữa trời, lại vẫn cứ ngu ngốc hướng về anh ấy, chỉ mỗi hy vọng về anh ấy.
Phong Ly Ngân thường sẽ xuất hiện vào giờ Tý, bây giờ còn lâu mới tới mười một giờ, tôi chán nản nằm bò trên bàn, cuộc gọi của Tô Mộng rất đúng lúc, nói chuyện điện thoại với cậu ấy hai tiếng đồng hồ vừa đúng đủ thời gian.
"Thanh Tiêu! Cậu không ở khách sạn sao?" Tô Mộng đột ngột hỏi.
"Hả? Khách sạn gì chứ?"
"Ô, vậy nhà nghỉ tình nhân thì sao?"
"..Cậu nói gì vậy, tớ đang ở nhà đây." Cập nhật chương mới nhanh nhất hàng ngày trên truyện88.
“À, vậy cậu, vẫn chưa bắt đầu lăn lên giường sao?"
"Tớ cúp máy đây.”
Tô Mộng cười ha ha: “Đừng cúp mà, mau ra đây, hai chúng mình đi chơi, tớ mua quà cho cậu."
Quà? Hôm nay là ngày gì chứ? Tôi có chút chột dạ, lâu lắm rồi chưa gặp Tô Mộng, khi ở nhà họ Thẩm cũng không có cơ hội gọi điện thoại, tôi chỉ có mỗi một người bạn cùng giới là cậu ấy.
“Ừm, tớ có thể ra ngoài... hai tiếng, đủ không?" Tôi nhìn giờ.
"Ấy dà, cậu với bạn trai lăn lộn trên giường còn phải quy định cả thời gian sao! Mau đi mau đi thôi!" Cậu ấy cười có chút quỷ dị.
Cảm giác quỷ dị đó đương nhiên không phải cảm giác mà mỗi ngày tôi gặp phải quỷ, tôi đoán cậu ấy nhất định sẽ “giở trò”, vậy nên quàng khăn cổ lên rồi mới chạy xuống nhà.
“Tiểu tổ tông, lại muốn đi đâu nữa?" Anh tôi đang mải mê chơi game, không ngước đầu lên mà hỏi.
"Hẹn hò với Tô Mộng, anh không cần đi theo em đâu! Em đi hai tiếng thôi rồi sẽ về."
“Được được rồi... em tự coi đúng giờ đấy, trở về muộn là mai không xuống giường được nữa đâu..."
Anh ấy đúng thật là!
Bây giờ anh ấy toàn lấy chuyện này chèn ép tôi!
Bà tám Tô Mộng cũng thật là, vừa gặp đã nhào lên người tôi, nhân cơ hội sờ vào ngực!
“Này, mặc dù không to hơn, nhưng hình như căng hơn rất nhiều! Cảm giác không tệ! Xem ra tình cảm của hai người rất tốt, ổn đấy chứ!" Cậu ấy đắc ý lắc lắc ngón tay của mình: “Tớ vừa sờ là biết rồi!”
“Cậu đủ rồi đấy.." Trên đường nhiều người như vậy! Tôi cũng cần giữ lại chút thể diện chứ?
Tô Mộng cười hì hì rồi đưa ra hai cái túi giấy to, túi giấy rất xinh xắn, món quà bên trong đều được bọc lại bằng giấy trang trí, thêm một cái nơ hình cơm bướm, nhìn hình như là quần áo.
"Tặng cho cậu, quà Noel đấy." Cậu ấy khoác tay tôi nói: “Mặc dù muộn một ngày, ngày hôm qua hai mươi tư đông quá, hôm nay thì đỡ hơn chút, chúng ta kiếm chỗ nào nói chuyện nhé?"
"... Như này thì ngại quá, tớ cũng không mua quà gì cho cậu.” Tôi nhìn hai túi quà to đùng này, nhìn chất liệu có vẻ là hàng hiệu, hơn nữa còn nhiều như vậy, nhất định rất đắt.
"Ấy, không cần lo đâu, lần trước bạn trai cậu đi tìm nhà giúp tớ, đúng quả thật giỏi quá! Anh ấy vừa nhìn đã nói ra được cả đống vấn đề, người bán nhà cũng khóc luôn rồi! Cuối cùng được lời một trăm! Tớ làm như vậy cũng coi như là cảm ơn anh ấy, cậu nhớ gửi lời cảm ơn của tớ đấy nhé." Nụ cười của Tô Mộng có chút xảo quyệt.
Người ngây thơ như tôi đương nhiên không hiểu được sự nguy hiểm" trong nụ cười của cậu ấy.
Đến khi tôi về phòng, Phong Ly Ngân đã không vui nhìn tôi: “Quan Thanh Tiêu, em lại đi ra ngoài một mình?”
“Tôi đi đến trung tâm thương mại bên cạnh ngồi với Tô Mộng mà thôi... Tôi đi tắm trước đã.” Tôi nhìn sắc mặt của anh ấy, muốn nhanh chóng trốn vào nhà tắm.
"Những thứ này là gì vậy?" Anh ấy nhíu mày nhìn hai cái túi to tôi đặt trên bàn.
“Quà Tô Mộng tặng, à... cậu ấy nói cảm ơn anh đã giúp cậu ấy đi xem nhà.”
Phong Ly Ngân lạnh lùng hừ một tiếng, Đế Quân đại nhân nhà anh ấy lại đi xem nhà giúp người ta, nói ra tôi cũng thấy có chút chút mất mặt...
Tôi ngâm người cho ấm, dù sao đi nữa mùa đông mà ngủ cạnh Phong Ly Ngân là một cảm giác trải nghiệm của thể chất, không thể chỉ mong anh ấy kéo chăn giúp tôi được.
Khi tôi đi ra ngoài nhìn thấy Phong Ly Ngân đang cầm mấy thứ như giấy hướng dẫn xem, anh ấy khẽ nhíu mày, lộ ra cảm giác khó hiểu.
Trời ơi, Đế Quân đại nhân mà có biểu cảm như vậy sao, hiếm có quá...
"Anh đang xem gì vậy? Nếu như không hiểu tôi sẽ chỉ cho.” Tôi tưởng rằng Tô Mộng tặng tôi thứ gì khoa học kỹ thuật khó hiểu chứ.
Phong Ly Ngân ngước đầu, bờ môi mỏng khẽ nhếch lên, nở nụ cười gian xảo.
Anh ấy nhấc tay lên, đổ những thứ trong hai chiếc túi giấy xuống đất.
Trên bàn rải rác rất nhiều thứ, anh ấy bóc hết những thứ mà Tô Mộng tặng tôi.
"Được thôi, em đến dạy tôi đi..."