Ở thành phố cũng vậy, hiện tại còn theo đuổi mốt nhà càng to càng đẹp, chỉ chú ý đến phong cách sang trọng, mà không suy xét đến vấn đề phong thủy
Một ngôi nhà quá lớn, thì nhân khí sẽ không đủ, hơn nữa phong thủy không tốt cũng sẽ thu hút một số khí không tốt, một thân, một khu tập thể mới cũng sẽ như vậy.
Do giao thông và internet thuận tiện, cho nên những người trẻ trong thôn hầu hết đều đi ra ngoài, rất nhiều thôn chỉ còn lại những người già và trẻ nhỏ, những người trẻ tuổi đó đều đi ra ngoài làm công, cho nên có chút hoang vắng
Những cảnh náo nhiệt trước đây ở trong thôn, bây giờ càng ngày càng ít, giống như thôn Tây Lĩnh cũ này, chúng tôi đi được nửa đường liền nhìn thấy xa xa có một ngôi nhà, nhưng con đường phía trước lại bị cắt ngang
Vốn dĩ đường đất trong thôn rất xấu, nền đất phía trước còn bị sụt một nửa, xe không thể đi qua.
” Ách…..” Anh tôi không lái xe được liền cảm thấy thật có chịu, lại còn không an toàn.
Anh tôi xuống xe kiểm tra, nhíu mày nói:” chỉ có thể đi từ chỗ này, thôn ở ngay phía dưới, bây giờ phải đi làm sao?”
” Đi bộ cũng được, nhưng trước tiên anh hãy quay đầu xe lại, nếu có tình huống gì cũng thuận tiện chạy trốn”. Tôi nhắc nhở anh tôi
” Ai da, làm mẹ rồi có khác, đầu óc cũng tinh tế hơn rất nhiều”. Anh tôi cười cười lên xe, kỹ thuật quay đầu xe của anh tôi vô cùng điêu luyện, trêи con đường núi nhỏ hẹp vậy mà cũng quay được, quay xong anh dừng xe ở ven đường rồi khoá xe lại.
Tôi đứng ở lề đường, cầm điện thoại kiểm tra tín hiệu.
Ở đây vẫn có hai vạch sóng, xa xa nhìn xuống, đã thấy cuối thôn có một mảnh hoang tàn, có lẽ là phá mấy ngôi nhà đi để làm nhà xưởng.
Tôi lấy Ngọc Toàn Cơ ra khỏi túi xách, cầm trêи tay
Dân cư trong đào sa có phương pháp tìm long huyệt vô cùng kỳ diệu —- còn tôi, một chút cũng chưa từng học.
Tôi chỉ biết Loan Đầu dùng để lưu thông khí huyết, tìm dương trạch phong thủy, còn tìm âm trạch vẫn là lần đầu tiên tôi đi tìm.
Anh tôi chắc chắn ở đây sẽ có cơ hội làm ăn, cái tên thôn Tây Lĩnh này sẽ khiến những người biết làm ăn ngo ngoe rục rịch, huống hồ còn đã từng trải qua một cuộc di dời quốc gia, khẳng định có thứ gì đó khó lường ở chỗ này
Nói không chừng đó là nơi cất giấu bảo vật, nhưng vì nguy hiểm nên không thể bảo vệ bình thường, chỉ có thể di dời dân ra ngoài để tránh tai mắt người khác
Anh tôi nhảy xuống xe, cười nói:” sao, có nhìn thấy gì không?”
“…. Một năm học tìm long, mười năm học không thành tìm huyệt, vọng thế tìm long dễ, lên núi điểm huyết khó….. Em nhìn thấy những ngọn núi đằng kia đều có những căn lều rất đẹp, nếu có quy cách mộ, hẳn là ở chỗ đó”
Tôi chỉ biết thoáng qua, người bình thường liếc mắt một cái cũng biết đâu là vùng khỉ ho cò gáy, đâu là vùng sơn thủy hữu tình.
Nếu nói như vậy, các ngọn núi đêù là những cái liều lớn, đều có lọng che, hoặc những cái đầu, có ba đài, có gối ngọc, có cẩm bình, …. Tất cả đều là những núi huyệt tuyệt đẹp
Anh tôi kéo tôi đi, nhỏ giọng nói:” em lấy điện thoại liên lạc với người tự xưng là thần côn của Hồng Tự Bối đi, anh muốn xem lão thần tiên nào mà lại ở một nơi như thế này, còn có thể sờ đến internet bên kia”
phun……
“Trọng điểm ở đây sờ thấy mạng sao?” Tôi cười cười nhảy xuống xe, cầm điện thoại chụp ảnh
” Em làm cái gì đấy?”
” Sẵn tiện có internet, chụp ảnh gửi cho lâm ngôn thấm đỡ thèm, không phải cô ấy thích nhất tìm những ngôi nhà ma ám, thôn làng ma ám sao, về sau hai người có đi hẹn hò, địa điểm cũng không khó tìm, còn không phải chen chúc?”
“… Anh ăn no để hỗ trợ cho anh sao? Đưa cô ấy đến một nơi nguy hiểm để hẹn hò?!” Anh tôi trừng mắt nhìn tôi.
Chà chà, những lời này đã bắt đầu vô thức toát ra những bong bóng màu hồng.
Xuống đến thôn, điện thoại chỉ còn một vạch sóng, cây đại thụ ở cổng thôn treo đầy mảnh vải màu đỏ, dưới gốc cây có đầy giấu vết của hương khói
Một cơn gió núi thổi qua, tro bụi trêи mặt đất nhẹ nhàng bay lên, một ít tiền giấy chưa cháy hết bay lả tả, cảm giác hoang vắng mang theo hơi thở lạnh lẽo, làm chúng tôi khẽ rùng mình.
” Người nào đốt tiền giấy ở cổng thôn…. Không phải nói mọi người đều đã dời đi hết rồi sao?” Anh tôi xoa xoa cánh tay đang nổi da gà
Tôi đứng ở cổng thôn nhìn nhìn, những cái sân nhỏ ở đây đều hoang vắng cỏ dại mọc thành từng cụm, không giống như có người ở, người tự xưng là đại pháp sư của Hồng Tự Bối, hẳn là một kẻ lừa đảo, có dụng tâm kín đáo!
Lại lần nữa cơn gió lạnh thổi qua, nhìn theo cây đại thụ ở cổng thôn, tôi có thể nhìn thấu toàn bộ trục đường chính,cuối cùng kia là một công trường trơ trụi.
Tôi nổi da gà, giữa trưa mà lại lạnh lẽo âm u như vậy, phong thủy hoặc địa mạch ở đây nhất định là bị phá hủy rồi, cho nên mới phải nhanh chóng di dời cư dân đi.
Mười năm trước, tin tức trêи Internet không phát triển như bây giờ, mọi chuyện ở nơi này hẳn là được bảo mật, các cư dân bị di dời đi cũng không biết ở đây có bí mật gì.
Vấn đề ở đây là, kẻ lừa đảo trêи mạng kia, lừa người đến nơi này để làm gì?
Cướp bóc? Phi lễ? Bạo lực?
Trong lúc tôi đang miên man suy nghĩ, thì anh tôi đột ngột lùi ra đằng sau, chiếc ba lô đụng phải người tôi một chút.
Tôi sợ đến mức ta đầu tê dần, quay lại hỏi:” anh……”
Anh xua tay, ra hiệu không được nói, sau đó lo lắng thì thầm: “Tiểu Kiều … em nhìn xem, chỗ đó có phải….. có … người không?”
Ngữ khí của anh tôi thật không chắc chắn, tôi theo ánh mắt anh nhìn nhìn.
Hai bên đường chính của thôn là những khoảng sân trống rỗng, cửa nhà, cửa sổ đều mở ra, giống như những khuôn mặt đờ đẫn tê dại
Một bức tường thấp đổ nát, một đôi cánh tay khô héo đang bám trêи tường, nửa khuân mặt xuất hiện sau tường, mặt đối mặt nhìn chúng tôi.
” Ahhh —-!!” Tôi sợ nhất là những cảnh như thế này, tôi không sợ quỷ, nhưng lại sợ những cương thi này.
Anh tôi bình tĩnh lại, lấy dùi cui điện ra cầm trêи tay
Tôi thắc mắc hỏi: “Mấy món đồ cấm này anh chưa bị tịch thu à? Lần trước không phải đến đồn cảnh sát một đêm để tham quan sao?”
” Lão Lư nghĩ cách mang ra cho anh, cái này mà không có, chúng ta đối phó với hành thi thế nào”? Anh tôi đương nhiên trả lời.
Một tay tôi nắm lôi cục, một tay nắm dây ba lô của anh tôi, chúng tôi cẩn thận bước đến đó.
” Này, có ai không?” Anh tôi như thằng tâm thần, hét vào trong thôn.
Tiếng hét lớn này, dường như không làm kinh động đến chim nơi này, lúc này tôi mới phát hiện ra —- trong thôn, hình như không có nổi một con chim
Vậy đằng sau bức tuờng thấp kia là người hay là thây khô?
Anh tôi thầm mắng, bước nhanh đi đến phía trước để xem xét tình hình, đột nhiên sau lưng chúng tôi phát ra âm thanh cót két của cánh cửa gỗ, làm chúng tôi cả kinh, nổi lên từng trận da gà
Thôn làng hoang vắng này ban ngày ban mặt còn doạ người? Vậy buổi tối thì như thế nào?
“…… Hehehehe, các ngươi đến rồi….. Vào đây ngồi đi…..” Một giọng nói già nua vang lên trong sân sau lưng chúng tôi.
Chúng tôi xoay người lại, thì thấy cánh cửa gỗ rách nát phía sau được mở ra, một lão nhân tóc bạc da gà, lưng còng, đang đục đẽo mảnh gỗ sẫm màu trong sân.
Ông ta khẽ nhếch môi, lộ ra hàm răng màu đen, thì thào nói:” các ngươi….. Là đến tìm ta…..”
Tôi khẽ rùng mình, đây là người sao?
Dịch: vi vu
———————