*: giọt nước có thể phá hủy một thứ gì đó.
Nước mắt có thể trở thành một kết thúc không?
Điều long họa phượng nguyệt động giường, ngay cả trần giường cũng là tranh điêu khắc.
Bách hợp bao quanh, hoa sen Tịnh Đế*.
*: Loài hoa sen có hai bông trên một cành tượng trưng cho tình vợ chồng mặn nồng.
Dùng nơi đẹp như thế này để giam cầm tôi thì cao quý hơi lố rồi.
Phù chú trên thành giường tự bay mà không cần gió, sau đó hơi cuộn lên, một ngọn lửa nhỏ thiêu đi lá bùa, cuối cùng trở thành hai làn khói nhẹ.
Phong Ly Ngân hiện thân trong phòng, ngoài cửa sổ là ánh trăng mông lung phủ lên người hắn, giống như ánh sáng của thần minh.
Hắn tiến tới chỗ tôi, thân hình ngày càng rõ ràng hơn, cho đến khi hắn cúi người xuống đè lên tôi thì tôi mới cảm nhận được trọng lượng quen thuộc.
" Hừ, Thanh Nhụy cũng biết sắp xếp cho em quá." Hắn cười lạnh xoa lên da thịt tôi..
Tôi nhìn hắn, hai hàng nước mắt còn chưa khô, nước mắt thẩm ướt tóc mai, tạo nên một vệt thấm dưới lớp gấm vóc.
Đúng vậy, cô ta thông minh lanh lợi, tận tâm tận lực lấy lòng anh mà, đương nhiên sẽ biết anh muốn gì.
"Vậy, em có rút được kinh nghiệm chưa? Quan Thanh Tiêu.”
Tôi chớp mắt, cuối cùng vẫn rơi xuống hai giọt nước mắt, biến mất trong mái tóc.
Phong Ly Ngân cởi trói cho tôi, dù sao tôi cũng đã nằm dưới thân hắn rồi, không trốn đi đâu được nữa.
"... Tìm được anh trai em rồi, còn có một ông già nữa, đã phái người đi cứu, quá trình thế nào thì tự em về mà hỏi." Hắn ngồi dậy, lạnh lùng ban cho tôi góc mặt nghiêng.
Tôi vươn tay nắm lấy tay hắn, ngón tay trượt dần lên trên.
Thật ra muốn làm người chủ động cũng không khó, tôi bị hắn chèn ép nhiều đêm rồi, đã biết phải làm thế nào rồi.
Tôi ôm lấy thắt lưng hắn từ phía sau, rầu rĩ nói: “Vì sao anh làm vậy với em?”
".Vì sao? Em chẳng hiểu gì, chỉ biết đâm đầu xông ra, xảy ra chuyện gì thì sao?" Hắn hừ lạnh một tiếng: “Hoàn toàn không nghe lời ta nói, ta đã cảnh cáo em bao nhiêu lần, em nghe lời được mấy lần? Không phạt em, em thật.”
Đột nhiên hắn không nói nữa, nghiêng đầu liếc nhìn tôi, đồng thời nắm chặt lấy cái tay đang mò vào tay áo hắn của tôi.
Tôi lướt qua vai hắn, nhìn sâu vào con ngươi đen tuyền của hắn, ánh vàng bên trong đó chính là nghiệp hóa* của tôi.
*: Ngọn lửa địa ngục đốt cháy những linh hồn mang tội.
Đôi mắt vì khóc mà vừa sưng vừa đau, ánh mắt tôi nhìn theo hắn không ngừng lấp lánh làm cho con người của hắn càng trở nên thâm trầm.
Trong những lúc trầm mặc thế này, người chịu thua luôn là tôi.
... Xin lỗi.”
“Mấy lần rồi? Quan Thanh Tiêu, mấy lần rồi?” Hắn thở dài: “Sự cố chấp của em luôn làm ta không nhịn được cơn giận.”
Giọng điệu của hắn dịu lại, tôi lập tức chui qua cánh tay hắn, ôm cổ, ngồi lên đùi hắn khóa chặt hai cơ thể với nhau.
Chỉ cần muốn làm thì mấy chuyện như thế này cũng không khó, huống chi tôi cũng không sợ chọc hắn giận.
Lúc ở trên giường tôi cũng không sợ hắn, trừ mấy ngày đầu tiên không hiểu vì sao hắn phải làm mạnh như vậy, còn tưởng rằng hắn muốn dùng cách đó để giết chết tôi.
Sau đó biết được mục đích của hắn rồi, không có cảm giác cái chết liền kề nữa thì trong lòng cũng thoải mái nhiều hơn.
Hơn nữa tôi biết, chỉ cần hắn nhíu mày, hoặc lúc muốn chất vấn tôi thì cứ dâng lên thứ hắn thích cắn, đặt tại miệng hắn là mọi chuyện sẽ được giải quyết.
".Quan Thanh Tiêu, em... ưm."
Đó, muốn hắn ngậm miệng lại cũng không khó.
Có thể châm lửa, đốt cháy quần áo và sự lạnh lùng của hắn nữa.
Màn giường hạ xuống, không gian bí ẩn, nhiệt độ bốc hơi như sương mù, mồ hôi rịn trên da thịt, cuối cùng dung hợp với thân thể lạnh băng của hắn.
Con dấu trước ngực hắn chớp lên như máu, lắc lư làm cho tôi không thể kiềm chế nổi.
".Chồng, chồng ơi.."
Tay hắn siết chặt, nắm tôi đau quá.
Ánh mắt hắn lộ ra vẻ cảnh cáo: Quan Thanh Tiêu, em “còn" muốn chơi kiểu khác sao?
Hắn biết rõ, tôi không bao giờ tự trở nên “thông minh" như vậy được.
Hắn không do dự nhảy vào cái bẫy vụng về của tôi, bởi vì lúc nào hắn cũng tỉnh táo, chỉ muốn xem tôi lấy lòng hắn bằng cách nào mà thôi.
Tôi cười khổ nói: “Anh... đừng có mạnh bạo như vậy mà... đâm em đau quá..."
Trong đó còn có thứ đồ quan trọng của anh mà.
Hắn hừ lạnh một tiếng, lật tôi lại đè trên tấm áo bằng gấm, giọng nói khàn khàn khó nhịn: “Nếu lần nào em cũng nhận lỗi như vậy thì ta cũng vui lòng chấp nhận...”
Đúng vậy, tôi luôn biết rằng sự dịu dàng của anh chỉ xuất hiện những lúc thế này thôi.
Ngoài cửa sổ, gió lạnh như dao cắt, tuyết rơi đầy trời.
Trong căn phòng nhỏ lại tràn ngập dục hỏa, tâm tình đau khổ hỗn loạn và sự vui sướng đến tận xương tủy trong những cú va chạm kịch liệt, không ai nhường ai.
Phải làm sao đây.
Cho dù để lại dấu răng trên vai hắn, những vết cào rướm máu trên lưng hắn, để lại những dấu vết chiếm hữu trong lòng ngực lạnh lẽo của hắn rồi nhưng sự oán hận trong lòng tôi vẫn không nguôi ngoai.
Phía đông dần hiện ra ánh sáng, bên trong màn che trở nên yên tĩnh, trải giường bằng gấm trở nên ẩm ướt khó chịu, hắn kéo nó vứt xuống đất, kéo chăn lên ôm lấy tôi nhắm mắt lại.
Bình thường lúc này tôi đã ngất đi rồi, nhưng hôm nay không biết sao lại tỉnh táo vô cùng, cho dù thân thể mệt muốn chết nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh.
"..Cái mặt nạ quỷ của anh đâu rồi?" Tôi vỗ về bàn tay đang đặt trên ngực mình.
Hắn nắm lấy những ngón tay tôi, mân mê theo từng khớp xương, hắn miễn cưỡng hỏi ngược lại: “Sao hỏi vậy?"
"Lúc trước, sao anh lại đeo mặt nạ?”
".Vì em chưa từng thấy mặt ta, ta cũng không muốn lộ mặt thật cho em xem.”
"Vậy tại sao vào ngày thứ bảy ở trên xe... lúc anh trai mắng anh, anh lại cởi nó ra?"
..Ai bảo lúc đó em khóc thảm thiết như vậy!"
Hắn mất kiên nhẫn gầm gừ: “Nhìn em lúc này đi, hôm nay cũng không xuống giường được, cứ hỏi mấy thứ nhàm chán đó làm gì, ngày mai cũng không muốn xuống giường đúng không?"
Tôi cảm thấy mình đang cười, nhưng khi sờ lên mặt thì lại ẩm ướt lạnh lẽo.
Phong Ly Ngân nhíu mày, chống người ngồi dậy nhìn tôi.
"Đau sao?"
".Không, em nhớ anh trai thôi.” Tôi phủ nhận.
"Anh ta không sao, mai hoặc mốt là anh ta sẽ tới... Ngủ đi.”
Có hai nữ đệ tử mặc áo bông kiểu kiến quốc tới quét dọn phòng, Thẩm Thanh Nhụy nhìn thấy tấm trải giường bằng gấm nhăn nhó bẩn thỉu vứt trên sàn nhà thì sắc mặt khó coi vô cùng.
“Đế quân đại nhân của cô khen cô thông minh hiểu chuyện nên tôi đã học tập cô." Tôi nằm sấp trên giường, để người khác lau người cho tôi.
Thẩm Thanh Nhụy cho tôi một ánh mắt xem thường: “Cô cũng chỉ được hầu hạ anh trong thời gian này mà thôi, chờ đến lúc không còn tác dụng nữa, đế quân đại nhân cũng không thèm tha thứ cho cái loại phụ nữ dại dột chỉ biết làm anh tức giận đâu."
Tôi cười, xoay xoay cái cổ đau nhức, nằm trên mái tóc lộn xộn nhìn cô ta: “Cô nói đúng, cô tung tin đồn nhảm chọc giận anh, bị anh ấy lệnh cho quỷ sai đánh đến phun máu, tôi trực tiếp chọc giận anh, bị anh xử phạt đến nỗi không xuống được giường, tôi phải thông minh một chút mới được, không thôi thận hư hết."
Gương mặt trang điểm tinh xảo của Thẩm Thanh Nhụy vặn vẹo: “Hừ, tôi sẽ chờ xem kết cục thảm hại của cô.”
Tôi híp mắt, như nhau thôi...